Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 226:




Ai biết cô mới vừa bước vào một bước, đại điện vốn yên tĩnh đột nhiên biến đổi, cô kinh hãi suýt chút nữa thét chói tai, cả người đều cứng lại. Trước mắt cô tối sầm xuống, khi mở mắt ra lần nữa, lại nhìn thấy hòa thượng xinh đẹp ngồi xếp bằng trên bồ đoàn trước thiền điện——Dáng vẻ của ông dường như càng trưởng thành hơn một chút. Trong trí nhớ của cô, ông vẫn là tiểu hòa thượng anh tuấn nhưng dị thường nghiêm túc chăm chỉ. Còn người trước mắt này, nhìn có vẻ lớn tuổi hơn một chút, đường nét trên khuôn mặt càng thâm thúy, sắc nét lại ôn hòa, ngoại trừ vẻ nghiêm túc chăm chỉ, còn lộ ra vẻ trang trọng và uy nghiêm mà không người nào có thể nhìn thấu.
So với dáng vẻ trong trí nhớ của cô lại còn dễ nhìn hơn! Cô ngơ ngác nhìn ông một hồi lâu, có chút kích động nho nhỏ chà xát hai tay, nói: "Tông Nan, cậu thật sự thành Phật sao?"
Nếu thành Phật, vậy về sau cô có phải cũng coi như là người có chút quan hệ ở chỗ Bồ Tát hay không? Bọn họ tốt xấu gì cũng đã quen biết hơn một trăm năm, quan hệ này người bình thường không thể so được chứ nhỉ?
Ai ngờ Tông Nan lại chỉ nhìn cô, nói, ông chỉ là một sợi tàn hồn mà Tông Nan lưu lại. Tông Nan chân chính đã sớm luân hồi chuyển thế rồi, không chút lưu tình đánh vỡ huyễn tưởng của cô.
Cố Phi Âm càng nghi hoặc: "Tông Nan tại sao lại muốn lưu lại tàn hồn? Cậu ấy còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành sao?"
Tông Nan nói, bởi vì ông còn có một chuyện chưa làm, cảm thấy tiếc nuối.
... Chuyện gì?
"Tôi còn chưa từng nói lời cảm ơn cô. Quỷ nhỏ, cô từng cứu tôi, mà tôi vẫn chưa cảm ơn cô."
"Cảm ơn tôi? Chỉ vì việc này thôi?" Cố Phi Âm nhếch miệng cười âm hiểm, "Cậu cũng đã cứu tôi. Vì ổn định hồn phách cho tôi mà cậu không tiếc hao tổn tu vi và mệnh số của chính mình. Nếu nói thật ra, chúng ta cũng xem như huề nhau đi? Cũng không đúng, loài người các cậu tuổi thọ rất ngắn, tôi thành quỷ, may mắn còn có thể sống không đến một nghìn cũng tám trăm năm. Như vậy tính ra vẫn là tôi được lời."
Tông Nan ngồi trên bồ đoàn, đôi mắt bình tĩnh nhìn cô, "Ân chính là ân, không phân chia lớn nhỏ."
Cố Phi Âm nghĩ nghĩ, nói như vậy hình như cũng đúng? Quả nhiên ý nghĩ của hòa thượng xinh đẹp chính là cảnh giới cô vĩnh viễn đều không thể với tới. Cô tính toán chi li, nhát gan sợ phiền phức, lại tham tài tham ăn ngon, chỉ cầu có thể bình yên sống qua ngày, có cơm ăn, có áo mặc, có việc làm, có tiền kiếm, càng không vì một tiếng cảm ơn mà khổ sở chờ đợi cả trăm năm.
Đương nhiên cô cũng rất cám ơn hòa thượng xinh đẹp. Nếu không có ông, cô chắc đã sớm tan thành mây khói, tiêu tán trong thiên địa.
"Vậy tôi cũng muốn cám ơn cậu, cám ơn cậu đã cứu tôi."
Tông Nan cười cong khóe mắt, dáng vẻ uy nghiêm lúc này lại có chút hiền lành.
Cố Phi Âm nhếch nhếch miệng, muốn nói hòa thượng xinh đẹp thật sự rất dễ nhìn. Nếu như cô ngất đi muộn một chút, không chừng có thể nhìn nhiều vài lần nữa. Haiz, thật đáng tiếc!
Đúng rồi, "Tông Nan, cậu lợi hại như vậy, có cách nào để tôi thoát khỏi thân thể này không? Tôi bị giam trong này rất lâu rồi. Cậu không biết đâu, cuộc sống hiện tại không dễ lăn lộn chút nào. Tôi lại không có kỹ năng gì, rất khó tìm được việc. Mỗi ngày đều phải âu sầu vì tiền thuê nhà, sinh hoạt phí, tôi thấy phiền chết đi được. Vẫn là làm quỷ tốt hơn, ăn mặc ngủ nghỉ đều không cần lo lắng, cuộc sống tiêu sái vô bờ."
Tông Nan: "Nhóc quỷ, đây là ý trời."
"Ý trời? Ý trời muốn tôi phải chịu khổ chịu tội?" Ông trời chết tiệt quả nhiên không phải thứ tốt lành gì, chỉ thích tra tấn cô!
"... Cô nhóc quỷ này, thật không thay đổi chút nào."
"Hả?" Cố Phi Âm có chút kỳ quái, cô chính là cô, còn có thể thay đổi thế nào?
Tông Nan nhìn cô, trong ánh mắt tĩnh lặng không gợn sóng rốt cuộc cũng lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Ý trời chính là như thế. Cô cứ làm người cho tốt đi, không cần suốt ngày suy nghĩ những thứ linh tinh vớ vẩn đó."
"Tôi không suy nghĩ thứ linh tinh vớ vẩn nào mà. Tôi đều nghĩ chuyện đứng đắn. Cậu nhanh nói cho tôi biết, rốt cuộc có cách nào hay không?"
"Không có."
... Không có? Sấm, giữa, trời, quang!
"Thiên đạo bất công, ngươi cứ nhận đi."
"...?!":(
Ông trời chết tiệt:...???
Thiên đạo bất công, nó là thiên vị đó.
Muốn nói với cái tư chất kia của Cố Phi Âm, cố lắm cũng chỉ có thể tu luyện đến hồn phi phách tán. Ông trời giáng cô chui vào một cái thân thể không trọn vẹn hồn phách, đối với cô mà nói còn là một loại cứu rỗi.
Huống chi Cố Phi Âm mệnh cách kỳ lạ. Một thiếu nữ khuê các như cô, dù có giết những tên thổ phỉ kia cứu tính mạng của người dân trong cả một thôn, cũng không nên có công đức chói mắt như vậy. Như thế, chỉ có thể nói rõ những kiếp trước cô cũng từng làm nhiều việc thiện, tích góp từng tí một qua từng kiếp, mới có công đức sáng chói như hôm nay. Nói như thế, thiên đạo thiên vị cô, nhiều lần cứu cô, cũng không kỳ quái.
Cố Phi Âm cúi đầu bất đắc dĩ nói: "Thật sự không có cách nào sao?"
Tông Nan không chút do dự nói không có.
Cố Phi Âm tuyệt vọng, thống khổ nói: "Nói như vậy, biệt thự hướng sông của tôi chỉ có thể lại đem đi cho thuê mấy chục năm nữa rồi. Tuy rằng căn nhà đó so với nơi tôi đang ở hiện tại tốt hơn nhiều, ta cũng chỉ có thể nhẫn nhịn thêm chút nữa rồi mới chuyển vào vậy."
Tông Nan: "..."
Ông nhắm chặt mắt, "Hiện giờ sứ mạng của tôi đã hoàn thành, nhóc quỷ, tôi phải đi đây."
Cố Phi Âm ừ một tiếng, muốn hỏi ông chuyển thế thành ai, nếu có cơ hội nói không chừng cô còn có thể đi nhìn ông một cái. Đáng tiếc Tông Nan cũng không để ý tới cô, thân hình mơ hồ dần dần hóa thành những đốm sáng nhỏ, từ từ biến mất trong không khí.
Mà cùng lúc đó, Chân Độ đang ngồi thiền dưới chân tháp liền mở to mắt. Cậu sờ sờ ngực, nơi đó dường như vừa được thứ gì đó lấp đầy, khiến cậu tràn đầy sung sướng.
Cậu nhịn không được cười cười, tâm tình cũng theo đó tốt lên...
Tịnh Hành ngồi ở bên cạnh cậu, nghi hoặc nhìn cậu rồi nói: "Cậu đột nhiên cười ngốc gì thế?"
Chân Độ nghĩ nghĩ nói: "Không biết, cảm giác giống như chuyện khiến tôi tiếc nuối đã lâu đột nhiên viên mãn, cho nên tâm tình rất tốt."
Tịnh Hành cái hiểu cái không.
Liễu Nguyện lão hòa thượng nhìn nhìn Chân Độ, không biết có phải là ông hoa mắt hay không, vừa rồi hình như ông nhìn thấy vài đốm sáng dừng trên người Chân Độ? Nhưng đợi ông cẩn thận nhìn lại, lại không có gì hết.
Ông nhìn về phía Phật tháp. Cố tỷ tỷ đã đi lên rất lâu rồi, cũng không biết cô ở trên đó nhìn thấy cái gì, mà ở đó lâu như vậy. Mãi sau mấy phút đồng hồ, ông rốt cuộc nhìn thấy Cố tỷ tỷ từ trong tháp đi ra. Trên khuôn mặt trắng bệch của cô vẫn là nụ cười âm trầm, vẫy tay chạy lại đây nói: "Đi thôi, tôi đói rồi, lúc nào thì ăn cơm vậy?"
Liễu Nguyện lão hòa thượng cười tủm tỉm nghênh đón, chút nghi hoặc này chốc lát đã bị ông để qua một bên. Dáng vẻ hiện giờ thoạt nhìn thật giống như tiểu hòa thượng vài chục năm trước thích chạy vòng vòng xoay quanh Cố tỷ tỷ, lấy lòng nói: "Làm xong rồi, cơm đã làm xong từ sớm rồi, chỉ chờ cô ăn thôi. Đi đi đi, chúng ta nhanh chóng đi."
Tịnh Hành bất đắc dĩ lắc đầu, cùng Chân Độ liếc nhau, đi theo sau.
Chân Độ nói: "Xem ra, sư phụ cậu rất thích Cố thí chủ."
Tịnh Hành nói: "Cậu cũng vậy mà?"
"Ừm, tôi luôn cảm thấy Cố thí chủ rất thân thiết. Hơn nữa tôi còn nợ cô ấy mười tệ."
"Vậy cậu định lúc nào trả?"
"Haiz, tôi thật sự rất nghèo."
"... Ồ."
Bữa tối Cố Phi Âm ăn ba bát cơm đầy. Đồ ăn chay tuy rằng không có thịt, nhưng vẫn có muối có vị, ăn vào vẫn rất ngon, ăn cơm rất ngon miệng. Hơn nữa cô phát hiện mấy tiểu hòa thượng này cũng rất có tay nghề nấu cơm, ngay cả ngâm dưa muối cũng chua chua giòn giòn rất vừa miệng, cũng không mặn. Cà rốt cắt thành từng miếng vuông vắn, củ cải trắng cũng được sắt thành từng phiến mỏng, ngâm vài ngày liền vớt lên, cho thêm chút dầu ớt, mùi vị ngon vô cùng. Dù chỉ có dưa muối ăn với cơm cô cũng có thể ăn liền mấy bát.
Cô ăn đến no căng bụng, ngay cả thành kiến của ông trời chết tiệt kia đối với cô cũng quên béng đi mất. Có điều sau khi ăn xong không bao lâu, liền nghe thấy ông Dư dẫn theo một đám quỷ ở dưới chân núi hạ giọng gọi cô: "Cố đại sư... Cố đại sư... Cố đại sư nghe nói cô đã về rồi..."
"Cố đại sư, Cố đại sư cô mau ra đây đi..."
"Cố đại sư, Cố đại sư cô mau tới đây..."
Người nào không biết chuyện nghe xong, còn cho là bọn nó đang gọi hồn ấy.
Cố Phi Âm đi ra ngoài nhìn thấy, hỏi bọn nó có chuyện gì thế? Tìm thấy mộ của cô rồi sao?
Ông Dư co rụt cổ lại, mộ là không tìm được, nhưng bọn họ đem tảng đá chặn cửa cái mộ của anh Hào dọn đi rồi, vậy cũng là lập công rồi chứ?
Mộ của anh Hào không phải chính là mộ của diễm quỷ sao? Bên trong này cũng không ít bảo bối đâu! Cố Phi Âm vui vẻ nhảy tưng tưng, tùy tay túm một con quỷ thoạt nhìn rất rắn chắc mà nhảy lên: "Đi, đi xem một chút!"
Nhưng cuối cùng, cô cực kì hưng phấn mà đi, lại tràn đầy thất vọng mà về, bởi vì trong mộ diễm quỷ căn bản là không có bảo bối tốt gì như cô tưởng, chỉ có một ít xương quỷ cao quỷ bị bọn người anh Hào cướp đoạt về, căn bản không có núi vàng núi bạc như cô vẫn hằng mong. Diễm quỷ này quả nhiên là tên thần giữ của, chuyển nhà cũng không quên dọn sạch trơn, không để lại chút gì. Ít nhất cũng nên để lại một chút chứ, không biết đạo lý “thỏ khôn có ba hang” sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính: Diễm quỷ! Đồ thần giữ của!
Diễm quỷ:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.