Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 55.2: Trường học nhất bá (10)




Editor: Hua Shenyu
Beta: Cà ri
Nửa tháng sau.
Tụ hợp tại đêm hội từ thiện của nhân vật nổi tiếng nào đó.
Ba Hoắc đứng trong đám người nhân vật thành công, cười đến gió xuân đầy mặt, không quan tâm ông nói cái gì, người bên cạnh đều phụ họa theo ông, cho dù là không mắc cười nhưng vẫn giả vờ cười, bọn họ cổ động để cả đám cùng cười.
Mẹ Hoắc ôm lấy cánh tay ông, như con chim dựa vào người, đứng bên cạnh ông, luôn quay đầu qua, nhìn ông một cách sùng bái.
Ai mà không thích làm trung tâm vũ trụ, cái cảm giác đứng trên vạn người là thế sao?
Cho nên, có tiền rồi càng muốn có nhiều tiền hơn nữa, kiếm được nhiều tiền sẽ không thấy thỏa mãn, kiếm được tiền rồi, còn có tiếng tăm, còn có quyền lực.
Ai cũng muốn đứng trên đỉnh núi bao la, làm vua quan sát khắp núi đồi.
Mà ở một chỗ khác của hội trường, Phó Phùng Kỳ tay cầm một ly rượu vang, một mình đứng lẻ loi trong góc, xung quanh người đến người đi, không có ai dừng lại bắt chuyện với hắn, nhiều lắm là liếc hắn một cái, gật đầu chào.
Thế giới này thực tế như vậy đó.
Lúc thành công huy hoàng, bên cạnh sẽ không thiếu người uốn mình theo người nịnh nọt.
Khi sa thân khốn khó, vào lúc từng bước gặp khó khăn, không cầu người khác đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, thờ ờ lạnh nhạt đã tính là tốt rồi...nhưng cuối cùng vẫn còn có nhiều người bỏ đá xuống giếng.
Hắn cười, cúi đầu nhấp một ngụm rượu, rồi đi về phía đám người đang ồn áo đối diện.
"Chú Hoắc."
Lúc này giọng nói cất lên, mọi người không hẹn mà cùng ngừng nói chuyện, nhìn người đến, vẻ mặt thay đổi.
Ánh mắt của ba Hoắc vẫn bình tĩnh, cười trả lời: "Phùng Kỳ, vừa rồi không nhìn thấy cháu, cháu mới đến sao?"
Phó Phùng Kỳ trả lời: "Không, đến được một lúc rồi."
Ba Hoắc gật gật đầu.
Phó Phùng Kỳ lại nói: "Có thể nói chuyện một chút được không?"
Ba Hoắc nói: "Được chứ." Rồi giơ ly rượu lên đối với các bạn bè xung quanh: "Thất lễ rồi."
Mẹ Hoắc mẹ nhìn bóng lưng bọn họ, do dự một chút, không đi theo cùng, rồi quay người nói chuyện với một phu nhân quen biết.
Sau khi họ đi, có người mới hỏi: "Đó không phải là Phó Phùng Kỳ sao? Phó thị lần này có thể vượt qua được không?"
Người khác đáp: "Ai biết gì chứ? Đúng là Hoắc tổng..." Ngừng một chút, nói nhỏ tiếng: "Nghe nói, Hoắc tổng liên tục cướp mấy khách hàng của Phó Thị, chà chà, đúng là thừa lúc cướp mạng của người bệnh, ở trước mặt thì chú cháu không quá thân thiết, ở sau lưng lại đâm một dao không nương tay."
"Phó Phùng Kỳ cũng không phải là thứ tốt lành gì, bình thường không nể nang ai, bây giờ như vậy là đáng đời, tôi từ lâu nhìn không quen mắt, đám phú nhị đại nối nghiệp, chính là cái loại như hắn không ai bằng."
"Đúng vậy, không phải là lớn lên so với mấy ông chủ bình thường đẹp hơn chút sao? Nói chuyện với hắn, lúc nào cũng là một bản mặt thối, giống như tất cả mọi người thiếu tiền hắn vậy đó, cười nhiều một chút sẽ chết sao?"
"Tôi chờ nhìn hắn sau này phá sản."
"Đúng vậy, coi hắn làm sao hung hăng."
"Ha ha."
....
Ba Hoắc đi theo Phó Phùng Kỳ đến nơi ít người, chờ chàng trai đi phía trước dùng lại, ông cũng đứng lại, trong lòng khá là đắc ý, giọng nói cũng vô cùng hiền lành: "Phùng Kỳ, nếu như cháu trong tay có khó khăn, không cần ngại, xét về tình cảm của hai nhà, cháu cứ mở miệng."
Phó Phùng Kỳ quay đầu lại, nhìn ông.
Không hổ là lão hồ ly ngan năm có kinh nghiệm trên chiến trường lâu năm, thật biết diễn.
Hắn lạnh nhạt cười: "Chú Hoắc, chuyện cháu muốn nói với chú, không liên quan đến tình hình gần đây của công ty."
Ba Hoắc nhướng mày: "Hả? Vậy là chuyện gì?"
Phó Phùng Kỳ lại trả lời: "Là con gái của chú..."
Nói được một nửa, hắn khẽ cau mày, rồi dừng lại.
A Yên đi xuyên qua nửa cái sảnh, đi thẳng đến đây.
Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục xẻ ngực màu đỏ, váy dài chạm đất, uốn lượn trên đất khi bước đi, phần trên bó sát, đường cong của eo thanh mảnh, lên một chút, da trắng như băng tuyết lóng lánh, xương quai xanh lung linh, cổ thon dài đeo dây chuyền kim cương.....kim cương máu đỏ tươi ướt át, giống màu sắc của cái váy.
Đi đến đâu, là hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của tất cả đàn ông trong hội trường nhìn theo.
"Ba, Phó tiên sinh."
Ba Hoắc gật đầu, cười cuối cùng cũng xem như khùùng có giả dối như vậy: "Sao lại đến trễ như thế? Mẹ con đang cùng dì Phương của con trò chuyện, con cũng đi qua đó đi, bọn ta đang bàn chuyện làm ăn, con có nghe cũng nhàm chán thôi."
"Làm sao thế được." A Yên cười với ông, đuôi mắt quét về phía Phó Phùng Kỳ đứng bên cạnh, trầm mặc một chút, lại nói: "Ba, mẹ kêu ba qua đó."
Ba Hoắc hỏi: "Có việc gì?"
A Yên nói: "Con cũng không rõ. Có người chồng tốt như là ba, mẹ muốn ở trước mặt người ta ân ân ái ái đó mà."
Ba Hoắc cười lớn: "Сon nhỏ này, lại nói bậy rồi." Dù nói như vậy, ông quay sang phía Phó Phùng Kỳ: "Chú qua đó xem một lát."
Phó Phùng Kỳ gật đầu.
Ba Hoắc cầm ly rượu đi.
Đợi ông đi xa, A Yên cười nhỏ giọng, đưa tay lên, giúp Phó Phùng Kỳ sửa cà vạt: "Phó tiên sinh, anh thật nghịch ngợm. Không phải tôi đã nói rồi sao? Ở sau lưng tôi, cáo trạng với ba mẹ tôi, thì phải trả giá đắt...." Mắt mày như tơ, quấn lấy hắn, môi đỏ khẽ mở: "..... anh vẫn là học không ngoan, xem ra là giáo huấn chưa đủ, không làm cho anh đau đến nhớ mãi."
Phó Phùng Kỳ cúi đầu, nắm lấy tay cô.
Hắn hỏi: "Cô đến cùng muốn cái gì?"
Móng tay sơn màu đỏ rượu A Yên, bị hắn nắm rất chặt, không có cách nào nhúc nhích, dùng móng tay cào lên ngón tay của hắn: "Trí nhớ của anh thật tệ, luôn quên hết lời nói của tôi. Tôi muốn anh cúi đầu với tôi, tôi muốn anh đến cầu xin tôi, tôi muốn cùng anh xuân phong ba lần.....sau đó thì cắt đứt với anh."
Phó Phùng Kỳ lại ngửi thấy mùi vị kia.
Sâu thẳm, như sóng đại dương cuộn trào, lộ liễu, như gai nhọn hoa hồng đâm nhỏ máu.
Hắn lạnh nhạt nói: "Cô muốn báo thù, là tôi, hay là Lộ Bạch?"
A Yên nói: "Anh có thể tự do phát huy trí tưởng tượng, tôi không quan tâm." Đợi một lúc, hắn vẫn không buông tay, cô cười, thẳng thắn tiến lên hai bước, cơ thể lung linh gần như dán lên người hắn, nhỏ giọng dịu dàng: "Phó tiên sinh, tôi tặng anh đồ bảo vệ, anh không có mặc à?"
"Vứt rồi."
A Yên thở dài, lắc đầu: "Anh thật là khiến tôi không bớt lo. Thôi vậy..." Cô chỉ bị hắn nắm một tay, tay còn lại thì vòng ra sau lưng hắn, ôm lấy eo hắn: "Muốn hẹn sao?"
Phó Phùng Kỳ trầm mặc.
A Yên vẫn nhìn hắn, miệng lẩm nhẩm: "Một, hai, ba." Tiếng thứ ba đếm ra, cô mỉm cười: "Xem ra, anh là không thấy quan tài không đổ lệ....can đảm lắm, tôi thích."
Phó Phùng Kỳ thả cô ra, lùi về sau một bước, mặt vẫn không có biểu hiện gì, đáy mắt lại sáng lên khác thường: "Hoắc Yên... Cô cái gì cũng không biết."
A Yên trả lời: "Anh muốn tôi biết cái gì, anh cứ nói."
Phó Phùng Kỳ lãnh nhạt nói: "Cô sẽ không thể được toại nguyện."
A Yên hứ nhẹ: "Tôi có thể toại nguyện không, dựa vào bản lĩnh của tôi, anh có thể gánh được không, dựa vào năng lực của anh....nhưng mà anh thật sự thua không được." Cô ngừng một chút, suy ngẫm nhìn hắn đánh giá: "Không có anh ở sau lưng làm chỗ dựa, Chu Sở Sở làm sao dám đến hoa chân múa tay với tôi? Nhưng mà anh, không có tài lực của công ty... Anh cũng chẳng là cái thá gì."
Phó Phùng Kỳ nhíu mày: "Cô đây là uy hiếp?"
A Yên thừa nhận: "Đúng vậy, chính là uy hiếp. Lấy tâm can bảo bối của anh ra uy hiếp, nếu như như thế này vẫn chưa đủ trọng lượng, thì thêm vào một người em trai ruột của anh, một đứa em trai tiện nghi, có được hay không?" Cô ôm tay, nghĩ một hồi, lại nói tiếp: "Anh chính thức viết một bức thư, chính là viết anh bị ép, ép phải nuốt nước mắt bán mình, sau đó gửi cho tôi, cầu xin tôi lên giường với anh, đây là cái tôi muốn."
Phó Phùng Kỳ lạnh lùng nói: "Hại người không lợi mình."
A Yên đáp: "Mục đích của tôi không liên quan gì anh, anh chỉ cần làm theo chỉ thị của tôi." Nói xong, cô không quay người bỏ đi, cúi đầu không biết là đang nghĩ cái gì, qua một lúc, thì ngẩng đầu lên: "Phó tiên sinh, nghe nói... Lúc nhỏ, anh đã từng ôm tôi?"
Phó Phùng Kỳ lại cau mày.
A Yên nhếch miệng, cười một cái: "Không có gì, chỉ là muốn hỏi thôi."
Đã từng như người thân với nhau, cuối cùng lại là hung thủ bức chết "cô ấy".
Thế gian hiểm ác, hiểm ác nhất....cũng không bằng lòng người.
*
Về đến nhà, A Yên chúc ba mẹ ngủ ngon, rồi về phòng.
Trong phòng tối đen, ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ len lỏi vào phòng, có một bóng dáng ngồi trong góc tường, bóng dáng mông lung, không thấy rõ khuôn mặt.
A Yên đóng cửa phòng, sau đó mở đèn.
Thiếu niên ôm đầu gối, trán đè lên cánh tay, ra là ngủ rồi.
Kể từ hôm sinh nhật đó, Tô Lương trực tiếp làm khách không mời mà đến, hắn giống như là tìm được một nơi tỵ nạn tạm thời, mỗi cuối tuần sẽ đến hai lần, lúc nào cũng là đêm khuya mới đến, lúc bắt đầu thì gọi điện thoại cho A Yên ra bên ngoài tiểu khu đón hắn, sau này bảo vệ quen mặt hắn rồi, chỉ nghĩ là đại tiểu thư yêu đương với tên nhóc nghèo, không dám để cho người nhà biết, nên không làm khó hắn, để cậu đi vào.
Hắn cũng không cần A Yên mở cửa, trực tiếp leo lên từ ban công.
Mỗi lần đến, nguyên nhân không phải là cùng đám thanh niên xấu xa bên ngoài đánh nhau, bị thương đầy mình, thì cũng là cùng cha dượng đánh nhau, vẫn là bị thương đầy mình.
A Yên ngoại trừ đưa cho hắn hộp y tế ra, thì không thèm quan tâm hắn ra sao.
Tô Lương không để ý, hắn ngủ trên đất, có mền thì đắp mền, không có mền thì dùng quần áo đắp lên người.
Hắn cũng không phải là người nhiều chuyện, A Yên thu dọn tài liệu cũng được, soi gương cũng được, hắn đều không lên tiếng, thường hay ngây ngốc, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại.
Tình huống như vậy kéo dài một khoảng thời gian rồi.
Độ hảo cảm của cậu từ 0 tăng lên 25, tăng trưởng ổn định.
Tô Lương luôn ngủ không sâu, sau khi A Yên mở đèn, qua mấy phút, hắn lập tức thức giấc, ánh sáng chiếu vào làm đau mắt, hắn chớp chớp mắt, nhìn rõ người ở cửa, thì ngẩn ngơ.
Người đó trên người mặc dạ phục màu đỏ, xa xa còn có thể ngửi được mùi của rượu và nước hoa.
Hắn không được tự nhiên bèn dời mắt đi. Truyện Mỹ Thực
Đợi A Yên bỏ túi xách tay và chìa khóa xuống, hắn đột nhiên nói: "Cô đã một tháng không có đi học."
A Yên nhìn hắn: "Cho nên?"
Tô Lương lạnh nhạt đáp: "Сô không đọc sách sao?"
A Yên nói: "Cậu tự quản bản thân cho tốt đi."
Sau đó, hắn cũng không trả lời, cho đến khi A Yên tắm rửa xong đi ra từ phòng tắm nối liền với phòng ngủ, trên đầu quấn khăn, hắn lại nói: "Gần đây Phó Phùng Kì gặp phải phiền phức."
"Tôi biết."
Tô Lương chau mày, đang muốn im lặng, nhưng nhịn không được mở miệng: "Cô phải cẩn thận hắn....."
Nói được một nửa, thì điện thoại reo.
Hắn cầm lên xem, không có bắt máy.
Qua một lúc, điện thoại vẫn reo.
Tô Lương đứng dậy, không biết làm sao, không muốn nhận điện thoại trước mặt A Yên, đi ra ban công: "Là em."
Trong điện thoại, truyền ra giọng của Chu Sở Sở: "Tô Lương, anh... Vì sao không nghe điện thoại của em?"
Tô Lương mặt không cảm xúc, trực tiếp hỏi: "Em nghĩ xong chưa?"
Chu Sở Sở sững sốt: "Chuyện gì?"
Tô Lương vẫn bình tĩnh nói: "Lần trước tôi hỏi em, em ruốt cuộc thích ai, em nghĩ xong chưa?"
Đối phương không có trả lời.
Cách nhau con đường cùng không gian xa xôi, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Tô Lương nói: "Cúp máy đi."
"Khoan đã." Giọng nói Chu Sở Sở mang theo oan ức: "Tô Lương, em là quan tâm anh, để ý anh."
"Tôi muốn nghe, không phải là cái này."
Kết thúc cuộc trò chuyện.
Tô Lương đi trở vào, nhìn thấy A Yên mặc một bộ áo ngủ tơ lụa mỏng cột dây, ngồi soi gương, hắn không khỏi đỏ mặt, dời mắt đi chỗ khác.
Hắn đứng dựa vào tường, qua một lát, thì nói: "Này."
Cô không có trả lời.
Tô Lương cũng quen rồi, nhìn mặt đất, mới hỏi: "Lúc trước... Cô thích tôi hay là Phó Lộ Bạch?"
Vẫn không có trả lời.
Tô Lương ngẩng đầu: "Tôi hỏi cô ---"
A Yên nói: "Tôi chỉ thích khuôn mặt của tôi."
Tô Lương xì một cái.
Lại qua một lúc, hắn lại lên tiếng: "Hoắc Yên, giúp một việc tôi đi." Ngước mắt, hắn có chút ngẩn người, nhìn mặt của cô gái đang đắp mặt nạ đen xì, lắc lắc đầu: "Không phiền phức đâu."
"Сậu nói đi."
Tô Lương do dự một chút, bước lên hai bước, quay người qua: "Tôi đánh nhau với người ta, lưng bị chém một dao, không chảy máu nữa, cô xem giúp tôi vết thương có nặng không?"
A Yên nói: "Được thôi."
Kéo áo sơ mi hắn lên, nhìn một cái.
Thiếu niên rất ốm, thân hình quá mỏng manh, đường eo tinh tế, da lộ ra tình trạng trắng nhợt, ngón tay cô chạm vào vết thương mới kín miệng kia, xuyên qua một tầng da mỏng, dễ dàng chạm vào đến xương.
A Yên dùng móng tay mô tả chiều dài vết thương: "Tạm được, không cần khâu."
Cơ thể Tô Lương run rẩy, đột nhiên kéo áo xuống, tức giận hỏi: "Cái gì mà nóng vậy?"
A Yên khó hiểu nhìn hắn, ngón tay sờ lên má đỏ ửng của hắn: "Tay của tôi.... còn không bằng cậu nóng mặt, cậu la cái quỷ gì."
Tô Lương sững sờ.
Chỉ là, ngón tay sao?
Mới nãy rõ ràng cảm giác được một loại nhiệt độ nóng bỏng, xuyên qua da đi vào trong máu.
Hắn đột nhiên nhặt áo khoác ở trên đất lên, một câu cũng không nói, quay người đi ra ban công, quen cửa quen đường rồi, nên men theo ban công leo xuống, sau đó nhẹ nhàng nhảy xuống, ngã lên cỏ.
Hắn cúi đầu đi ra ngoài.
Vừa rồi, không hiểu sao nóng nên...
Là trái tim hắn sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.