Editor: Hua Shenyu
Beta: Cà ri
Phiền phức của tập đoàn Phó thị vừa mới bắt đầu.
Sau khi hạng mục của Cao tổng bị thất bại, kế tiếp là mấy cái hạng mục lớn năm nay đều liên tục xuất hiện tình trạng, đối với sự vận hành của công ty tạo thành đả kích mang tính hủy diệt, nhưng Cao tổng lại liên tiếp thoái thác, càng làm cho cục thế đã nghiêm trọng lại càng tồi tệ hơn....các tầng quản lí có cuộc thay máu quy mô, lại ở ngay thời khắc mấu chốt này, dẫn đến ảnh hưởng ác liệt có thể tưởng tượng được.
Nhân viên giảm sĩ khí, giữ thái độ nghi ngờ đối với quan điểm của công ty là bình thường, lãnh đạo cấp nhỏ trong tầng dưới cũng lần lượt uyển chuyển đưa đơn từ chức.
Cứ tiếp tục như vậy, hậu quả của khoảng cách bốn phía bị địch vây, không còn xa nữa rồi.
Tập đoàn Phó thị triệu tập đại hội cổ đông lâm thời.
Trong hội nghị, đối mặt với nghi vấn của mọi người, như đang nhìn những người có kinh nghiệm lâu trên chiến trường, con mắt bình tĩnh tinh nhanh sáng suốt, Phó Phùng Kỳ lần đầu tiên cảm nhận được sự bất lực, tự mình giải thích quá nhiều, thế nhưng không có nổi một câu thuyết phục được.
Hắn chưa từng gặp qua loại hoàn cảnh khốn khó này.
Cuộc đời của Phó Phùng Kì luôn thuận buồm xuôi gió, sau khi tốt nghiệp thì vào công ty, trong thời gian ba năm ngắn ngủi, từ trong tay của ba mình tiếp nhận thân phận người phụ trách công ty, ba hắn có thể yên tâm nghỉ hưu, ra nước ngoài sống, đều là do hắn kháс với người ưu tú cùng trang lứa.
Cuộc đời của hắn là con đường tinh anh đã được sắp xếp ổn thỏa.
Hắn nhất định là vương giả.
Cho đến khi có một người xuất hiện, với hắn mà nói, lại chẳng là gì, mà kiêu ngạo khiến đế vương cúi đầu, càng để người ta muốn lấy lòng.
Người đó sau khi từ trại huấn luyện trở về, như thay da đổi thịt, so với trước như trở thành hai người khác nhau.
Thân hình Hoắc Yên của lúc trước béo béo ụt ịt, nhan sắc không dám tả, đầu óc đơn giản, Hoắc Yên của sau này tuyệt sắc hấp dẫn, thần bí lại khó nắm bắt, trong từng lời nói hành động, đều là dấu hiệu của nguy hiểm.
Tâm như rắn rết.
"Phùng Kỳ."
Phó Phùng Kỳ ngước mắt.
Là một trong những cổ đông lớn của Phó thị, người bạn thân nhiều năm của ba hắn nhìn hắn, trên mặt không mang theo biểu cảm: "Bác nhìn con trưởng thành, bác luôn rất tin tưởng năng lực của con, hai năm trước, dưới sự dẫn dắt của con, thành tích của công ty rõ như ban ngày, với tình hình này, có mấy lời, ta thật sự không muốn nói."
Phó Phùng Kì nhếch khóe miệng, giọng cực kì lạnh nhạt: "Trên thương trường vô tình, bác không cần phải quan tâm đến mặt mũi của cháu."
Người kia thở dài nặng nề, nói: "Сứ tiếp tục như vậy, không cần bác nói, mọi người ở đây đều hiểu, trong lòng con cũng rõ... Cuối cùng sẽ dẫn đến hậu quả gì. Tổn thất như vậy, đối với bất cứ người nào trong chúng ta mà nói, đều không có cách nào chịu được. Cho nên, Phùng Kì--"
Ông ta nhìn chàng trai ngồi trước bàn hội nghị, bình tĩnh nói: "Сhúng ta đã nhất trí quyết định, cho con thêm một tháng nữa, để con chứng mình năng lực của mình. Nếu sau một tháng, con không có cách nào xoay chuyển tình thế, chúng ta không thể không nghi ngờ con liệu có năng lực quản công ty, liệu có thể đảm nhận chức vị hiện tại của con."
Mặt Phó Phùng Kì không thay đổi, lạnh nhạt trả lời: "Cháu hiểu rồi."
Hội nghị kết thúc.
Các cổ đông lục tục đi ra, thư kí Thái đứng ở cửa, liếc nhìn người ngồi trên ghế bành, hai tay đang đan vào nhau, bậm môi, thì biết ngay là hắn đang suy nghĩ, không tiện làm phiền, sau đó nhẹ nhàng đưa tay lên cửa.
Cạch.
Cửa đóng lại.
Phòng họp to lớn, chỉ còn lại một mình hắn.
Mặt của Phó Phùng Kì không có cảm xúc, tay phải luồng vào trong túi quần tây trang, sờ vào một tấm cạc, dùng ngón tay thon dài kẹp nó ra, lạnh lùng nhìn chăm chú hồi lâu.
Mơ hồ còn có thể ngửi được dấu son đỏ tươi, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Không, không chỉ có mùi vị son môi.
Còn có... Mùi thơm trên người cô ấy.
Không phải giống như Sở Sở thích loại mùi trái cây ngọt ngào, loại mùi thơm thoang thoảng này đang quấn bíu giữa mũi, dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến buổi tối sâu thẩm, váy đỏ cùng với da thịt trắng tuyết của phụ nữ.
Ám hương của sự giao thoa của tình ái và dục vọng.
Hấp dẫn mà vô hình.
Phó Phùng Kì hừ lạnh một tiếng, mang tấm cạc bỏ trở lại vào túi quần.
*
"Amanda, cô thật sự muốn rời khỏi tôi sao?"
A Yên quay đầu lại, nhìn vẻ mặt đau khổ của Cao tổng, cúi đầu thân một tiếng, cầm tay hắn lên: "Gặp nhau rồi cũng có lúc kết thúc, trên thế giới này không có bữa tiệc nào không tàn."
Cao tổng nhìn thư từ chức trong tay, vẫn như cũ không nỡ: "Nhưng tôi mất đi cô rồi, làm sao lại tìm được một người có thể giúp tôi kiếm tiền, biết rõ tấm lòng của tôi, có thể khiến tôi nhiệt huyết sôi sục, lại còn có thể khiến linh hồn thiếu nữ của tôi thăng hoa?"
A Yên ngẩn người, mặt giãn ra mỉm cười:"Cao tổng, ngày nào đó anh không làm tổng tài bá đạo nữa, đổi sang làm tác giả Văn học, tôi nhất định là độc giả trung thành của anh."
"... Ấy, tôi biết không giữ nổi cô." Cao tổng tiếc nuối lắc đầu, không bỏ ý định bèn hỏi: "Sau này, tôi còn có thể gặp cô được không?"
A Yên cầm cái túi ở trên bàn lên, đi ra cửa, mở cửa, quay lại cười một cái: "Сó duyên thì sẽ gặp."
Cao tổng dùng sức gật đầu:"Được, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài!"
A Yên lại cười, quay người bỏ đi, không hề lưu luyến.
*
Một tháng này, A Yên đi sớm về trễ, lúc trở về, căn bản đã đến giờ đi ngủ, hôm nay về nhà rất sớm, mới đúng sáu giờ, vừa vặn cơm tối.
Mẹ Hoắc hỏi: "Tiểu Yên, con ruốt cục là đang bận việc gì?"
A Yên trả lời qua loa: "Tạm thời đã không còn bận rộn nữa, không có gì hết."
Mẹ Hoắc muốn truy hỏi tiếp, ba Hoắc kéo bà lại, lắc lắc đầu, mẹ Hoắc liền thở dài, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Qua lúc sau, ba Hoắc khơi chuyện khác nói: "Phùng Kỳ không biết đắc tội ai rồi, nghiệp vụ của công ty liên tiếp xảy ra vấn đề, nói không có ai nhằm vào tập đoàn Phó thị, tôi không tin. Haiz, nghe nói đứa trẻ Phùng Kỳ này gần đây bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, kinh động đến ba nó ở nước Anh, cũng thật đáng thương."
"Ba cảm thấy hắn bây giờ đáng thương, không bằng nghĩ đến lúc hắn hớn hở đắc ý ở trước mặt ba diễu võ dương oai."
Mẹ Hoắc cau mày, mắt thấy lời nói làm kinh ngạc của con gái: "Tiểu Yên, con nói cái gì thế? Dựa vào mối quan hệ của hai nhà chúng ta, người khác đều có thể cười trên sự đau khổ của họ, con thì không thể, biết không hả?"
A Yên gắp một đũa, trả lời: "Сon không phải là cười trên sự đau khổ, con là chuẩn bị bỏ đá xuống giếng, thừa dịp cháy nhà hôi của."
Mẹ Hoắc tức giận nói: "Con ăn nói cho cẩn thận! Hôm nay con bị sao vậy hả? Khi còn nhỏ anh Phùng Kì còn ôm con, Lộ Bạch đã dạy cho con bài tập, con quên hết rồi sao?"
A Yên: "Thật đúng là quên hết rồi."
Mẹ Hoắc tức đến nuốt không trôi cơm.
Ba Hoắc nói: "Đủ rồi, cãi nhau cái gì? Bớt cãi vài câu đi."
Buổi tối, mẹ Hoắс hẹn người chơi mạt chược, chơi đến sáng sớm mới về.
Ba Hoắc đang ở trong thư phòng, xem vài phần của bản hợp đồng mang về từ công ty.
A Yên gõ cửa phòng: "Ba."
Ba Hoắc ngẩng đầu: "Tiểu Yên đó à, vào đi."
A Yên kéo cái ghế đối diện bàn làm việc ra, ngồi xuống: "Hai tuần trước, Phó Phùng Kỳ đánh mất một hạng mục lớn đang nắm trong tay, ba có biết không?"
Ba Hoắc cười: "Đương nhiên là biết, tin tức đã truyền ra ngoài từ lâu, giá của hạng mục là mười tỷ... Hội đồng quản trị vẫn không náo tung trời, xem ra bọn họ đối với năng lực của Phùng Kỳ rất tán thành, chí ít vẫn còn đồng ý tin tưởng nó."
"Vậy cũng chưa chắc."
Ba Hoắc có chút ngây ngốc, cau mày im lặng một lát,từ từ nói: "Tiểu Yên, con là có ý gì?"
A Yên cười với ông, hai tay đặt lên bàn, bình tĩnh tự nhiên: "Tình trạng bây giờ của tập đoàn Phó thị, ba thật sự nhìn không rõ sao? Không chỉ là hạng mục quan trọng lần lượt xảy ra vấn đề, quan trọng hơn, quản lí cấp cao của bọn họ từng người đã bỏ đi, nếu như Phó Phùng Kỳ cũng rớt đài, bọn họ làm thế nào mà giải thích với những người đang nắm giữ cổ phiếu? Vậy chẳng khác gì công khai thừa nhận, công ty xảy ra vấn đề lớn, sớm muộn gì cũng sụp đổ."
Ba Hoắc im lặng lắng nghe, đáy mắt kinh ngạc dần dần nhạt đi, vì thay thế bằng một loại tâm tình phức tạp. Đợi con gái nói hết, ông trầm mặc nửa giây, bèn hỏi: "Những lời này, con nghe ai nói?"
"Cái này không quan trọng." A Yên chăm chú nhìn vào mắt ông, giọng nói đổi sang dịu dàng: "Ba, đây là cơ hội cực kì tốt... Không phải sao? Lĩnh vực của công ty chúng ta với công ty bọn họ sát xuất trùng hợp rất cao, bọn họ mất đi hạng mục, chính là chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, thay vì để người khác được lợi, chi bằng rớt xuống đầu chúng ta, không ăn thì uổng."
Ba Hoắc ngạc nhiên cùng nghi ngờ nhìn con gái nhỏ của mình, không dám tin những lời lúc nãy, là từ miệng con gái mình nói ra.
Ông cầm ly trà lên, uống một ngụm trà, suy nghĩ rồi nói: "Tiểu Yên, ba biết con ám chỉ cái gì." Ông ngước mắt, ngênh đón ánh mắt thật thà lay động của con gái: "Nói là ba không có nghĩ đến, thì nhất định là giả. Nhưng mà trên thương trường không chỉ nhìn lợi ích, mà cũng phải nói đến tình người, nếu như ba thật sự làm như vậy, làm sao xứng đáng với bác Phó của con? Lại nói, Phùng Kỳ là ba nhìn nó từ nhỏ cho đến lớn, ba cháy nhà hôi của, người ngoài sẽ nói cái gì----"
"Vậy cũng không quan trọng."
Ba Hoắc bất ngờ: "Cái gì?"
A Yên nhìn ông, ánh mắt lý trí bình tĩnh, không có mang theo tình cảm dập dờn: "Thương trường như chiến trường, lợi ích mới thực sự là mối quan tâm lớn, nói cái gì mà tình cảm? Phó Phùng Kỳ đối với ba nói những lời nói xằng nói bậy, uy hiếp ba từ bỏ hợp tác, lúc đo hắn có nhớ đến ba là trưởng bối của hắn không, hắn không nể mặt mũi như vậy, sẽ không tổn thương đến tình cảm của hai nhà sao?"
Ly trà cầm trong tay bị Hoắc ba dùng lực thêm mấy phần.
Ông nhớ đến tình cảnh lúc trước. Phó Phùng Kỳ ở trước mặt ông.....người thanh niên mà ông nhìn lớn lên, chẳng biết lúc nào lại trở thành xa lạ như vậy, ánh mắt lãnh đạm, ở nơi sâu thẳm trong đôi mắt đem bình tĩnh đó, che giấu tài năng có thể bộc lộ mạnh mẽ, cùng với sự gan góc không thể nghi ngờ.
Con người này, sớm muộn gì khi lớn lên sẽ làm bá chủ trong lĩnh vực này của bọn họ.
Phó Phùng Kỳ nói: "Đây là quyết định của cháu, cũng là quyết định của công ty."
Ông cố đưa ra một nụ cười lúng túng: "Phùng Kỳ, em gái con là nhất thời làm sai, bác với dì con sẽ nói nó, không cần---"
Đối phương mặt mày hiển nhiên: "Làm sai rồi thì phải nhận hậu quả, không có ngoại lệ." Chàng trai bỏ tay vào trong túi, gật đầu với ông một cái: "Cháu đi đây, nếu như đã như vậy rồi, bác vẫn không cho cháu phương thức dạy dỗ Hoắc Yên được như ý, vậy thì... Cháu chỉ có thể nói, thật đáng tiếc."
Lúc đó, ông tức nghẹn ngực, đến ba bốn ngày.
Đều là lão tổng của một công ty thành công, lại bị một thằng nhóc vãn bối mười mấy hai mươi tuổi, ở trước mặt uy hiếp, nói không để tâm, sao mà có thể được. Nhưng ông cũng không có nghĩ đến, tự nhiên lại nhanh như vậy, lại có cơ hội báo thù rửa hận. Nếu mà không nắm lấy, thì thực sự là có lỗi với sự tức giận mà ông đã từng chịu.
"Ba." Một tay của A Yên sờ lên đầu, ánh mắt lướt nhìn ông: "Hạng mục của Cao tổng kia, chúng ta nhất định phải cướp về. Đến lúc đó, ba sẽ nổi tiếng, trước giờ đám người đó mù quáng chạy theo mình Phó Phùng Kỳ kia, khẳng định sẽ chuyển hết qua đây, giống như con ruồi không biết xấu hổ, bay vo ve xung quanh ba, nói mấy lời nịnh hót êm tai..." Khóe miệng nhếch lên, nụ cười mang theo một chút mê hoặc, dịu dàng nói: "... Nhìn quen mắt bộ dạng không xem ai ra gì của Phó Phùng Kỳ, ba không muốn nhìn thấy bộ dạng bị dồn vào chân tường, đáng thương vô dụng sao?"
Đây là chà đạp lương tâm của một cọng rơm rạ.
Ba Hoắc cười, bỏ ly trà xuống: "Con nói đúng--- không xem một chút, thật quá đáng tiếc."
*
Trở về phòng.
Lão Cổ Đổng khiêu vũ trên bàn trang điểm: "Kí chủ."
A Yên thấy kì lạ bèn hỏi: "Ngươi làm gì đó?"
Lão Cổ Đổng thở hồng hộc: "Rèn luyện thân thể."
A Yên cười: "A."
Lão Cổ Đổng cực kì mệt, nằm lên bàn: "Kí chủ, ngoài thế giới cổ đại đó ra, ngươi lúc trước, cũng làm qua yêu phi nhiều năm rồi hả?"
A Yên hỏi: "Có thể thấy rõ vậy sao?"
Lão Cổ Đổng: "Khụ, những lời ngươi nói với ông Hoắc, thật giống gió thổi bên tai của yêu phi."
A Yên cười, nâng nó lên, để nó đối diện với mặt mình, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn mặt mày, từ tốn nói: "Đàn ông đều giống nhau, không cần biết bao nhiêu tuổi, trong lòng có một nơi, luôn giống đứa trẻ tự phụ, mãi mãi không trưởng thành nổi. Ngươi chỉ cần hiểu được bọn họ, thì có thể dễ dàng lợi dụng."