Hôm sau, trời đổ một cơn mưa lớn, cô lúc đó đang ngồi trong phòng, cảm thấy vô cùng chán nản, đang trong lúc yên lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, thì một giọng nói vang lên
'' Vũ Ninh tỷ ''
Không ai khác là Cửu Nhi, cô bé hớt hải chạy vào trong phòng cô, cô bé 10 tuổi năm nào bây giờ đã biến thành một cô nương xinh đẹp, cô ngơ ngác nhìn cô ấy, nói
'' Cửu Nhi.....có phải Cửu Nhi không? ''
Cô ấy rưng rưng nước mắt, đi đến ôm chặt lấy cô giống như lúc nhỏ, nói
'' Tỷ cuối cùng cũng về rồi. 3 năm rồi, ta nhớ tỷ lắm ''
Cô vỗ nhẹ vào lưng cô ấy, dịu dàng nói
'' Đừng khóc nữa ''
Một lúc sau, cô bé mới chịu buông cô ra, nước mặt không rơi xuống nữa.Ngay lúc đó, cô ấy mới để ý bên cạnh cô, một chú sư tử to lớn đang nằm bên cạnh, Cửu Nhi giật mình, lùi về sau mấy bước, vẻ mặt sợ hãi , run rẩy chỉ tay vào Đản Đản, ngập ngừng nói
'' Sư...sư....tử....sao....nó.....? ''
Cô nhìn Đản Đản cười nhẹ, nói
'' Yên tâm Đản Đản không hại muội đâu ''
Cửu Nhi vẫn lộ ra sự sợ hãi, liên tục giữ khoảng cách, tuy nói chuyện với cô nhưng vẫn lén nhìn Đản Đản, cô nhìn thấy vậy thì bật cười, cô hỏi Cửu Nhi
'' Cửu Nhi, cái cô Trắc phi kia là ai vậy? ''
'' À...cô ta là Tả Túy Ân, con gái của Tả Ngạn, cô ta là do Hoàng huynh ta đưa đến ''
'' Tử Ngạo đồng ý sao? ''
'' Đương nhiên là không rồi ạ. Cô ta được đưa đến đây... lúc đó Tử Ngạo ca không ở phủ, lúc huynh ấy biết còn có ý định giết chết cô ta đó ''
'' Là vậy à ''
'' Từ khi tỷ đi, huynh ấy lại biến lại vẻ lạnh lùng ngày trước, cả ngày chỉ vùi vào công việc, luyện võ... không mở lòng bất kỳ ai cả ''
Ánh mắt cô trở lên buồn rầu khi nghe thấy những lời nói của Cửu Nhi, bỗng nhiên Cửu Nhi lại vui vẻ nhìn cô, nói
'' May quá tỷ về rồi, Tử Ngạo ca có thể trở lại giáng vẻ ngày đó rồi. À..Tỷ phải cẩn thận với Tả Túy Ân đó, cô ta có ý định cướp đi vị trí của tỷ ''
Cô nhìn cô, cười nhạt, nói
'' Dựa vào cô ta ''
'' Đúng ha. Dựa vào cô ta thì còn lâu, yên tâm muội luôn ở cạnh tỷ ''
'' Ừ ''
Cô nhìn thẳng vào mắt Cửu Nhi, ánh mắt có chút kỳ lạ, thấy vậy cô ấy hỏi
'' Tỷ sao vậy? Sao lại nhìn muội như vậy? ''
'' Cửu Nhi.....xin lỗi ''
Cô bé ngơ ngác hỏi lại
'' Xin lỗi.....chuyện gì ạ? ''
'' 3 năm trước....ta có nặng lời với muội ''
Cửu Nhi tươi cười, nói
'' Không sao. Lúc đó muội biết tỷ có nỗi khổ. À... ca ca chị sao rồi? ''
'' Anh ấy ổn ''
'' Vậy tốt quá rồi. Vũ Ninh tỷ, tỷ không được rời đi nữa đâu đó ''
'' Không đi nữa ''
'' Tỷ hứa đi ''
'' Ta hứa ''
'' Muội yên tâm rồi. Muội đã xin mẫu hậu ở đây vài ngày, chắc chắn tỷ sẽ cho muội xem mấy vở kịch hay đúng không? ''
'' Cái con nhỏ này ''
___________________
Tối đến, trong bữa cơm, 3 người cô, Hoắc vương, Cửu Nhi đang vui vẻ dùng bữa, thì Trắc phi đi vào, cắt ngang bầu không khí vui vẻ đó. Vừa thấy cô ta, sắc mặt Hoắc vương liền khó chịu, Hoắc vương nói
'' Ai cho ngươi tới đây? ''
Cô nắm lấy bàn tay đang nắm chặt trên bàn của Hoắc vương, nói
'' Là ta mời muội muội tới đây đó ''
Hoắc vương kinh ngạc nhìn cô, nói
'' Vũ Ninh, sao nàng....? ''
'' Không sao đâu ''
Cửu Nhi ở một bên, cười nhạt
" Kịch hay bắt đầu rồi "
Hoắc vương dần dần thả lỏng, dịu dàng nói
'' Tùy nàng, ta nghe theo nàng ''
Trong bữa ăn đó, Trắc phi cứ như một người ngoài, không nói theo được câu chuyện của ba người. Một lúc sau, cô ta vui vẻ gắp một miếng thịt bỏ vào chén của Hoắc vương,Hoắc vương nhìn thấy thì liền tỏ ra khó chịu, trực tiếp cầm chén cơm lên ném ra ngoài, nhìn thấy vậy cô cười nhẹ, nói
'' Đừng giận nữa, ăn chung với ta được không? ''
Cô gắp thức ăn đút cho Hoắc vương, Hoắc vương ăn một cách vui vẻ. Lúc đó cô khẽ liếc nhìn Trắc phi, ánh mắt khiêu khích,cô ta nhìn thấy thì tức giận đập thấy mạnh xuống bàn rồi đứng dậy, chỉ tay vào cô, nói
'' Cô......''
Ánh mắt Hoắc vương nhìn cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy, Trắc phi từ từ hạ tay xuống, nén cơn tức giận vào trong, hành lễ một cách cẩn thận, nói
'' Thần thiếp dùng đủ rồi, thần thiếp xin phép ''
Cô ta mang theo sự phẫn nộ rời khỏi căn phòng, cô ta vừa rời đi, cô liền cười nhẹ, thấy vậy Hoắc vương nói
'' Nàng cố ý ''
'' Phải. Tả Túy Ân loại trà xanh cấp thấp. Vô vị ''
'' Nàng thật tinh nghịch ''
'' Chàng không thích sao? ''
'' Ta thích đương nhiên thích, chỉ cần là nàng ta đều thích ''
'' Dẻo miệng ''
Cửu Nhi ngồi một bên, nói
'' Hai người, muội còn ở đây đó, hai người có thể bớt bớt lại không? ''
Hoắc vương cười lên,nói
'' Không muốn nghe thì ra ngoài ''
'' Tử Ngạo ca, Vũ Ninh tỷ vừa về, huynh liền ném ta sang một góc, đúng là đồ vô tâm ''
Cô bước đến gần Cửu Nhi, dịu dàng nói
'' Thôi đừng giận nữa. Chả phải muội còn được xem một vở kịch hay còn gì ''
'' Hì hì. Nhưng đúng là vui thật, nhìn vẻ mặt của cô ta thật dễ chịu ''.