*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngón tay cầm vô lăng của Tông Cảnh
Hạo hơi động đậy một chút, liếc cô một cái nói,
“Cũng được”
Lâm Tân Ngôn thả lỏng cơ thể, không lên
tiếng nữa.
Cả hai người đều không mở miệng nói chuyện
với nhau.
Trong xe trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt vô ý của Lâm Tân Ngôn rơi vào bàn
tay đang nắm vô lăng của anh, ngón tay anh thon
dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa rất
gọn gàng, tinh tế nhã nhặn, vô cùng đẹp.
Giống như con người anh, làm cho người ta
nhìn một cái là có thể nhớ được.
Tông Cảnh Hạo, “Đẹp không?” Mắt anh không
nhìn sang.
Lúc này Lâm Tân Ngôn mới kinh ngạc nhận
ra, vừa nãy cô nhìn ngớ người ra, cô nhanh chóng
quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giả vờ không
nghe thấy.
Tông Cảnh Hạo quay đầu nhìn cô, khoé miệng
nở một nụ cười nhạt, “Có phải mặt tôi đẹp hơn
tay không?”
Lâm Tân Ngôn tiếp tục giả vờ không nghe
thấy, dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Trong lòng cô không kìm được cảm thấy
buôn nôn, cái vẻ lạnh lùng cao quý hằng ngày đâu
rồi?
Sao lại giống như một kẻ tự sướng vậy?
Khoảng 20 phút sau, xe liên dừng trước biệt
thự nhà họ Lâm.
Lâm Quốc An trở về nhà từ rất sớm, Thẩm Tú
Tình chuẩn bị bữa tối rất thịnh soạn, rất cao cấp,
Lâm Quốc An khá hài lòng, sự không vẻ trước đó
đã vơi đi một chút.
“Cô cả về rồi” Người giúp việc đến thông báo.
Lâm Quốc An nhìn Thẩm Tú Tình và Lâm Vũ
Hàm một cái, cảnh cáo nói, “Chuyện lần này đối
với tôi rất quan trọng, đừng có phá hoại!”
Thẩm Tú Tình kìm nén sự tức giận trong lòng,
bà ta cười dịu dàng chỉnh sửa lại áo vest cho ông
ta, “Ông yên tâm, tôi nhất định bị đánh cũng
không đánh lại, bị chửi cũng không chửi lại, cũng
phải làm cho nó nguôi giận, để nó giúp ông vượt
qua cửa ải khó khăn của công ty, tôi không giúp
ông được chuyện công ty, nhưng tôi có thể làm
được chút chuyện nhỏ này”
Lâm Quốc An cảm thấy không uổng công yêu
thương bà ta, “Đợi giải quyết xong chuyện công ty,
tôi sẽ bù đắp cho bà.”
Nói xong Lâm Quốc An liền đi ra khỏi cổng,
đích thân tiếp đón.
Lâm Tân Ngôn đứng cạnh Tông Cảnh Hạo,
trong tay cô cầm hợp đồng miếng đất vịnh
Repulse.
Tông Cảnh Hạo nhìn cô một cái, đưa cánh tay
lên, “Khoác vào tay tôi.”
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu khoác tay vào,
bước theo bước chân anh đi vào trong nhà.
Lâm Quốc Anh, “Bố đợi con mãi, mau chóng
- -----------------