*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Văn phòng của Tông Cảnh Hạo vô cùng hiện
đại, rộng rãi gọn gàng, bày biện đơn giản, một
màu đơn sắc mộc mạc, tất cả làm hiện ra một
bâu không khí yên tĩnh, mặt bên là cửa số sát đất
của bức tường mặt chính, ánh sáng đầy đủ.
Đứng ở đó, tâm nhìn rộng rãi có thể nhìn
xuống cả thành phố.
Tông Cảnh Hạo đang xem tài liệu, không
ngẩng đầu lên.
Lâm Tân Ngôn cầm tài liệu đứng trước bàn,
đem tài liệu đưa lên trước mặt Tông Cảnh Hạo.
Tông Cảnh Hạo không nhận, nhàn nhạt nói,
“Đặt lên bàn”
Lâm Tân Ngôn chỉ có thể đặt tài liệu xuống,
nhiều lần muốn mở miệng, nhưng đều không có
lý do chính đáng nào để mở miệng.
Nên bắt đầu như thế nào?
Nói, anh Tông anh có thể cùng tôi trở về nhà
một chuyển?
Chỉ nghĩ thôi thì Lâm Tân Ngôn cũng biết rằng
anh nhất định sẽ từ chối.
Tông Cảnh Hạo tưởng là Bạch Trúc Vị,
“Chuyện gì vậy?”
Anh lật một trang tài liệu, tầm nhìn vẫn không
rời khỏi tài liệu.
Lâm Tân Ngôn, “Tôi muốn nhờ anh Tông giúp
một chuyện.” Lâm Tân Ngôn lấy đủ dũng khí nói.
Dường như nghe thấy giọng nói này không
phải là của Bạch Trúc Vi, anh ngẩng đầu lên liền
nhìn thấy Lâm Tân Ngôn lần lựa đứng ở trước bàn
làm việc.
Lâm Tân Ngôn vội vàng nở một nụ cười, “Anh
Tông.”
Khoảng khắc nhìn thấy là cô, trong ánh mắt
anh nhanh chóng quét qua một luông ánh sáng
vui vẻ, nhưng rất nhanh liền biến mất.
Dường như không ngờ cô lại xuất hiện trong
văn phòng anh.
Tông Cảnh Hạo đóng kẹp tài liệu lại, cơ thể
ngả về phía sau, ánh mắt rơi trên người cô, anh
không hề thu lại sự quan sát tỉ mỉ của mình,
khuôn mặt của cô, cổ của cổ, ngực của cô, eo của
cô, anh không bỏ qua bất kì chỗ nào.
Tông Cảnh Hạo, “Tìm tôi có việc gì sao?”
Lâm Tân Ngôn hơi trốn tránh ánh mắt trêu
đùa của anh, “Anh Tông, anh không phát hiện, anh
đem lại cho tôi rất nhiêu phiên phức sao?”
“Hả?” Ngược lại Tông Cảnh Hạo cảm thấy bất
ngờ.
Lâm Tân Ngôn nắm tay, bình tĩnh nói, “Bạch
Trúc Vi ở công ty cố ý gây khó dễ cho tôi, điều này
không cần tôi nói, tôi nghĩ anh Tông cũng biết,
còn có, tối qua tôi suýt nữa bị người khác hại,
cũng là do gả cho anh Tông, cho nên anh Tông có
thể vì sự an toàn của tôi mà cùng tôi vê nhà họ
Lâm một chuyển không?”
Một tay Tông Cảnh Hạo chống lên trán, ngón
tay day day huyệt thái dương, hình như là anh có
chút mệt mỏi, không muốn lên tiếng.
Lâm Tân Ngôn đứng đó, trái tìm cô thấp thỏm
không yên, cũng không biết anh có ý gì.
Qua một lúc lâu, anh đưa mắt lên, “Cô vừa nói
cái gì?”
- -----------------