Sống Lại Chỉ Để Yêu Em Lần Nữa

Chương 37: Ghen




Edit: Thanh Thạch
Thật vất vả tiễn bước Tần Lam đang cảm ơn rối rít, Vương Đại Hổ nhìn thời gian trên di động, sáu giờ tối. Nghĩ giờ này hẳn là Lý Thanh Nhiên đã “tan tầm”, hắn liền đi đến hàng cơm mua một đống đồ ăn, lại mua thêm một cái bánh ga tô, đương nhiên hoa hồng với rượu gì đó cũng không thể thiếu được.
Nhưng hắn đợi mãi, đợi thẳng đến tối mịt mà Lý Thanh Nhiên vẫn chưa về.
Mười giờ, đã đến lúc trường điểm danh, Vương Đại Hổ đứng ngồi không yên, sợ cậu trên đường gặp phải chuyện gì nguy hiểm, cầm áo khoác lao ra ngoài.
Lý Thanh Nhiên không có di động, hắn không thể liên lạc với cậu, đành phải quanh quẩn trước cổng trường.
Đèn đường chiếu lên người Vương Đại Hổ tạo ra một bóng đen thật dài. Người đi trên đường càng ngày càng ít, cho đến khi cả con phố chỉ còn một mình hắn.
Khi hắn càng ngày càng sốt ruột thì có tiếng bước chân từ xa đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy một thân ảnh mảnh khảnh chậm rãi đi về bên này.
Vương Đại Hổ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy lại đón.
“Sao mà muộn như vậy mới về, làm anh lo muốn chết!”
Nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, thấy bình yên vô sự liền không khỏi oán giận nói: “Đã bảo mua di động mà không nghe!”
Lý Thanh Nhiên yên lặng nhìn hắn một cái, khuôn mặt tựa hồ có chút tiều tuỵ.
“Sao vậy? Mệt lắm à?” Vương Đại Hổ ghé sát vào người cậu đau lòng hỏi.
Hơi tránh ra, Lý Thanh Nhiên nói: “Không có việc gì, sao anh lại ở đây?”
“Còn vì cái gì, chờ em đó!” Vương Đại Hổ nhìn thời gian: “Ký túc xá giờ này chắc chắn đóng cửa rồi, xem ra hôm nay bọn mình đành đi kiếm nhà nghỉ vậy!”
.
Sàn nhà màu hồng, tường màu hồng, đồ đạc màu hồng, màn màu hồng, còn có chiếc giường lớn giữa phòng cũng màu hồng nốt.
Đẩy gọng kính trên sống mũi, Lý Thanh Nhiên cố gắng bình tĩnh hỏi: “Này là nhà nghỉ bình thường à?”
“Đương nhiên, biển hiệu không phải viết bốn chữ “Nhà nghỉ hôn hôn” sao!” Vương Đại Hổ nhún vai, một bộ em làm gì mà kinh ngạc như vậy.
“Được rồi, mau vào đi! Đứng mãi ở cửa làm gì!” Vương Đại Hổ kéo người nào đó không tình nguyện vào, nói: “Xem em mệt mỏi thế này, mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi!” Đẩy mạnh Lý Thanh Nhiên vào phòng tắm rồi Vương Đại Hổ gọi điện cho Chihuahua, nhờ chú là chủ nhiệm gọi điện cho quản lý ký túc xá nói với người ta một tiếng. Xong xuôi, Vương Đại Hổ cũng cởi áo khoác với quần dài ra. Lúc này đồng hồ điện tử trên tường tích tích vang lên báo đã mười hai giờ đêm, cũng có nghĩa là sinh nhật mười sáu tuổi của hắn đã qua.
Vương Đại Hổ khẽ thở dài, trong lòng vừa thất vọng lại vừa tủi thân.
Nhiên Nhiên quả nhiên không nhớ!
Hai loại cảm xúc trộn lại lập tức khiến toàn bộ tâm tình trở nên u ám, cho nên khi Lý Thanh Nhiên từ phòng tắm đi ra thì thấy hắn đang nằm trên giường, lão hổ ngốc đầy mặt khó chịu. Cậu dừng bước chần chừ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, trên mặt lộ ra thần sắc ảo não.
“A! Xong rồi?” Vương Đại Hổ thấy cậu đi ra liền ngồi dậy, vỗ vỗ cái gối bên cạnh: “Lại đây, anh lau tóc cho em, để ướt đi ngủ ngày mai sẽ đau đầu!”
Lý Thanh Nhiên hơi mím môi, vừa định nói gì đó nhưng những gì hôm nay nhìn thấy lại bất giác xuất hiện trong đầu khiến thần sắc trên mặt cậu trở đen vài phần.
Chậm rãi đi đến bên giường, xốc chăn lên, trước ánh mắt kinh ngạc của Vương Đại Hổ, chui vào.
“Em làm sao vậy?” Nháy mắt, Vương Đại Hổ mẫn cảm nhận ra người bên cạnh đang cực kỳ khó chịu.
Lý Thanh Nhiên quay lưng về phía hắn, eo lưng banh ra thẳng tắp, từ phía sau nhìn lại có vẻ đang cậy mạnh.
Cậu không nói một lời, Vương Đại Hổ không khỏi có chút tức giận.
Hôm nay là sinh nhật mười sáu của hắn, vốn rất chờ mong, thậm chí đã âm thầm lập kế hoạch thật lâu, hy vọng cả ngày có thể trải qua cùng người mình thích nhất. Nhưng Lý Thanh Nhiên lại cho hắn ăn đủ, cho dù hắn có năn nỉ thế nào cậu cũng muốn lấy cớ làm thêm để cự tuyệt.
Cho nên, giờ phút này, bướng bỉnh mà nói, hắn còn cả một bụng tức đấy!
Hừ ~~
Em không để ý anh, anh cũng không để ý em!
Mười mấy năm qua, hai người vẫn “dính như hồ” cứ như vậy bắt đầu “giận dỗi” lần đầu tiên.
Lý Thanh Nhiên chỉ cảm thấy trái tim đau tới muốn ngừng đập, cậu cắn chặt môi dưới, trong đầu nhớ lại hình ảnh hôm nay nhìn thấy.
“Đây là bạn gái của tôi, biết điều thì tránh xa cô ấy ra.”
Lúc nào! Anh ấy có bạn gái lúc nào!!
Lý Thanh Nhiên càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng phẫn nộ như bị người phản bội.
Kỳ thật cậu cũng không biết mình vì sao lại như vậy, Đại Hổ có bạn gái không phải thực bình thường sao? Mình vì sao lại khổ sở như vậy? Đau lòng như vậy?
Phải rồi, nói đến cùng, cậu là đang sợ —–
Vương Đại Hổ đang tức mình nhắm chặt mắt bỗng cảm thấy người bị đè nặng, có người ngồi lên người hắn. Hắn mở mắt liền nhìn thấy một ánh mắt đỏ bừng, tràn ngập hận ý.
“Sao, sao, sao vậy?” Bị khí thế ấy làm khiếp sợ, Vương Đại Hổ không khỏi lắp bắp.
Lý Thanh Nhiên mặt không chút thay đổi, không nói không rằng, chỉ lẳng lặng nhìn hắn như vậy.
Nuốt nuốt nước miếng, Vương Đại Hổ cả người nổi da gà. Ơ! Không đúng! Hôm nay rõ ràng là cậu không tốt, sao lại biến thành như thể hắn phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ!
“Anh hôm nay –” Một lúc lâu sau, Lý Thanh Nhiên lạnh lùng mở miệng: “Đi gặp ai?”
Vương Đại Hổ khó hiểu chớp mắt, nhưng khoé mắt đột nhiên nhìn thấy hai tay Lý Thanh Nhiên đang siết chặt.
Hắn há miệng vừa định nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Alo…. Chị đến nơi rồi à! Vâng, vâng, em biết….. Trên đường an toàn chứ? Ai đi đón chị…. A!!”
“Nhiên Nhiên, em làm gì vậy?” Thấy Lý Thanh Nhiên đột nhiên đoạt lấy điện thoại, Vương Đại Hổ tựa hồ nghĩ tới cái gì, cả người buông lỏng, trên mặt cũng lộ ra nụ cười “xấu xa” cực kỳ cực kỳ đáng ghét!
Tạch – một cái, chiếc điện thoại đáng thương bị ném xuống đất, kết cục ngũ mã phanh thây.
Biểu tình trên mặt Lý Thanh Nhiên càng thêm “thâm trầm”, cậu cười lạnh nói: “Anh rất quan tâm cô ta nha!”
Vương Đại Hổ mím môi, lại mím môi, rốt cuộc không nhịn được phì cười một tiếng, không kiêng nể gì mà cười. Hắn lau nước mắt ghé vào bên tai Lý Thanh Nhiên nói: “Em biết không, bộ dạng em hiện tại giống như con mèo hoa lông tóc dựng đứng đang giơ móng vuốt cào cào, làm anh muốn xoa đầu em, vuốt lông cho em nhưng lại sợ em cắn một ngụm.”
Chính mình “thất thố” nhưng trong mắt đối phương lại thành “con mèo cáu kỉnh”, một cảm giác bị người coi thường lập tức lấp đầy tim cậu.
“Anh —-”
Không đợi cậu nói xong, Vương Đại Hổ đã đổi khách thành chủ, xoay người một cái, đặt cậu dưới thân, bên tai dùng thanh âm trầm thấp nỉ non: “Em để ý như vậy, là vì ghen sao?”
Lý Thanh Nhiên cả người cứng đờ.
“Nhiên Nhiên, anh rất vui, thật sự rất vui…..”
Không biết tại sao, Lý Thanh Nhiên chỉ cảm thấy mặt mình nóng vô cùng, tâm trí cũng hỗn loạn.
Vương Đại Hổ ngẩng đầu nhìn cậu, đột nhiên cúi xuống hôn lên khuôn mặt nóng hầm hập.
Một cái, hai cái, ba cái….
Tựa hồ mê mẩn xúc cảm trơn mịn, Vương Đại Hổ trở nên lòng tham không đáy.
Ba –
Một dấu tay đỏ bừng không chút khách khí in lên mặt lão hổ háo sắc ngập trời.
Ai oán trừng mắt nhìn người khó hiểu phong tình trong lòng, biết không giải thích sự tình rõ ràng thì đừng mơ tưởng tiếp tục.
“….. Mọi chuyện chính là như vậy. Lại nói hồi bé không phải em gặp qua bà Tần Lam đáng ghét kia rồi sao! Thế nào hôm nay không nhận ra.”
Kia đương nhiên là vì cậu còn đang nhập tâm vào tình tiết hai nam tranh một nữ, mà một nam trong đó lại là Vương Đại Hổ, ai hơi đâu còn để ý đến cô gái kia là ai.
“Giờ thì biết là em hiểu lầm anh chưa!” Vương Đại Hổ dương dương tự đắc chọc chọc mũi cậu, oán trách nói: “Đúng là yêu tinh dấm chua!”
Lý Thanh Nhiên hiện tại trên mặt đã không thể dùng từ “nóng” để hình dung, vừa thẹn, vừa giận, lại có chút thoải mái vui sướng. Quá nhiều cảm xúc đánh tới, khiến cho thiếu niên cao ngạo lạnh lùng biến thành con mèo chỉ muốn trốn xuống dưới gối.
“Thật là, cũng không ngẫm lại anh sao có thể sau lưng em đi cấu kết với người khác. Thật là một chút cũng không tin tưởng chồng em!”
“Anh là chồng ai?” Ánh mắt Lý Thanh Nhiên trừng lớn.
Tựa hồ cảm giác được cái gì, cả người bất giác run rẩy không ngừng.
Vương Đại Hổ cúi đầu, bình tĩnh nhìn cậu đang tràn ngập đề phòng, đột nhiên lộ ra tươi cười giảo hoạt: “Của em, chính là của em! Anh là chồng em, em là vợ anh, hai ta cả đời đều cột vào với nhau, đừng mơ tưởng thoát khỏi anh!”
Lý Thanh Nhiên hơi dịch xuống, tránh đi ánh mắt sắc bén của hắn, cúi đầu lẩm bẩm: “Vô lại!”
Người trong lòng “xấu hổ” nằm dưới thân, là đàn ông thì đều có phản ứng, huống chi người nào đó vốn không phải chính nhân quân tử mà đã sớm muốn làm “lão hổ háo sắc”.
Ngay khi không khí giữa hai người đang dần dần “chuyển sang” một loại ái muội làm tim đập mạnh không ngừng thì…..
“A a a a…. Ưm ưm….. Nhanh lên…..”
Cách vách truyền đến thanh âm làm người ta muốn phun máu mũi, cực kỳ “đổ thêm dầu vào lửa”.
_____________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.