Trong phòng chỉ còn lại có hai hắc y nhân.
Bọn họ rất cẩn thận chậm rãi vây quanh, Tạ Từ Hoài ngồi trên bàn gỗ, một tay không chút để ý đùa bỡn chén sứ còn dính một hạt gạo.
Sau đó, bọn họ liếc nhìn nhau rồi cùng xông lên.
"Loảng xoảng" một tiếng.
Chén sứ đập vào đầu hắc y nhân chạy phía sau, mà đũa mang theo máu đâm ngược vào cổ hắc y nhân xông vào phía trước.
Sau đó lại cùng một phương thức vừa rồi được nhổ ra.
Mạch máu bị đũa đâm thủng động mạch chủ, máu bắn tung tóe, rắc khắp mặt đất.
Mà chén sứ một nửa đập nát.
Nửa còn lại vẫn còn trong tay Tạ Từ Hoài, hắn thừa dịp hắc y nhân bị chén sứ đập vào đầu theo bản năng lấy tay che đầu, đem mảnh vỡ chén sứ còn lại cắm vào mắt đối phương.
"..."
Hắc y nhân đau đớn thét lên.
Tạ Từ Hoài đặt ngón tay đẫm máu lên môi.
Hắn chậm rãi thực hiện một động tác chớ có lên tiếng, nhắc nhở: "Suỵt, ngươi kêu lớn như vậy, sẽ làm ầm ĩ đến người khác."
Chiếc đũa còn chưa gãy kia lại tiến vào cổ hắc y nhân còn sót lại.
Sở Hàm Đường nằm sấp dưới gầm giường nghe thấy tiếng ôn nhu của hắn cùng tiếng ngâm đau ngắn ngủi của hắc y nhân, không khỏi cảm thấy có chút sởn tóc gáy.
Bất quá Sở Hàm Đường cũng rõ ràng Tạ Từ Hoài không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết Tạ Từ Hoài, đương nhiên, cũng sẽ giết nàng.
Sở Hàm Đường tập trung tinh thần nghe tiếng vang.
Động tĩnh vừa rồi của căn phòng còn rất lớn trong nháy mắt khôi phục yên tĩnh, phảng phất ngay cả tiếng gió nhẹ thổi bên ngoài cửa sổ cũng có thể nghe được.
Trên giang hồ có một quy củ tâm chiếu bất tuyên*.
*tâm chiếu bất tuyên: Trong lòng đã rõ nhưng không nói ra.
Nếu buổi tối ở khách điếm có động tĩnh, người ở đây bình thường sẽ không xen vào việc của người khác.
Ngay cả chưởng quầy khách điếm cũng vậy, bọn họ sẽ ở trong phòng yên lặng nghe động tĩnh bên ngoài, đợi đến ngày hôm sau lại đến xem xét tình huống.
Nếu phát hiện người chết thì báo quan, người không chết coi như không có việc gì phát sinh.
Nhất là quần hùng trên giang hồ hiện nay đồng khởi, dị thường không yên ổn, mỗi ngày mỗi đêm đều có người vô cớ chết đi, vô luận là ở trong nhà hay là ở bên ngoài.
Sống trong giang hồ luôn phải biết cách tránh nguy hiểm, an toàn sống sót.
Cho nên tối nay sẽ không có ai khác quan tâm đến bọn họ.
Sở Hàm Đường nghe tiếng tim đập hoàn toàn không khống chế được của mình, muốn bò ra ngoài lại không muốn bò ra ngoài.
Vẫn là bò ra ngoài.
Tuy rằng không biết lúc ấy Tạ Từ Hoài có phân tâm nhìn thấy nàng trốn đi đâu hay không.
Nhưng vạn nhất hắn biết nàng trốn ở dưới gầm giường vẫn không ra, chờ đến không kiên nhẫn sau đó trực tiếp cầm lấy trường kiếm của những hắc y nhân kia rơi trên mặt đất, một kiếm từ trên giường đâm xuống liền đã muộn.
Sở Hàm Đường cho rằng nàng không thể ở trong trạng thái bị động.
Toàn bộ căn phòng tỏa ra mùi máu tươi, nàng giống như một con rùa bò đi ra.
Tóc tai cùng với y phục đều lộn xộn.
Trên vạt áo và tay áo đều dính vết máu, Sở Hàm Đường thong thả đứng lên, tầm mắt rơi xuống trên người thiếu niên vẫn ngồi trên bàn gỗ.
Thi thể của hai hắc y nhân nằm trên sàn gỗ.
Còn có một cỗ thi thể lúc này duy trì tư thế nằm sấp bên cạnh bàn gỗ.
Y phục của Tạ Từ Hoài bị văng đầy máu, thiếu chút nữa nhìn không ra màu sắc ban đầu.
Làn da trắng nõn cũng bị nhiễm một mảng lớn màu đỏ, ngũ quan tinh xảo bị loáng thoáng che giấu dưới màu đỏ của máu.
Ngón tay hắn vuốt ve chiếc đũa, rồi ngẩng đầu lên.
Thiếu niên nhếch khóe môi lên, một giọt máu từ hàm dưới trượt xuống, giống như một tờ giấy trắng bị mực đỏ tô đầy màu sắc, phác họa ra một bức tranh đẹp đẽ kinh tâm động phách.
"Sở công tử ngươi cuối cùng cũng ra ngoài rồi."
Sở Hàm Đường cố ý giữ khoảng cách với hắn: "Ừm, Tạ công tử không bị thương chứ?"
Tạ Từ Hoài khoanh chân ngồi đó.
Khuỷu tay hắn đặt trên đùi, dùng bàn tay đầy máu lười biếng chống cằm đường nét rõ ràng, rũ mi mắt nhìn nàng, ngữ khí thoải mái như vừa ăn cơm xong tùy ý đàm luận chuyện phiếm.
"Không có.. Sở công tử vì sao đứng xa như vậy, là sợ ta sao?"
Đây là tự nhiên.
Sở Hàm Đường không thể nói ra lời trong lòng, đi bước nhỏ tới chỗ hắn ngồi.
"Làm sao có thể, nếu không phải có Tạ công tử, ta chỉ sợ cũng sẽ chết dưới tay bọn họ, ta đây là đang hâm mộ Tạ công tử võ công cao."
Hắn nở nụ cười: "Thật vậy sao?"
Nàng lên một tiếng trống làm hăng hái tinh thần trực tiếp đi bên cạnh Tạ Từ Hoài: "Đương nhiên!"
Sở Hàm Đường quan sát biểu tình của hắn, trong lòng vẫn là lo lắng đối tượng tiến công chiếm đóng Trì Nghiêu Dao của mình: "Chúng ta có nên đi xem bọn người Trì cô nương hay không?"
Tạ Từ Hoài nhìn nàng: "Ừ" một tiếng.
Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Sở công tử muốn đi cùng ta ư?"
Sở Hàm Đường không rõ nguyên nhân.
Nhưng nàng lại làm bộ rất sợ hãi.
"Đúng vậy, chúng ta cùng nhau, một mình ta cũng không dám ở lại trong phòng, đều là thi thể.."
Thật là người kỳ lạ.
Lời còn chưa dứt đã thấy hắn từ trên bàn gỗ đứng lên, từ thắt lưng lấy ra một lọ gì đó, trực tiếp đổ về mấy cỗ thi thể.
Không đến chốc lát, mấy cỗ thi thể đều hóa thành một vũng máu, ngay cả xương cốt cặn bã cũng không lưu lại.
Sở Hàm Đường nhìn mà trợn mắt há mồm.
Tạ Từ Hoài ngước mắt lên nhìn nàng đối diện, ánh mắt tự nhiên: "Hiện tại không còn thi thể nữa rồi."
Hắn cười cười: "Sở công tử đã dám chưa?"
Cửa phòng "rầm rầm" bị gõ vang lên.
Bên ngoài có hình ảnh phản chiếu của ngọn nến, Bạch Uyên mang theo Trì Nghiêu Dao đi tới trước cửa phòng các nàng.
Nàng ta không xác định hỏi: "Sở công tử, Tạ công tử, các ngươi thế nào? Vừa rồi có phải có ai xông vào phải không?" Cũng có một làn sóng mới hắc y nhân tấn công mấy người nàng ta.
Bạch Uyên che chở cho Trì Nghiêu Dao, mà gã sai vặt của y võ công cũng rất cao, che chở cho thị nữ của nàng ta.
Kỳ thật Trì Nghiêu Dao cũng có võ công.
Hôm nay nàng ta bị bắt đi là bởi vì vừa vặn một người đi đến bên ngoài khách điếm nhặt đồ vật rơi xuống, không cẩn thận bị người dùng mê dược.
Lúc này mới bị những người đó bắt đi.
Hiện tại, Bạch Uyên đang ở phòng bên cạnh Trì Nghiêu Dao, thời khắc cảnh tỉnh, sẽ không dễ dàng để cho những người đó đắc thủ như vậy.