Trên lầu, Tạ Từ Hoài rũ mắt xuống, ánh mắt quét qua khăn tay trong tay Trì Nghiêu Dao, lại nhìn thoáng qua Sở Hàm Đường trả lại khăn tay cho nàng ta.
Trước kia hắn tận mắt nhìn thấy Sở Hàm Đường trộm khăn tay của Trì Nghiêu Dao.
Hiện tại, nàng lại lấy danh nghĩa mình nhặt được, trả lại cho Trì Nghiêu Dao..
Tạ Từ Hoài không nhìn nữa, trở về phòng.
Vào ban đêm, mặt trăng treo cao, ngày canh ba.
Sở Hàm Đường ngủ không được, cũng không dám ngủ, tuyệt đối không nghĩ tới Tạ Từ Hoài ở cùng phòng với nàng.
Bây giờ bọn họ đang đi gồm sáu người.
Trì Nghiêu Dao và thị nữ bên người nàng ta, Bạch Uyên và gã sai vặt của y, Sở Hàm Đường và Tạ Từ Hoài.
Buổi tối, nàng vừa biết được bọn họ ở cùng một phòng, liền vội vàng đi tìm chưởng quầy, muốn có thêm một gian phòng.
Nhưng ông ta nói khách điếm đã đầy.
Trước mắt là không có phòng trống, để cho nàng thông cảm.
Còn có một cái quan trọng là bọn họ mấy ngày nay vẫn ở cùng một phòng, đột nhiên đổi phòng hình như cũng không tốt lắm.
Việc đổi phòng chỉ có thể tạm thời gác lại.
"Chi" rất nhẹ một đạo giường lắc lư, đây là có người rời khỏi giường của mình.
Cửa sổ không đóng chặt, ánh trăng chiếu vào trên mặt Sở Hàm Đường, nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy lông tơ mềm mại thật nhỏ.
Nàng có thể cảm nhận được một đạo bóng dáng ném xuống, còn mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Là Tạ Từ Hoài? Đây là muốn thừa dịp đêm khuya báo thù?
Sở Hàm Đường nhắm hai mắt lại, mí mắt run lên, tự hỏi là mở mắt, hay là tiếp tục giả bộ ngủ.
Loại hương thơm này là độc quyền của Tạ Từ Hoài, cho nên người dựa vào chỉ có thể là hắn.
Nếu có chuyện gì xảy ra thì hét lên đi.
Phòng Trì Nghiêu Dao hoặc Bạch Uyên cùng cách bọn họ bất quá chỉ mấy gian mà thôi, ban đêm lúc yên tĩnh không có âm thanh gì thì kêu to là có thể nghe thấy.
"Sở công tử.."
Hắn khom lưng không có bất kỳ điềm báo nào, rõ ràng là giọng nói dễ nghe vào đêm khuya nhưng cũng đủ khiến nàng nghe đến sởn gai ốc, "rầm" một tiếng, lưỡi dao đâm vào giường phát ra âm thanh chói tai.
Trong phòng có những bóng người khác hiện lên.
Thân thủ của Tạ Từ Hoài đặc biệt nhanh nhẹn, nhanh chóng nghiêng người tránh thoát một đao kia, nhìn về phía những bóng người đó, tươi cười càng ngày càng diễm lệ.
"Lại tới cướp tiêu sao?"
Sở Hàm Đường lúc này mới ý thức được âm thanh lưỡi đao vừa rồi đâm vào giường, không phải Tạ Từ Hoài muốn đâm chết nàng, mà là một làn sóng hắc y nhân mới xâm nhập vào trong phòng.
Trong tay bọn họ vẫn cầm trường đao sắc bén.
Trì Nghiêu Dao và Bạch Uyên lên kế hoạch ngày mai rời khỏi khách điếm này, cho rằng vừa mới giải quyết xong một đợt hắc y nhân, đối phương hẳn là sẽ không đến nữa.
Quan trọng nhất, hiện tại đã là hơn nửa đêm.
Trên người bọn họ ít nhiều đều có chút thương tích, một đêm không nghỉ ngơi tốt, nếu ban đêm lại đi đường thì thể lực sẽ không chống đỡ nổi, vết thương còn dễ mưng mủ phát viêm.
Không ngờ được tối nay hắc y nhân còn có thể đến.
Nguyên tác không viết một đoạn kịch nhỏ này, Sở Hàm Đường cũng không biết, không có bất kỳ phòng bị gì.
Lúc nàng đang đánh giá hắc y nhân, chú ý của hắc y nhân đều đặt ở trên người Tạ Từ Hoài.
Kinh nghiệm qua lại mấy lần nói cho người cướp tiêu biết trước, nhất định phải giải quyết xong thiếu niên trước mắt này mới có thể thành công mang Trì Nghiêu Dao đi.
Cho nên đêm nay nhất định phải giết hắn, không phải hắn chết, chính là bọn họ chết.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, Tạ Từ Hoài lạnh nhạt nhìn bọn họ.
Sở Hàm Đường phản ứng rất nhanh, biết võ công của mình không tinh, cho nên lập tức len lén từ trên giường bò xuống, lăn vào dưới gầm giường, mạng nhỏ quan trọng hơn.
Dù thế nào đi nữa, trốn trước rồi nói sau.
Nàng không trốn đi, hắc y nhân kia cho rằng mình cùng Tạ Từ Hoài ở cùng một gian phòng quan hệ rất tốt, dùng để uy hiếp hắn làm sao bây giờ?
Các bộ phim truyền hình nói chung là diễn như vậy.
Nhưng bắt nàng có khả năng uy hiếp được hắn không?
Sở Hàm Đường nghĩ cũng không cần nghĩ liền biết Tạ Từ Hoài sẽ không bị uy hiếp, thậm chí sẽ bởi vì có thể một lần giết chết được nàng mà bọn họ cảm thấy bớt việc.
Hắc y nhân đích xác không để ý Sở Hàm Đường.
Ánh mắt của đám hắc y nhân này khóa chặt Tạ Từ Hoài, trong mắt hàm chứa kiêng kỵ.
Tạ Từ Hoài phản ứng không lớn, nghiêng mặt ra, không nhìn bọn họ nữa, nhìn về phía cái bàn gỗ ở giữa phòng.
Trên bàn gỗ còn giữ lại bát đũa, lúc trước quên gọi tiểu nhị khách điếm cất xuống.
Tạ Từ Hoài lúc này không dùng chủy thủ, mà tiện tay cầm lấy một chiếc đũa thô.
Năng lực tầm nhìn ban đêm của hắn vượt qua người thường, lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai đến phía sau một hắc y nhân, như một trận gió xẹt qua.
Sở Hàm Đường nằm sấp dưới gầm giường chỉ có thể nhìn thấy đôi giày di chuyển rất nhanh trên sàn nhà.
Khi tất cả hắc y nhân sửng sốt nhìn quanh phòng tìm Tạ Từ Hoài, hắn mang theo nụ cười, nâng tay kia nhẹ nhàng vỗ vai hắc y nhân đứng ở phía trước.
"Ta ở đây."
Hắc y nhân này theo bản năng quay đầu lại.
Tạ Từ Hoài đem một chiếc đũa kia mạnh mẽ cắm vào cổ đối phương, hắc y nhân lúc này ngay cả kêu thảm thiết cũng kêu không ra được.
Đũa bị rút ra, cổ của hắc y nhân có thêm một cái lỗ máu chảy đầm đìa.
Ngay sau đó Tạ Từ Hoài không dùng sức đẩy hắn ta một cái, người liền trực tiếp ngã xuống mặt đất.
"Lạch cạch" một tiếng.
Tạ Từ Hoài còn cầm chiếc đũa từng cắm vào cổ họng, máu chảy qua lòng bàn tay và ngón tay, dọc theo kẽ ngón tay từng giọt từng giọt nhỏ xuống sàn nhà.
Sở Hàm Đường nhìn không thấy toàn cảnh căn phòng, nhưng cũng có thể nhìn thấy được một phần.
Nàng khẩn trương nuốt nước bọt.
Sàn nhà khách điếm này hình như có chút nghiêng, máu chảy vào đáy giường, bàn tay nàng đặt ở sàn nhà cũng bị nhiễm.
Sở Hàm Đường nín thở. Nàng biết Tạ Từ Hoài có thể xử lý bọn họ.
Không cần lo lắng chuyện này, có thể làm cho Sở Hàm Đường lo lắng chính là sau khi hắn giết bọn họ, người kế tiếp sẽ đến phiên nàng.