Sau Khi Dưỡng Thành Đại Nông Hộ

Chương 85: Kết thúc




"Kết thúc"
Sau khi Trần Kiến Kiều vượt qua được nguy nan, cũng không có nghĩa Kỳ gia sẽ bỏ qua cho Trần Trị Hùng.
Kỳ tam lang từ Trần Kiến Kiều mà biết được, ngày đó Trần Trị Hùng nói với Trần Kiến Kiều việc huynh trưởng của nàng thi rớt, mặt khác còn đưa tay đòi tiền nàng. Vì thế khi đó cảm xúc của Trần Kiến Kiều bất ổn nên vô ý té ngã, cũng không phải là Trần Trị Hùng cố ý.
Kỳ tam lang nghe ra được là Trần Kiến Kiều đang cố bảo hộ Trần Trị Hùng, ai bảo Trần Trị Hùng cũng là cha nàng làm chi!
Nhưng Trần Kiến Kiều đã bước vào quỷ môn quan, lại còn làm hài tử sinh non, dù thế nào Kỳ gia cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Kỳ Thầm đi báo quan, rất nhanh Trần Trị Hùng đã bị bắt giam, ông ta khai rằng vì sau khi Trần Tự Tại thi rớt, còn muốn tiếp tục đọc sách, mà Chu gia không chịu giúp đỡ Trần gia, ông ta hi vọng Trần Kiến Kiều sẽ hiếu kính mình, mới đi tìm nàng. Không ngờ Trần Kiến Kiều không có tiền, ông ta thấy nữ trang của Trần Kiến Kiều có chút giá trị, nên muốn lấy đi.
Vòng tay này là Kỳ tam lang tặng, tất nhiên Trần Kiến Kiều không chịu, Trần Trị Hùng liền nhục mạ nàng một phen, còn muốn tiến đến đoạt lấy. Không ngờ thời điểm Trần Kiến Kiều lui về sau để né tránh, bước hụt chân, ngã từ trên thềm đá xuống, gây ra sinh non.
Đây chính là chuyện xảy ra ở cổng chính của Kỳ gia, Trần Trị Hùng sợ người Kỳ gia vu cho ông ta là đẩy Trần Kiến Kiều, nên chạy trốn.
Sự tình tra ra manh mối, tuy Trần Trị Hùng không tự tay đẩy ngã Trần Kiến Kiều, nhưng quả thật là ông ta vô tình làm ra. Vốn quan phủ muốn phạt nặng ông ta, nhưng Trần Kiến Kiều lại cầu tình với quan phủ, vì thế phán ông ta một năm tù, cũng tức là ở trong tù một năm.
Trần Kiến Kiều cầu tình cũng không phải là ngu hiếu, chỉ vì Kỳ gia muốn Trần Trị Hùng rơi vào lao ngục, nếu có người lấy việc này để làm tố văn, nàng và Kỳ tam lang cũng phải gánh ô danh bất hiếu. Cho nên nàng cầu tình trước công chúng, để thế nhân biết là dù cho Trần Trị Hùng có làm chuyện quá đáng với nàng như vậy, nàng vẫn tha thứ cho đối phương như trước, nàng là hiếu thuận.
Thậm chí có người còn khuyên nàng: "Hiện thời ngươi đã gả đến Kỳ gia, đã là người Kỳ gia rồi. Vì ông ta, hà cớ gì, mà để ngươi phải sống những ngày khó khăn ở Kỳ gia làm gì!"
Kỳ tam lang cũng tỏ rõ thái độ: "Ông ta dám giết hại nàng và nhi tử của ta, ta sẽ không lại nhận ông ta là nhạc phụ, từ nay về sau, Trần gia và chúng ta không còn liên quan nữa, nàng cũng không cần lại mềm lòng với bọn họ."
Người đương thời đều cho rằng xuất giá tòng phu, Trần Kiến Kiều đã gả vào Kỳ gia, vậy thì Kỳ tam lang không cho nàng qua lại với Trần gia nữa, sau này nàng cũng không cần quản đến sinh tử của người Trần gia nữa.
Vì lần phối hợp này của Trần Kiến Kiều và Kỳ gia, khi Trần Tự Tại bị ngăn lại ngoài cửa, cũng không có người nói nàng bất hiếu, hay phụ bạc linh tinh nào đó, ngược lại là ô danh của Trần Tự Tại càng ngày càng nhiều sau khi hắn thi rớt. Lúc trước người vì lo lắng hắn sẽ trúng cử mà không dám đắc tội hắn, hiện thời cũng đã dám chê cười hắn rồi.
Vì thiếu học phí, cũng không có thư quán nào nguyện ý thu lưu một kẻ mang tiếng xấu, cho nên Trần Tự Tại không thể không buông bỏ sĩ diện mà đi tìm Trần thị, cầu xin tha thứ. Trần thị nghĩ đến chuyện Trần Kiến Kiều sinh non suýt thì một xác hai mạng, cũng không còn mềm lòng với huynh trưởng và chất tử nữa, cuối cùng lời lẽ nhanh gọn, thần sắc nghiêm nghị đuổi hắn đi.
Giữa thân nhân nháo loạn đến nông nỗi này, bà hối hận không thôi, cũng hối hận tư tâm lúc trước của bản thân, dưỡng ra hai bạch nhãn lang không biết mang ân hồi báo, đồng thời còn làm Chu Thư xa cách với bà...
Ngày tháng sau này, bà đều đặt tâm tư lên người Chu An An, nhưng không lại xen vào chuyện của Trần gia nữa, sau này mới nghe nói Trần Tự Tại tìm được việc quản trướng sổ sách ở Dực Dương, nhưng vì không được đông gia tín nhiệm, mà gây ra không ít phiền toái.
Những khoản nợ dai dẳng của Trần gia, Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư lại sẽ càng không để ý đến, hiện thời sự nghiệp của hai người đều đang mở rộng, trà được tạo ra từ trà viên Chu gia đều được xuất đi đến các châu thành ở phía tây Giang Nam, sinh cơ nhàn viên của Kỳ Hữu Vọng cũng mở rộng quy mô, nuôi trên trăm con cừu, hơn hai mươi tuấn mã, hơn ba mươi con lừa, còn có hơn mười con la.
Nàng rất ít giết cừu, vì nàng muốn giữ lại lông cừu, lấy lông cừu gia công làm y phục giữ ấm, chờ nuôi đến một thời gian, sẽ lại lai giống hoặc bán đi.
Về phương hướng nuôi lừa và la, nàng bắt đầu cho thuê, mỗi khi đến mùa vụ, đều có thể cho thuê lừa, la làm việc nặng. Kiếm không được nhiều lắm, nhưng có thể cải thiện hiệu xuất thu hoạch vụ mùa.
Còn hai con Nai thần kia vẫn luôn sống trong Sinh cơ nhàn viên, tiểu Nai thần càng ngày càng cường tráng. Làm biểu tượng tường thụy cho Sinh cơ nhàn viên, có rất nhiều người đến vì hai con Nai thần này, tuy người cầu tử có thể đạt được mong ước không nhiều lắm, nhưng trong mười người có một hai người đạt được nguyện vọng, đã đủ để càng nhiều người tin tưởng mà không chút nghi ngờ.
Trong những ngày Kỳ Thuận Nô được nuôi ở thôn Chử Đình, tuy đôi lúc thân thể sẽ có chút bệnh, nhưng tổng thể vẫn là trôi qua bình an. Kỳ tam lang bán đi một vài của cải điền sản của hắn, rồi lại đặt mua điền sản ở thôn Chử Đình, tính toán sau này sẽ ở lại nơi đây.
Đối với hành động này của hắn, Kỳ Thầm cũng không có ý kiến gì, đối diện với tình 'Huynh đệ' dần chuyển biến tốt đẹp hơn, ông cũng cảm thấy vui mừng.
Phương thị trực tiếp cho ông gáo nước lạnh, nói: "Quan hệ của chúng cải thiện, cũng không phải là công lao của người làm cha l ngươi."
Kỳ Thầm bị thân nương nói cho có chút lúng túng và chột dạ. Năm đó ông cũng gặp tình cảnh nữ nhân mình yêu khó sinh, cuối cùng mất đi, mà ông lại tức giận sang hài tử này, thế cho nên Kỳ tam lang vẫn luôn vì 'Điềm xấu' của bản thân tự ti.
Lần này Trần Kiến Kiều cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng, Kỳ tam lang càng thêm tự trách, nội tâm càng thêm yếu ớt. Nếu không phải cuối cùng mẫu tử đều bình an, sợ là Kỳ tam lang đã không gượng dậy nổi rồi.
Người làm cha như ông, quả thật rất ít quan tâm đến hài tử của mình.
Về phần Kỳ Hữu Vọng, vậy thì càng không phải nói. Nếu không phải thiên tính của nàng lạc quan, những năm gần đây, với sự quan tâm của ông và Ngô thị như thế với nàng, còn không đủ để nàng có thể vô ưu vô lo như vậy.
Nhưng phụ tử hai người đã sống qua hai mươi năm theo cách như thế, để ông lại lần nữa suy xét kỹ việc xử lý quan hệ phụ tử của ba người thế nào thật sự là khó như lên trời.
Cho nên ông càng tập trung nhiều hơn vào Kỳ Lai Lai và Kỳ Thuận nô, mỗi khi Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư, Kỳ tam lang và Trần Kiến Kiều ôm theo hài tử trở về, ông vẫn luôn ôm lấy chúng, trên mặt cũng cười nhiều hơn.
Kỳ Hữu Vọng nhìn từ xa, nghĩ rằng như vậy cũng tốt, dù nàng không thể được Kỳ Thầm và Ngô thị quan tâm, nhưng đã sống qua hai đời nàng đã lại không cần điều đó, bọn họ có thể phối hợp với nàng và Kỳ tam lang, cho Kỳ Lai Lai, Kỳ Thuận Nô một tuổi thơ tốt đẹp, vậy là đủ rồi.
Quay đầu lại, nàng hỏi Lâm Cầm: "Ngươi đã hai mươi tuổi, vẫn không tính để ý người nào sao?"
Lâm Cầm đã làm nha hoàn bên cạnh Kỳ Hữu Vọng năm năm, mà trước đó nàng ký khế ước là năm năm, trong năm năm này, Kỳ Hữu Vọng chưa bao giờ bạc đãi nàng, toàn bộ tiền công của nàng đủ để nàng tìm mối hôn sự tốt rồi.
Tất nhiên Lâm Cầm muốn được gả đi, nhưng lại có chút không nỡ: "Nếu ta lập môn hộ, vậy thì bên cạnh tứ công tử không còn ai hầu hạ thì phải làm sao?"
Nàng đã bên cạnh Kỳ Hữu Vọng nhiều năm như vậy, mặc dù mỗi lần đều không cần hầu hạ bên người, nhưng một vài chi tiết trong sinh hoạt có thể làm nàng phát hiện thân phận chân thật của Kỳ Hữu Vọng. Lúc đầu nàng cảm thấy khiếp sợ, nhưng từ từ lại bắt đầu hâm mộ tình cảm của nàng ấy và Chu Thư.
Tình cảm đơn thuần như thế, nàng rất hiếm gặp trên những phu thê khác. Tuy rằng Kỳ Hữu Vọng vẫn luôn chọc Chu Thư không vui, nhưng mỗi lần nàng ấy đều có thể phản tỉnh lại và tự kiểm điểm mình, sau đó sẽ nghĩ biện pháp xin Chu Thư tha thứ. Thử hỏi trong bao nhiêu đôi phu thê, ai có thể nhường nhịn nhau, che chở, lại hiểu nhau không cần nói ra được như thế?
Nàng sợ bản thân kỳ vọng quá lớn vào hôn phu tương lai, cuối cùng sẽ cảm thấy thất vọng, cho nên vẫn luôn không màng đến việc này. Huynh trưởng Lâm Kính cũng từng hỏi nàng, nàng vẫn luôn lấy lý do còn khế ước để né tránh. Hiện thời Kỳ Hữu Vọng hỏi nàng, nàng nghĩ đã không thể tránh né được nữa rồi.
"Ta..."
"Dù ngươi có thành thân hay không, nếu người vẫn muốn ở lại Kỳ gia, Kỳ gia vẫn luôn lưu lại một vị trí cho ngươi." Kỳ Hữu Vọng thở dài, "Hơn nữa, Lai Lai trưởng thành, ta và nương tử không thể thường xuyên bớt thời gian bên cạnh nàng, có ngươi bên cạnh trông chừng nàng, ta sẽ an tâm hơn nhiều."
Lâm Cầm nghĩ đến Kỳ Lai Lai, lại nghĩ, Kỳ Hữu Vọng đã lo lắng nhiều rồi, Kỳ Lai Lai nhu thuận hơn Chu An An, rất dễ chăm!
Đến khoảng một tuổi Kỳ Lai Lai đã biết nói, tuy chỉ có thể nói lắp bắp vài từ, các trưởng bối vẫn thường lấy đó để đùa nàng, cũng không thấy nàng có cảm xúc thất thường gì. Ngô thị nói tính tình của nàng không giống Kỳ Hữu Vọng, ngược lại là giống Chu Thư.
Chỉ có Phương thị vui tươi hớn hở mà nói: "Hồi nhỏ Xuân Ca nhi cũng là yên tĩnh nhu thuận như vậy."
Vốn Kỳ Hữu Vọng cũng không để ý hài tử sẽ giống ai, nàng cười hì hì nói: "Dù là giống ta hay nương tử, đều là hài tử của chúng ta, ta đều sẽ vui."
Chu Thư luôn không cảm thấy chán nản với lời ngon tiếng ngọt của nàng, nhưng vì sự vụ bận rộn, nhất là khi Ngô gia đang giãy chết, làm ra không ít chuyện lén lút, Chu Thư bận xử lý bọn chúng, phần lớn đều là Kỳ Hữu Vọng bầu bạn bên cạnh Kỳ Lai Lai.
Có thể là bị Kỳ Hữu Vọng ảnh hưởng, tính tình Kỳ Lai Lai cũng hoạt bát hơn, lá gan cũng rất lớn, mới hai tuổi, đã dám trèo lên lưng Nai thần, chơi đùa trên đó, thời điểm có người phát hiện đều bị dọa toát mồ hôi lạnh.
Kỳ Hữu Vọng nghiêm mặt giáo huấn nàng một chút, nàng lại chạy đi tìm Chu Thư cầu an ủi, cuối cùng quan hệ hai nương con lại tốt hơn trước kia, để Kỳ Hữu Vọng ăn một trận dấm nhỏ.
Đến thời điểm Kỳ Lai Lai biết lật sách đọc chữ, Chu gia Chử Đình trà đã thành danh trà ở Tín Châu, hàng năm đều có tên trong bảng cống phẩm. Mà lúc trước Tào Vịnh Trí hợp tác cùng Chu Thư cũng nương theo gió Đông này, kiếm được nhiều tiền, hơn nữa còn xô ngã được Ngô gia, chiếm cứ vị trí đầu ở Tín Châu.
So với sức cạnh tranh trên trà nghiệp, thì cạnh tranh trong ngành chăn nuôi của Kỳ Hữu Vọng cũng không lớn, dù sao cũng chỉ có số ít người có thể nuôi ra thịt heo mỹ vị giống nàng.
Cho nên hai người cũng đã từng có bất đồng về việc sau này Kỳ Lai Lai sẽ kế thừa Sinh cơ nhàn viên của Kỳ Hữu Vọng, hay là trà viên của Chu Thư, cuối cùng Kỳ Lai Lai nói: "Sao cha nương không sinh thêm một hài tử? Vậy thì sẽ không cần tranh nữa mà!"
Hai người liếc nhìn nhau, ngầm hiểu mà nở nụ cười.
- ---------
Tác giả có lời muốn nói: Có thể xem c77 là kết thúc chính văn, những chương còn lại là phiên ngoại. Cảm ơn mọi người đã đồng hành bấy lâu.
Ed: Sau khi beta t sẽ sửa lỗi ở các chương sau. Tuy truyện chỉ có 85c nhưng lại kéo dài khá lâu, cảm ơn mọi người đã đi cùng với t bộ truyện này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.