"Sinh non"
Khi Trần Trị Hùng đến Chu gia, thì bị chặn lại ngoài cửa, hắn giận dữ mắng mỏ người gác cổng: "Các ngươi không có mắt sao? Dám ngăn cản ta!"
Người gác cổng nói rất đúng mực: "A lang và nương nhà ta nói không gặp khách."
"Ta là khách sao hả? Ta là huynh trưởng của lang quân các ngươi, là cữu cữu của tiểu thư các ngươi!"
"Nương bị bệnh, a lang phải chăm sóc bà, cũng đã phân phó không tiếp khách đến, xin thứ lỗi. Nếu có chuyện quan trọng, mời đến thôn Chử Đình tìm tiểu thư."
Trần Trị Hùng hết cách, chỉ đành phải đi tìm Chu Thư. Chu Thư thấy ông ta, nhưng thái độ cũng không hẳn là tốt, chỉ không lạnh không nhạt mà nói: "Cữu cữu đến tìm ta, là vì gây nên chuyện gì sao?"
"Nghe nói nương ngươi bị bệnh, đã xảy ra chuyện gì?"
"Chỉ là bị phong hàn, đau bệnh nằm trên giường, bà sợ truyền nhiễm cho người khác, nên cố ý đóng cửa từ chối tiếp khách."
"Vậy đóng cửa không tiếp khách trong bao lâu?"
"Không biết chính xác được."
Trần Trị Hùng từ từ tỉnh táo lại, vậy là Chu gia này muốn phân rõ giới hạn với bọn họ rồi!
Ông ta có chút tức giận, nói thẳng ra: "Hôm nay ta đến tìm nương ngươi là muốn lấy ít bạc, lúc trước đã nói, học phí của Tự Tại do nhà các ngươi phụ trách, tháng này, khoản bạc đó còn chưa thấy gửi đến!"
Khóe môi Chu Thư giật giật: "Cữu cữu sẽ không cho là, những gì biểu huynh làm với Chu gia, chúng ta đều sẽ không xem là gì sao?"
Trần Trị Hùng kinh hãi nói:"Đều là Ngô gia hồ ngôn loạn ngữ, các ngươi cũng tin được sao?"
"Lúc đó vì muốn giữ thể diện cho đôi bên, miễn phải huyên náo quá khó coi. Sau đó chúng ta đã tra rõ, phát hiện trong đó thật sự có bút tích của biểu huynh. Chúng ta cũng không báo quan, đó là vì nể mặt nương, không muốn để Trần gia tuyệt tự, nhưng cũng không có nghĩa là Chu gia chúng ta sẽ tha thứ cho các ngươi."
Lúc này Trần Trị Hùng mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, sau khi trở về tìm Trần Tự Tại cho hắn chịu đòn nhận tội trước, nhưng sau đó cũng chỉ chịu cảnh bế môn tạ khách.
Sau vài lần, Trần Tự Tại cũng rất buồn bực, năm nay hắn muốn tham gia thi Hương, nếu lãng phí thời gian vào việc này, thì chỉ mất nhiều hơn được. Vì thế hắn nói với Trần Trị Hùng: "Cha, Chu gia đã vì cô mẫu mà không truy cứu việc này, vậy thì thôi đi, đợi ta khảo thủ công danh, sẽ cho bọn họ hối hận!"
Trần Trị Hùng thì nghĩ, Trần Tự Tại còn có đồ cưới của thê tử, có lẽ thật sự có thể chống đỡ được nửa năm một năm. Mà ông ta cũng còn có một nữ nhi là Trần Kiến Kiều nữa mà, cùng lắm thì đi tìm Kỳ tam lang lấy chút lợi ích, vì thế dần dần không lui đến Chu gia nữa.
Nhưng rất nhanh Trần Tự Tại đã phát hiện, những sĩ tử tốt trước kia hắn kết giao cũng không muốn qua lại với hắn nữa, sau khi hắn hỏi thăm được, thì Kỳ tam lang cũng đã phân rõ giới tuyến với hắn rồi.
Tuy rằng từ nhỏ Kỳ tam lang đã bị đồn là mang điềm xấu trong người, nhưng dù sao cha hắn vẫn là danh sư khắp thiên hạ, rất nhiều sĩ tử đều hướng đến danh khí của Kỳ gia mà kết giao với Kỳ tam lang. Hiện thời Kỳ tam lang tỏ vẻ muốn phân rõ giới hạn với Trần Tự Tại, tất nhiên những sĩ tử đó cũng sẽ giữ một khoảng cách với Trần Tự Tại.
Hơn nữa không biết từ nơi nào truyền ra lời đồn, nói Trần Tự Tại ăn cây táo rào cây sung, liên hợp với ngoại nhân tính kế Chu gia, hành vi ti tiện như thế, uổng cho là người đọc sách.
Xét thấy không có chứng cứ, thư quán sẽ không vì thế mà xử lý hắn, nhưng nhân duyên cửa hắn ở thư viện ngày càng không tốt, thế cho nên ảnh hưởng đến tiến trình đọc sách của hắn.
Đến tháng tám thi Hương, hắn hoài hùng tâm tráng chí tiến vào trường thi, lại đợi nửa tháng, chờ đợi hắn là tin thi rớt.
Ngày đó hắn thất hồn lạc phách đi ra khỏi trường thi, gặp được Kỳ tam lang xuất môn du ngoạn, người này đang nói nói cười cười với nhóm bằng hữu, thấy hắn lại không để ý đến.
Giờ khắc này, cảm xúc khuất nhục, lúng túng, tức giận đan vào trong lòng, hắn hận cha hắn làm mất hết phong quang thân gia, để Trần gia chịu cảnh nhà sa sút, hắn hận Chu gia để hắn sinh hi vọng có thể cùng Chu Thư thành thân sau đó được kế thừa Chu gia, kỳ vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, hắn từ trời cao ngã xuống vực thẳm, đều là lỗi của Chu gia!
Hắn cũng hận Kỳ Hữu Vọng ngáng chân giữa đường, nếu không có Kỳ Hữu Vọng xuất hiện, Chu Thư sẽ thành thân với hắn rồi!
Hắn cũng hận Kỳ tam lang trở mặt vô tình, trước kia xem hắn là hảo bằng hữu tri tâm, mà sau khi tin lời gièm pha của người khác, lại lãnh khốc lạnh lùng với hắn, nhưng mà hắn càng oán hận chính là Kỳ gia lại nắm giữ danh lợi địa vị cùng quyền thế thế gia!
Ánh mắt hắn trầm xuống, trở về nhà.
Rất nhanh tin tức Trần Tự Tại thi rớt truyền đến tai Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư, Kỳ Hữu Vọng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Với phẩm tính của hắn ta còn sợ trong lúc thi cử, chẳng may hắn đậu Tiến sĩ, tương lai làm quan, còn không phải là tai họa một phương sao? Hắn không thích hợp để làm quan."
"Hiện thời hắn mới hai ba tuổi, sau này cũng không nói chính xác được, tứ lang thở phào không khỏi cũng nhanh quá rồi." Chu Thư nói.
"Lần sau cũng không biết khi nào sẽ khai khoa thủ sĩ thế nào? Chậm thì ba năm, lâu thì năm sáu năm. Hắn cũng không phải là người kinh thế hiếm có gì, tuổi càng lớn, thì khả năng đậu lại càng thấp. Huống hồ, với hiện trạng của Trần gia mà nói, cũng rất khó có thể chống đỡ cho hắn tiếp tục đọc sách."
Kỳ Hữu Vọng nói xong, lại liếc mắt nhìn dò xét Chu Thư: "Nương tử sẽ không trách khi ta nói trần gia như vậy chứ?"
"Sẽ không." Chu Thư mỉm cười.
Nàng sẽ không để tâm việc Kỳ Hữu Vọng nói xấu Trần gia, dù sao nàng vì để quấy nhiễu Trần Tự Tại mà cũng làm không ít chuyện, luận về mức độ tội ác, có thể sẽ nặng hơn cả những lời Kỳ Hữu Vọng đã nói.
Nàng cũng không hy vọng Trần Tự Tại làm quan, bởi vì một khi để Trần Tự Tại bước lên con đường làm quan này, cho dù hắn không trả thù Chu gia, cũng sẽ đi lầm đường, liên lụy đến Chu gia và Kỳ gia. Vì để loại trừ khả năng này, nàng không thể không làm ra chút âm mưu quỷ kế, gậy ông đập lưng ông được.
Kỳ Hữu Vọng không tiếp tục đề tài này nữa, nói: "Trước đêm nay còn phải về lại trong thành, ta đi xem Lai Lai đã tỉnh lại chưa."
Hai người mang hài tử về Kỳ gia ăn cơm chiều với Phương thị trước, chính vào lúc này, trên dưới Kỳ gia đang vô cùng hỗn loạn.
Kỳ Hữu Vọng hỏi một hạ nhân: "Trong nhà xảy ra chuyện gì, sao các ngươi đều như lâm đại địch vậy?"
Hạ nhân vội nói: "Tam nương tử sinh non, hiện thời đang trong kỳ nguy hiểm."
Kỳ Hữu Vọng nhất thời mờ mịt, mặt Chu Thư cũng biến sắc, mắt nhìn theo hắn, ép hỏi: "Sao Kiều Nương lại sinh non? Mời lang trung chưa? Bà đỡ đâu?"
"Lang trung giỏi nhất thành Tín Châu đều đã mời đến, dược liệu tốt nhất cũng đã chuẩn bị đầy đủ, bà đỡ cũng đã ở đây. Nhưng tình hình còn có chút không ổn."
Chu Thư đưa Kỳ Lai Lai cho Kỳ Hữu Vọng, nói: "Ta qua xem!"
Kỳ Hữu Vọng 'Ừm' một tiếng, cũng vội đi theo.
Các nàng đến viện của Kỳ tam lang, bên trong lại đâu vào sắp xếp đấy hơn bên ngoài, thì ra là Phương thị tự mình đến chủ trì việc cứu trị Trần Kiến Kiều.
Kỳ tam lang ở bên ngoài đi đến đi lui, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt cũng có chút mờ mịt. Quách thị muốn khuyên hắn, lại không khai thông được, nhưng Ngô thị cũng ngồi ở bên ngoài, liên tục nhìn quanh trong tròng.
Trong phòng truyền ra tiếng kêu thống khổ của Trần Kiến Kiều, mỗi một thanh âm đều thắt lòng.
"Tổ mẫu." Chu Thư chạy nhanh qua, "Kiều Nương thế nào rồi?"
Phương thị thấy nàng thì thở dài, nói: "Hôm nay hạ nhân trong phủ sơ sẩy, để cha Kiều Nương tiếp cận nàng, cũng không biết bọn họ tranh cãi điều gì, Kiều Nương không quan sát kỹ, ngã xuống thềm đá, nên sinh non."
Chu Thư mím môi, ánh mắt lạnh xuống: "Trần Trị Hùng đâu?"
Không ai quan tâm việc nàng gọi thẳng đại danh của cữu cữu, bởi vì khi này Kỳ tam lang nghe thấy cái tên đó, thì tức giận không kiềm được: "Nếu Kiều Nương có mệnh hệ gì, ta sẽ lấy mạng hắn!"
Phương thị không để ý hắn, nói: "Hắn thấy Kiều Nương xảy ra chuyện thì vội trốn đi. Hiện thời quan trọng nhất vẫn là an nguy của Kiều Nương, chuyện khác để sau này lại nói."
Trần Kiến Kiều mang thai chỉ mới hơn tám tháng, hơn nữa nàng có dấu hiệu xuất huyết, nên tình hình hết sức nguy cấp.
Kỳ tam lang cũng bất chấp việc oán hận Trần Trị Hùng, hắn càng sợ hãi nhiều hơn, phảng phất như bản thân gánh cái danh điềm xấu giờ lại ứng lên trên người hắn.
Nếu Trần Kiến Kiều thật sự giống với nương hắn, cuộc đời này của hắn sợ là lại không dám tin sẽ có hạnh phúc đến cuối cùng.
Lúc này, Kỳ Hữu Vọng đi qua vỗ vỗ vai hắn, nói: "Tam ca, tam tẩu sẽ không có chuyện gì đâu."
Kỳ thực trong lòng nàng cũng hoang mang, nhưng trước mắt nàng hiện lên khuôn mặt tỏa nắng của Trần Kiến Kiều, thanh xuân của nàng ấy còn đang rất dài, tuổi hoa tốt đẹp ấy không nên kết thúc như thế. Nàng hi vọng Trần Kiến Kiều có thể bình an vượt qua quỷ môn quan lần này, tiếp tục cuộc sống.
Qua một lúc, cuối cùng bên trong truyền ra tin tốt, đã thấy đầu của hài tử, không đến mức xuất hiện kiểu lựa chọn khoa trương lại giả tạo như 'Giữ lớn hay nhỏ'.
Kỳ tam lang nhìn chằm chằm vào trong phòng, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, nhưng trong mắt đã lại nhen nhóm hi vọng.
Lại không biết đã đợi bao lâu, hài tử cất tiếng khóc chào đời, khi hắn khóc lên, hốc mắt Kỳ tam lang cũng đỏ lên. Hài tử được bế ra ngoài, thậm chí Kỳ tam lang cũng không nhìn hắn, mà là hỏi bà đỡ: "Nương tử ta sao rồi hả?"
"Đã ngừng chảy máu, nhưng còn cần xử lý một chút."
"Bất luận thế nào, cũng phải bảo toàn tính mạng cho nàng, ta muốn nàng bình an."
"Chúng ta sẽ cố hết sức."
Cửa phòng lại lần nữa đóng chặt, lúc này Kỳ tam lang mới ôm hài tử của hắn lên. Vì sinh non, nên hài tử vô cùng gầy yếu, chỉ nặng 4 cân (~2kg), giống như tùy thời đều sẽ chết non vậy.
Không biết Kỳ tam lang nghĩ đến điều gì, nhìn Kỳ Hữu Vọng một cái, nói: "Tứ lang, ngươi đến ôm hắn đi!"
Kỳ Hữu Vọng nháy nháy mắt, nhưng không cự tuyệt. Nàng tiến đến, dè dặt cẩn thận đón lấy hài tử xấu xí như khỉ con này, thậm chí hắn còn chưa mở mắt, tiếng khóc cũng dừng lại, chỉ há miệng ngáp một cái nho nhỏ.
"Là nam hài?"
"Ừm." Kỳ tam lang đáp.
"Tổ mẫu muốn ôm hắn không?" Kỳ Hữu Vọng hỏi Phương thị.
Phương thị nhìn nàng mỉm cười, nói: "Con ôm đi."
Kỳ Hữu Vọng lại bế một lúc, cho đến khi tình hình của Trần Kiến Kiều trong phòng đã ổn định lại.
Mọi người thở phào một hơi. Hạ nhân lấy nôi ra, Kỳ Hữu Vọng đặt hài tử vào trong nôi, để Chu Thư mang vào cho Trần Kiến Kiều. Vốn hẳn là do Kỳ tam lang đưa vào, thuận tiện nhìn Trần Kiến Kiều một chút, nhưng dường như hắn rất kiêng kị, cũng không dám đi vào, ngược lại là Kỳ Hữu Vọng đưa vào.
Người trong phủ cho rằng nào có đạo lý tẩu tử sinh hài tử, mà để tiểu thúc đi vào? Vì thế liền đổi thành Chu Thư đi vào.
Trong đêm nay, trên dưới Kỳ gia đều chưa ăn cơm chiều, mãi cho đến nửa đêm, Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư cũng không về nhà, mà ở lại Kỳ gia.
"Tam ca thật cổ quái." Kỳ Hữu Vọng hồi tưởng lại tình cảnh lúc chạng vạng, thì thầm một tiếng.
Nhưng bỗng nhiên Chu Thư lý giải được hành động của Kỳ tam lang, chỉ sợ hắn đã xem 'Tường thụy' của Kỳ Hữu Vọng thành cọng cỏ cứu mạng, e sợ điềm xấu của bản thân sẽ mang đến bất hạnh cho thê nhi, cho nên hắn mới không dám ôm hài tử, không dám đi vào gặp Trần Kiến Kiều.
Khi nàng đi vào gặp Trần Kiến Kiều, tuy nàng ấy có chút thất vọng, nhưng sau khi biết việc làm của Kỳ tam lang, ngược lại lại dở khóc dở cười: "Hắn thật là... ngốc!"
Cuối cùng Kỳ tam lang vẫn bị đuổi vào phòng ở cạnh Trần Kiến Kiều, cũng không biết hai phu thê đã nói gì, lúc đi ra mũi Kỳ tam lang còn khục khịt. Hắn phân phó hạ nhân xếp một cái giường ở đối diện, ban đêm hắn sẽ nghỉ ngơi bên trong, thuận tiện chăm lo cho Trần Kiến Kiều.
Qua hôm sau, tuy rằng trên dưới Kỳ gia vẫn còn tràn ngập hơi thở khẩn trương, nhưng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều. Chỉ là chuyện lang trung thường xuyên ra vào Kỳ gia truyền ra ngoài, sẽ khó tránh khỏi làm ngoại nhân tò mò suy đoán.
Kỳ Hữu Vọng và Chu Thư ở lại Kỳ gia hai ngày, chờ thân thể Trần Kiến Kiều thật sự không lại xuất hiện rong huyết hay dấu hiệu khác, mới chuẩn bị quay về thôn Chử Đình.
Lúc này Kỳ tam lang ôm hài tử vừa mới được đặt nhũ danh đến tìm Kỳ Hữu Vọng, nói: "Tứ lang, có thể nhờ ngươi trợ giúp chăm sóc Thuận Nô một thời gian không?"
"Hả?" Kỳ Hữu Vọng kinh ngạc nhìn tam ca nàng, giống như đây là ngày đầu tiên quen biết hắn vậy.
Tuy Kỳ tam lang không muốn xa nhi tử, nhưng thái độ lần này rất kiên định: "Ta muốn để hài tử được nuôi dưỡng cạnh ngươi."
Kỳ Hữu Vọng: "... "
"Tam ca, ta khó mà đảm đương đại sự này được!"
Ai biết tam ca nàng nổi điên gì rồi chứ? Chẳng lẽ hài tử này tra tấn nương tử hắn, cho nên tam ca nàng sinh lòng ghét bỏ?
Kỳ Hữu Vọng không muốn hỗ trợ chăm hài tử, cũng không phải nàng không thích hài tử này, cũng không phải lo lắng nuôi không nổi, mà là sợ nàng không chăm sóc tốt cho hài tử, sẽ làm huynh đệ bọn họ sinh ra hiềm khích.
Nàng vẫn luôn cự tuyệt, Trần Kiến Kiều cũng không xa được hài tử, cuối cùng Kỳ tam lang chỉ đành chờ thân thể Trần Kiến Kiều tốt hơn một chút, thì chuyển đến thôn Chử Đình ở, sau đó ba ngày hai bữa lại ôm hài tử đến biệt trang, lấy mỹ danh là để Lai Lai chơi với Thuận Nô.
Kỳ Hữu Vọng: "..."
Nàng cảm thấy tam ca nàng bị ma chướng rồi.