Sát Vương

Chương 379: Bồ Chân




Đường Tiêu quát to một tiếng:

- Quỳ xuống!

Lực lượng ba vân triện trong người cùng xuất hiện, bỗng đè ép xuống người Bồ Chân.

Bồ Chân hai đầu gối mềm nhũn.

*Bùm!* một tiếng, gã quỳ rạp trên mặt đất. Mặt gã trắng bệch, từng giọt mồ hôi từ trên trán lăn xuống, muốn nhấc chân thoát khỏi khốn cảnh nhưng không thể nhúc nhích. Đường Tiêu còn chưa ra chiêu, mới phát ra uy nhiếp cường đại thì Bồ Chân đã không thể kháng cự. 

Bồ Chân chỉ là một kiếm sư trung cấp mà thôi, lực lượng hai phù triện bị ba vân triện của Đường Tiêu uy nhiếp, tựa như con kiến với con voi.

- Tôn sư huynh/đệ…

Mấy sư tỷ, sư muội, sư huynh, sư đệ cùng viện đều ngây ngốc. Họ không thể tưởng tượng nổi tại sao Bồ Chân không ai bì nổi đột nhiên quỳ trước mặt Tôn Văn.

- Chết đi!

Đường Tiêu lạnh lùng quát một tiếng, lần nữa tăng áp lực lên người Bồ Chân. Mới rồi đầu gối Bồ Chân đã chịu đựng đến cực hạn phát ra tiếng két két xương nứt, không ngờ bị áp lực của Đường Tiêu đè tới gãy xương! Cả người mềm ngã trên đất, miệng phát ra tiếng hét thảm, ánh mắt gã nhìn Đường Tiêu tràn ngập sợ hãi và khó hiểu.

Thần hồn của Đường Tiêu đã bay trong hắc ám hư không vài chục vạn năm, trải qua cô độc, nhẫn nhịn, giãy dụa, cố chấp mấy vạn năm, thần hồn của hắn, ý chí của hắn đã sớm vượt qua người thường vài chục, vài trăm lần. Thần hồn và ý chí cường đại như thế sinh ra uy áp đâu phải một Bồ Chân kiếm sư trung cấp có thể đối kháng?

Đường Tiêu hiện tại không cần xuống tay với Bồ Chân nữa.

- Vô Niệm Tinh Thần Kiếm!

Bồ Chân làm đệ tử hạch tâm của Tinh Võ Tông, rốt cuộc vẫn là có vài phần tu vi. Khi gã ngã xuống đất, tích tụ tất cả lực lượng trong người, tại khoảnh khắc rốt cuộc thoát khỏi áp lực cường đại của thần hồn Đường Tiêu. Phi kiếm xanh bên người gã đột nhiên đâm nhanh hướng Đường Tiêu.

Thật ra là Đường Tiêu không muốn cứ thế giết gã, cho nên thả lỏng áp lực, không muốn để gã chết quá dễ dàng.

Bồ Chân đâm ra một kiếm này, phạm vi mấy trăm trượng trên đỉnh đầu gã xuất hiện màu sắc xám tro tàn, một kiếm cương toát khí thế hủy diệt tinh thần, khí thế xé trời rạch đất bay nhanh đâm hướng Đường Tiêu. Một kiếm này gần như tập trung tu vi hơn hai mươi năm nay của Bồ Chân, một kiếm này muốn lấy mạng Đường Tiêu!

Hiện tại Bồ Chân dùng Vô Niệm Tinh Thần Kiếm là kiếm quyết chỉ đệ tử hạch tâm của Tinh Võ Tông mới tu luyện được.

Dương Dĩnh hét to:

- Tôn sư huynh cẩn thận!

- Kiếm quyết này lợi hại lắm sao?

Đường Tiêu nheo mắt. Giây phút phi kiếm xanh của Bồ Chân bay tới trước mặt, bàn tay xoay vòng, dễ dàng chộp lấy kiếm xanh trong tay. Thần hồn xâm nhập vào kiếm thể, chớp mắt xóa khắc ấn thần hồn Bồ Chân trong đó, còn trấn áp, thu phục kiếm linh bên trong.

Người tu võ trên đại lục kiếm tu, đặc biệt là võ giả từ cấp kiếm sư trở lên thì kiếm chính là sinh mệnh, kiếm còn người còn, kiếm mất người vong. Bồ Chân không bao giờ ngờ nổi gã vất vả tế luyện ra pháp khí thế mà dễ dàng bị Đường Tiêu cướp đi.

Nhưng phi kiếm và kiếm linh này không lọt vào mắt Đường Tiêu, trên người hắn tùy tiện lấy ra một phi kiếm đều mạnh hơn thanh phi kiếm này rất nhiều.

- Ta muốn giết ngươi!

Phi kiếm của Bồ Chân bị cướp, gã trở nên tuyệt vọng, mắt hiện ra điên cuồng dữ tợn. Cái chân gãy đột nhiên mạnh vùng, đánh ra một đấm hướng Đường Tiêu, toàn là chiêu liều mạng.

- Hóa ra Bồ Chân sư huynh còn biết dùng quyền?

Trên mặt Đường Tiêu hiện vẻ trêu cợt. Hắn cũng đánh ra một đấm, nghênh đón một chiêu hung mãnh của Bồ Chân.

Chỉ nghe *Oành!* một tiếng, bụi đất bay đầy trời, thân thể Bồ Chân nặng nề bắn ra ngoài, té trên sân cách mấy chục thước, hộc bãi máu tươi.

‘Không được, ta không thể đấu với hắn tiếp được. Tôn Văn này vốn chỉ là một kiếm sĩ trung cấp, hiện tại biến lợi hại như vậy, nếu không phải luyện tà công gì thì chắc chắn là bị âm hồn nhập xác. Ta phải nhanh chóng trốn đi báo cho Hoàng Miện sư huynh, bàn bạc kỹ hơn mới được!’ Khi thân thể Bồ Chân chịu đựng đả kích mãnh liệt thì tinh thần rốt cuộc tỉnh táo vài phần, phát giác ra tình hình không đúng. Gã nhanh chóng niệm khẩu quyết phù không, người bỗng bay lên vọt lên nóc phòng, trốn hướng nơi tĩnh tu của đại sư huynh Hoàng Miện trong đệ tử hạch tâm.

- Muốn trốn?

Đường Tiêu cười nhạt, cách không đánh ra một đấm, đấm hướng Bồ Chân đang chạy trốn. Đây chỉ đơn giản là nắm đấm, không sử dụng bất cứ chiêu thức, công pháp gì, vẻn vẹn là một đấm mà thôi. Một quyền đánh ra, phát ra tiếng kinh thiên động địa, đánh nát nóc phòng dưới chân Bồ Chân, cũng đánh Bồ Chân rớt từ trên trời xuống.

Bồ Chân té xuống đất, kinh mạch xương cốt toàn thân gãy hơn phân nửa.

Gã tuyệt vọng nhìn hướng Đường Tiêu, sau đó quát lớn:

- Tôn Văn! Ngươi dám giết ta sao? Giết một quản sự viện, đệ tử hạch tâm tông phái, ngươi có biết là tội gì không?

Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng:

- Giết ngươi? Đánh ngươi thành mảnh vụn thì sao chứ? Chỉ là, để ngươi cứ thế chết đi thì quá dễ dàng cho ngươi! 

Một thanh phi kiếm xanh bay tới, chớp mắt chặt một tay của Bồ Chân, đó chính là phi kiếm Đường Tiêu cướp từ tay gã.

- Nói! Ngươi đã làm gì Triệu Thanh sư muội!?

Đường Tiêu nhảy người lao tới, một cước đạp trên ngực Bồ Chân.

Bồ Chân vội vàng giải thích:

- Ta đâu có làm gì muội ấy?

Dương Dĩnh hét to với Đường Tiêu:

- Tôn sư huynh, có người tới!

Bồ Chân nghe có người đến, vội lớn tiếng kêu cứu:

- Cứu ta với!

- Chết đi!

Phi kiếm của Đường Tiêu đâm vào trán Bồ Chân, rẽ ngang, lật bay óc gã. Bồ Chân chết thảm, ngay cả thần hồn bay ra cũng bị Đường Tiêu thu vào trong linh khí luyện hóa thành hồn tinh.

Bỗng vang lên giọng nữ:

- Xảy ra chuyện gì?

Đường Tiêu lạnh lùng nhìn qua, thì ra là Vi Liên sư tỷ từ ngoài viện đi vào trong.

Vi Liên đi tới bên cạnh Đường Tiêu, nhìn Bồ Chân chết thảm dưới đất, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.

- Ngươi không muốn chết thì đừng nói lung tung cái gì.

Đường Tiêu hơi phát động niệm lực trong người trấn áp Vi Liên, chỉ khoảnh khắc sau lập tức thu về.

Vi Liên hơi chau mày, lập tức lại giãn ra:

- Bồ Chân ban đầu tới viện này không có ý tốt gì, đắc tội Tôn sư đệ cũng là chết chưa hết tội. Nhưng nếu hắn đã là đệ tử bản tông thì nên để hắn yên nghỉ dưới lòng đất đi.

Vi Liên nói xong, rút ra phi kiếm bên người, niệm đọc khẩu quyết, trong nháy mắt đào ra một hố sâu lơ lửng giữa không trung, tiếp theo hai đạo vân triện từ trong cơ thể nàng bay ra, đẩy mạnh thi thể Bồ Chân, mặt đất đột nhiên rơi xuống, chôn kín thi thể của Bồ Chân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.