Quay Đầu Vấn Nhân Tâm

Chương 3: Nhận đệ tử




Bên ngoài thiên điện Phượng Cung náo nhiệt vô cùng, cuộc tuyển chọn đã kết thúc, trong gần ba nghìn người tiến đến hiện tại còn không quá ba mươi người. Trên đài cao nhìn xuống, cho dù đã cách một khoảng cách cực xa nhưng Viễn Chi vẫn có thể ngửi thấy từ trên người bọn họ mùi máu tươi tanh tưởi.
Mắt hạnh khẽ đảo, từ trong đám người sống sót nàng nhanh chóng phát hiện ra Huyên Nghiên, mặc dù trên người chật vật bất kham, y phục đã nhàu nhĩ không chịu nổi nhưng so với những người có mặt ở dưới đó thì có lẽ nàng là người lành lặn nhất.
Huyết mỹ nhân nói đúng, Ngưng Vũ sẽ không làm gì, chỉ là vẫn làm cho Huyên Nghiên nếm chút cực khổ. Hậu tri hậu giác Viễn Chi liếc mắt nhìn sang phía đối diện, Ngưng Vũ ngồi bên cạnh hai chấp pháp trưởng lão, bên trên là huyết mỹ nhân, sau đó đến bên dưới phía này là vị trí thiếu chủ Phượng Cung của Viễn Chi.
Cũng giống như mọi ngày, Ngưng Vũ vẫn mang theo dáng vẻ tùy tiện, nhưng dường như hôm nay nàng lại trở nên hoàn toàn khác biệt, tử y mỏng manh trễ xuống để lộ một góc vai trắng nõn mảnh khảnh, y phục sẫm màu càng khiến da thịt trở nên nổi bật. Mị hoặc phát ra khiến bất cứ ai nhìn vào cũng gục ngã.
Viễn Chi nhíu mày, khó chịu dời tầm mắt, cả người đều tỏa ra hàn khí khiến những người xung quanh không tự chủ mà rét run.
Thấy Viễn Chi quay mặt đi, khóe môi Ngưng Vũ không thể áp chế mà cong lên, nàng nhấp một ngụm rượu, điều chỉnh lại dáng vẻ của bản thân, tử y được nàng kéo lên che lại thân thể, yên tĩnh ngồi ngay ngắn trên ghế.
Mặt trời lên trên đỉnh đầu, huyết mỹ nhân quét qua một lượt, âm thầm đánh giá những người chiến thắng, đoạn, nàng lên tiếng: "Nếu đã muốn tiến vào Phượng Cung của ta thì hẳn các ngươi cũng đã bỏ qua sinh tử của bản thân. Nhớ cho kĩ một điều, mệnh của các ngươi từ nay nằm trong kiếm, nhận lệnh làm việc, không được phép nảy sinh bất cứ cảm xúc ngoài luồng nào. Kẻ nào làm trái tuyệt đối sẽ không trốn thoát khỏi tử lệnh."
"Nguyện vì Phượng cung dâng hiến, vĩnh viễn trở thành thanh kiếm sắc bén nhất."
Từng đợt âm thanh vang dội khiến lòng người phấn chấn, Viễn Chi cũng nhịn không được cảm thấy hưng phấn, nàng hướng ánh mắt về phía huyết mỹ nhân, đối phương lại chỉ cho nàng một nụ cười, trong không khí hùng tráng, huyết mỹ nhân không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng khóe miệng lại mấp máy.
Viễn Chi hiểu.
'Phượng cung là của con, là vinh quang, cũng là cơ ngơi cả đời con phải dầy dựng và bảo vệ.'
Trong một khoảnh khắc, Viễn Chi mím môi, cho dù không muốn nhìn đến mặt tối của nơi này, nhưng Phượng cung vẫn là nhà của nàng, dù dùng cả sinh mạng của mình nàng cũng sẽ bảo vệ nơi này chu toàn, tuyệt đối sẽ không để kẻ khác hủy đi.
"Ngưng Vũ, con cũng đã có thể tự thân làm việc, cũng có thể thu đệ tử rồi.", Ngưng Vũ nghe huyết mỹ nhân nói vậy thoáng lắc đầu: "Sư phụ nhọc lòng, con vẫn muốn độc lai độc vãng hơn, hơn nữa tính cách của con không hợp để thu đệ tử."
Thấy nàng nói vậy huyết mỹ nhân cũng không cưỡng ép nàng, quay ra thảo luận với những vị điện chủ xung quanh. Phượng cung gồm bốn điện, mỗi một vị cung chủ đều xuất thần nhập hóa. Điện chủ Diêm La chưởng quản những sát thủ được huấn luyện tinh nhuệ nhất, hắn nghiêng người nói nhỏ vào tai điện chủ Kim La bên cạnh: "Phùng điện chủ, có thể nhường ta tiểu tử kia không?"
Phùng Tuân che miệng cười, khóe mắt đầy nếp nhăn xảo trá đảo một vòng: "Diêm La điện là nơi thế nào ai ai cũng biết, cần gì đẩy một thanh niên tuấn tú như vậy vào chịu chết chứ?"
Đường Tuyến Văn không cho là đúng, lập tức lên tiếng phản bác: "Nhân tài như vậy tất nhiên nên đến điện của ta mới đúng, Phùng điện chủ hiểu lầm."
Hai người tranh đi tranh lại một người khiến những người xung quanh đột nhiên muốn cười lớn, Kim Hoa điện chủ che miệng uống rượu, nàng không có hứng thú, trong bốn điện, Kim La ngoài sáng, Diêm La cùng Ngân Hoa âm thầm làm việc trong tối, Diêm La nhận nam tử, Ngân Hoa chỉ nhận nữ nhân. Điện cuối cùng do Viễn Chi trực tiếp chưởng quản, quản lý công việc kinh thương của Phượng cung.
Rốt cuộc vẫn là huyết mỹ nhân bị hai người kia làm cho đau đầu, nàng tức giận nói: "Nếu không chia được thì để y đi theo Chi nhi đi."
Người bọn họ tranh giành tên gọi Chu Diệp, người cũng như tên, sánh ngang với tuyết trắng. Ngưng Vũ nhìn nam nhân một thân bạch y đơn giản, tóc búi đuôi ngựa, lại nhận xét mỹ mạo của y một chút, anh tuấn phi phàm, mắt hạnh sắc bén câu nhân.
Toàn thân Chu Diệp đều tỏa ra khí chất quân tử sạch sẽ, ai sẽ ngờ một người như vậy sẽ cùng Huyên Nghiên trời cao trăng sáng vào nơi ngẩng đầu thấy trăng cúi đầu thấy máu này?
"Chi nhi, ý con thế nào?"
Viễn Chi ngẩng đầu, đạm mạc đáp lại lời mẫu thân: "Tùy ý mẫu thân sắp xếp."
Huyết mĩ nhân có ý muốn đưa Chu Diệp về dưới trướng Viễn Chi, thế nhưng Ngưng Vũ lại đột nhiên lên tiếng: "Sư tôn, vừa hay đệ tử cũng vừa mắt y, so với đưa đến chỗ sư muội để lãng phí tài năng thì để ta nhận y làm đệ tử đi."
"Không phải vừa rồi nói không cần sao?", các điện chủ đều gấp gáp, Đường Tuyết Văn nhịn không được gấp gáp hỏi. Nhưng đáp lại hắn chỉ có một nụ cười tùy ý của Ngưng Vũ: "Ồ, nhưng hiện tại ta thay đổi chủ ý rồi."
Vì vậy Chu Diệp mười lăm tuổi liền bái Ngưng Vũ hai mươi mốt làm thầy, từ nay bước vào con đường địa ngục không lối thoát.
Còn về phía Huyên Nghiên, huyết mỹ nhân vẫn theo ý định ban đầu nhận nàng làm đệ tử quan môn, sau đó để nàng cho Ngưng Vũ cùng Viễn Chi luân phiên dạy dỗ.
Tàn cuộc, Ngưng Vũ chậm rãi rảo bước về phía viện tử của bản thân, theo sau nàng là Chu Diệp mặt lạnh ngây ngô, liếc mắt về phía sau, Ngưng Vũ đột nhiên thấy y giống Viễn Chi lạ thường, cùng là lạnh lùng ít nói, có lẽ cũng như nhau chán ghét huyết tinh, trên y phục của bọn họ luôn sạch sẽ, ngay cả mùi máu cũng không có.
"Ngươi ở phòng bên cạnh phòng ta là được."
Ngưng Vũ đơn giản nói một câu rồi bước về phòng, nhưng chân trước vừa bước đi thì đằng sau đã bị Chu Diệp gọi lại: "Sư phụ, không cần dâng trà sao?"
"Cái gì?"
Chu Diệp đáp: "Dâng trà bái lễ thì ta mới có thể chính thức nhận người làm sư phụ."
Ngưng Vũ bật cười, nàng tiến lại xoa đầu vật nhỏ màu trắng: "Ở chỗ của ta không cần để ý những loại quy củ như vậy. Nghỉ ngơi trước đi, ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy ngươi mọi thứ."
Thu một đệ tử cũng không phải quá nhàm chán, thoáng thấy Chu Diệp ngoan ngoãn về phòng, Ngưng Vũ đột nhiên cảm thấy có chút thành tựu. Cũng không nói hết được rằng có cao hứng hay không, nhưng Ngưng Vũ thấy bản thân chưa mệt mỏi, vì vậy liền xoay người rời khỏi tiểu viện.
Nàng đến chỗ của huyết mỹ nhân, yên lặng theo bà mài mực. Đây là hành động đã tập thành quen của hai người. Mỗi khi rảnh rỗi Ngưng Vũ sẽ đến đây, bồi huyết mỹ nhân mang tâm tình hoài niệm vẽ tranh đọc sách. Chỉ là hôm nay có chút khác, huyết mỹ nhân cuộn lại bức tranh vẽ hoa đỗ quyên, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
"Tiểu Vũ, thời hạn của con sắp đến rồi."
Bàn tay Ngưng Vũ khựng lại, mi mắt che đi tình tự trong mắt phượng, khiến cho huyết mỹ nhân không nhìn ra vui buồn của nàng: "Con biết."
Huyết mỹ nhân thở dài: "Vậy con còn định bảo bọc Chi nhi đến khi nào nữa?"
Ngưng Vũ không trả lời, thấy vậy, huyết mỹ nhân lại một lần nữa nói: "Ta cũng đã sắp không trụ nổi nữa rồi. Vẫn nên để nó trở lại con đường vốn nó phải đi."
Cửa gỗ đóng lại, Ngưng Vũ nhìn trời, trong lòng tâm sự ngổn ngang, đột nhiên nàng thật nhớ một người.
Đêm dần khuya, Ngưng Vũ mang theo một bình rượu phi thân lên mái ngói, nàng nằm một mình ở nơi này, đôi mắt không nhìn về phía trăng sáng mà nhìn về phía phòng đối diện vẫn còn mang ánh đèn.
Trên cửa phản chiếu bóng dáng một người, mơ hồ nhưng mĩ diễm, tóc vẫn cột lại gọn gàng, y phục chỉnh tề vẫn chưa thay, người nọ ngồi bên thư án xem sách. Bên ngoài Ngưng Vũ si mê xem người nọ.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trăng đã lên đến đỉnh đầu, ánh sáng dịu dàng rơi trên phiến tử y mềm mại, nến trong phòng cũng đã tắt, Ngưng Vũ lắc bình thanh mai tửu thơm ngọt, đang lúc định trở về thì một tràng khí tức quen thuộc phóng đến. Chẳng mấy chốc mà Viễn Chi đã đứng trên mái nhà, dưới ánh trăng sáng lại quá đỗi xinh đẹp, thuần khiết giống như trích tiên không nhiễm bụi trần.
Ngưng Vũ đột nhiên cảm thấy cả người hơi nóng, nàng không say do rượu, nhưng lại vì mỹ nhân mà say. Một nữ nhân xinh đẹp động lòng người như vậy mấy ai lại không say trước nàng?
Cho dù là quân tử đoan trang, anh hùng tài kiệt cũng sẽ vì đóa phong lan đó mà nở rộ, huống chi một kẻ kì lạ như Ngưng Vũ.
Chớp mắt một cái đã phát hiện Viễn Chi ngồi xuống bên cạnh mình, Ngưng Vũ nghiêng đầu, cũng không biết là cố ý hay vô tình lộ ra ánh mắt mơ màng: "Tiểu sư muội, không đi ngủ sao?"
Không gian chỉ còn tiếng gió thổi, cuối thu, gió mang theo hơi lạnh mơn trớn mái tóc dài tùy ý thả của nữ nhân, Ngưng Vũ đã hơi tỉnh rượu, cười nói: "Ngủ muộn sẽ rất xấu xí đó, Chi nhi của tỷ cũng không muốn trở thành một bà lão xấu xí không thể gả đi đâu đúng không?"
"Tỷ nói chưa chán sao?", Viễn Chi đã nghe Ngưng Vũ nói vậy từ rất lâu rồi, tận khi nàng chỉ vừa chập chững biết đi, người sư tỷ này đã luôn ở bên cạnh nàng, từng vui vẻ như vậy, từng hoạt bát như vậy, bẵng đi bảy năm không gặp, đến khi trở về liền trở thành ác nữ tay dính đầy máu tươi.
Rốt cuộc trong bảy năm ấy, Ngưng Vũ đã trải qua những gì? Viễn Chi không rõ, mẫu thân nàng cũng không muốn đề cập đến chuyện này, cho dù nàng có âm thầm điều tra cũng tra không ra manh mối. Đến cuối cùng còn khiến cho người này âm trầm nhìn nàng, lạnh lùng thốt ra một câu không cần quan tâm.
Viễn Chi ghét Ngưng Vũ, ghét máu tươi trên tay nàng.
"Sao có thể chán chứ, chỉ cần là muội thì ta vĩnh viễn đều thấy thật thú vị.", Ngưng Vũ nằm dài trên mái hiên, bên cạnh là Viễn Chi yên lặng ngồi nhìn trăng. Đã rất lâu rồi hai người bọn họ chưa từng như vậy, chỉ cần ngồi cạnh nhau, không nói nhưng vẫn thật yên bình.
"Tỷ...", Viễn Chi nhất thời không biết nói gì, nàng như vậy lại khiến Ngưng Vũ thấy buồn cười, nàng che miệng, đặt bình thanh mai tửu còn đang uống dở sang bên cạnh: "Có muốn uống chút rượu không, uống vào sẽ dễ ngủ hơn."
Viễn Chi phiền muộn nhận bình rượu, nàng không ngủ được, nhấp môi uống một ngụm nhỏ, lại cảm thấy hơi cay mà đặt xuống: "Về sau tỷ ít uống rượu thôi, không tốt cho sức khỏe."
"Muội ngay cả thanh mai tửu cũng không uống được sao?", Ngưng Vũ không quan tâm nhận lại bình rượu, một hơi uống cạn rượu trong bình, khóe môi hồng nhuận chạm lên vành bình ướt đẫm mê người, đoạn, nàng nghiêng người, đầu lưỡi mềm mại liếm một đường: "Thật ngọt."
Thoáng thấy sắc mặt bất ngờ của Viễn Chi thì cười phá lên, đối phương tức giận đứng phắt dậy, bàn tay trắng nõn giấu trong tay áo rộng nắm chặt, hằn lên những vết đỏ như máu.
Ánh mắt lộ vẻ chán ghét, Viễn Chi không nói câu nào mà rời khỏi. Một mình lại ngẩn người trên mái hiên, Ngưng Vũ cũng chỉ biết cười khổ. Có lẽ nàng đã quá lộ liễu rồi.
Đêm mang theo hơi lạnh bao trùm lấy vạn vật. Ánh bình minh cuối cùng cũng chiếu rọi.
Một đêm không ngủ.
Hôm sau vừa bước ra khỏi phòng, Ngưng Vũ đã bắt gặp Chu Diệp yên lặng ngồi bên bàn đá, nàng có chút bất ngờ giảm chậm cước bộ, nhưng khi nàng vừa mở cửa thì Chu Diệp đã phát hiện ra nàng, thiếu niên đứng dậy lại gần, cung kính cúi đầu: "Sư phụ, chào buổi sáng."
"Ừ.", Ngưng Vũ có chút không quen xoa đầu thiếu niên trước mặt, đợi khi lấy lại tinh thần mới ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Lần sau không cần thận trọng như vậy, ăn sáng chưa?"
Chu Diệp gật đầu, rồi lại lắc đầu, bộ dáng vừa nghiêm túc vừa buồn cười. Rốt cuộc cũng vẫn chỉ là một thiếu niên mới lớn. Ngưng Vũ đi thẳng ra khỏi tiểu viện, theo sau là Chu Diệp: "Đi, sư phụ dẫn ngươi đi ăn điểm tâm."
"Không phải trong Thanh Túc viên của chúng ta cũng có phòng bếp sao?", thấy ánh mắt khó hiểu của Chu Diệp, Ngưng Vũ cũng chỉ đơn giản lên tiếng: "Ta không muốn nấu ăn."
Một lời đơn giản liền khiến Chu Diệp thu lại nghi hoặc. Băng qua rừng trúc cao vút là một hồ sen lớn, tán lá xanh rờn che phủ mặt nước, tàn hoa còn lưu lại lấp ló giữa sắc xanh, cảnh tượng xinh đẹp mà hữu tình. Chu Diệp nghĩ mãi cũng không biết vì sao một người như sư phụ y lại có thể ở một nơi như vậy.
Nhìn nàng không giống như người sẽ thích thưởng thức phong nguyệt.
Hai người lần lượt bước vào thiện phòng, bên trong vốn dĩ náo nhiệt vì sự xuất hiện của Ngưng Vũ mà yên lặng, đa số lại sợ gặp phải lúc nàng đang vui giận không rõ, cũng có một phần đang chìm đắm trong nhan sắc của nàng.
Ngưng Vũ không để ý đến bọn họ, nàng dẫn theo Chu Diệp đi vào một góc thiện phòng, đối diện là Viễn Chi cùng Huyên Nghiên, cũng không biết bọn họ đã đến bao lâu, trên bàn đã bày ra vô số thức ăn bắt mắt.
Ngày thường Viễn Chi đều sẽ dùng bữa ở đây, đồ ăn của Phượng cung cũng không tệ, cơ bản bên ngoài trấn bán gì thì trù phòng của bọn họ cũng sẽ có cái đó.
"Tiểu sư muội sáng hảo.", Ngưng Vũ cười ngồi xuống đối diện Viễn Chi, hôm nay tâm tình nàng khá tốt, đôi mắt phượng cong lên đã tiết lộ tâm tình nàng.
"Nhị sư thúc, tiểu sư thúc.", Chu Diệp theo sau sư phụ mình cũng ngồi xuống bên cạnh, còn không quên chào hỏi hai vị trước mắt.
Viễn Chi đạm nhiên chào lại y, độ tuổi của ba người bọn họ hơn kém nhau cũng không lớn, vừa hay có thể thoải mái nói chuyện. Huyên Nghiên vẫn chưa quen lắm với nơi này, cộng thêm bản tính nhút nhát khiến nàng càng trở nên trầm mặc ít nói, mất một lúc sau mới run run nói ra được một lời chào: "Đại... đại sư tỷ..."
So với sự chật vật của ngày hôm qua thì hiện tại Huyên Nghiên đã tốt hơn rất nhiều, y phục hồng nhạt với tóc búi đơn giản, hai má phúng phính hồng rực đáng yêu vô cùng. Nàng giống như một tiểu bạch thỏ vô tình lạc vào hang sói, bộ dáng hoàn toàn không phù hợp với nơi này.
Ngưng Vũ gật đầu, nàng rời mắt nhìn Chu Diệp một cái, thiếu niên nọ cũng vô cùng sạch sẽ, nhưng ở trên người y nàng phát hiện được một loại sát ý sắc bén, còn Huyên Nghiên lại hoàn toàn không có.
"Ăn xong ta dẫn các ngươi tới Nhân Tâm đường."
Nhân Tâm đường là nơi luyện tập của các sát thủ Phượng cung. Thấy nàng nói vậy thì Viễn Chi lập tức nhíu mày: "Có cần vội vàng như vậy không?"
Ngưng Vũ lau miệng, ánh mắt sắc bén khiến lời phản bác của Viễn Chi bị mắc lại trong cổ họng, nàng lên tiếng: "Đã bước vào Phượng cung thì đừng nghĩ đến chuyện an nhàn. Huống hồ một người là đệ tử của ta, một người là đệ tử quan môn của cung chủ, lại càng không thể lười biếng."
"Nhưng..."
"Tuân mệnh sư phụ.", âm thanh hơi thấp của Chu Diệp chặn đứng giọng nói của Viễn Chi, thần sắc thiếu niên bình thản, tựa hồ so với lời Ngưng Vũ nói là đương nhiên, hoàn toàn không có ý kiến. Thiếu niên uống canh, ánh mắt vô tình nhìn qua Huyên Nghiên, tiểu sư thúc kia cũng chỉ bằng tuổi y, nhưng so với y nàng lại yếu mềm hơn nhiều, có lẽ do nàng là nữ nhân.
Chu Diệp lại nhìn qua sư phụ mình, thầm nghĩ tiểu sư thúc kia thật sự vô dụng.
Huyên Nghiên quay đầu, lo lắng đến cả người căng cứng, nàng muốn để Viễn Chi nói giúp chính mình, nàng không thích chém giết, vì vậy đối với vị đại sư tỷ này luôn cảm thấy kính sợ: "Nhị... nhị sư tỷ..."
Đôi mắt đào ẩn chứa một tầng hơi nước, bộ dáng yếu mềm khiến Viễn Chi chạnh lòng, nàng nhìn Ngưng Vũ mà lên tiếng: "Nghiên nhi vẫn còn chưa quen thuộc, trước cứ để muội ấy nghỉ ngơi đi."
Nghiên nhi?
Nhanh như vậy đã thân thiết rồi?
Trong lòng Ngưng Vũ chợt phiền muộn, sắc mặt thoáng chốc sa sầm, nàng nhìn cũng không muốn nhìn Viễn Chi, giờ phút này nữ nhân chỉ muốn tránh bọn họ càng xa càng tốt, chỉ là trong lòng nặng nề khiến nàng bức bối.
Ngưng Vũ đứng dậy rời bước, trước khi đi khuất chỉ bỏ lại một câu khiến ai nấy cũng bất ngờ: "Một canh giờ nữa ở Nhân Tâm đường, không những Huyên Nghiên và tiểu Diệp phải đi mà cả muội, Chi nhi, tất cả đều phải có mặt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.