Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 59: Tà ỷ hồng lâu




(Hồng lâu nghiêng bóng)
Đàn chim nhạn, con bay con đậu. Đúng là cảnh đẹp bậc nhất, gấm vóc Giang Nam, mỹ nhân như mùa xuân.
Thế nhưng mọi người dân Dương Châu đều biết rằng đương kim thiên tử không thích nữ sắc, tất cả mỹ nữ đem tặng đều bị trả về, nhà thu thuế muối kia vì vậy cũng bị trách móc nặng nề.
Cả phủ đệ cao thấp bối rối không dám lên tiếng, Kiền Vạn Đế phẩy tay áo trở về hậu viện, từ xa nhìn thấy Minh Đức đang ngồi một mình trên ghế dựa giữa hành lang vắng vẻ, cô đơn mà yếu đuối.
Kiền Vạn Đế tiến hai bước, đúng lúc y quay đầu lại nhìn. Vừa thấy hắn, y liền đứng dậy, giống như chim non chào đón chim mẹ về tổ, vẻ mặt vui sướng. Kiền Vạn Đế bỗng dưng nhận được sự đối đãi vượt xa mong đợi này thì có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười xoa đầu y:
– Nhớ ta sao?
Minh Đức ngước mắt lên nhìn, nhỏ giọng thúc giục:
– Đi ra ngoài chơi đi…… Đi chợ đêm đi……
Trương Khoát cười cười tiến đến, vẻ mặt khó xử:
– Đều do nô tài, đều do nô tài không tốt. Lúc nãy, công tử bảo buồn chán, nên nô tài mới lỡ miệng nói hôm nay có chợ đêm với hội hoa đăng, sau đó tiểu công tử thức chờ Hoàng thượng về……
Kiền Vạn Đế vốn đã có kế hoạch cho buổi tối cả rồi, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt tin tưởng đầy chờ mong của Minh Đức, liền mềm lòng:
– Thôi được, ta dẫn y ra ngoài chơi vậy.
– Nhưng Hoàng thượng……
– Đến đây cũng là vì y muốn thăm quan phương Nam, làm sao có thể ủy khuất y được. Ngươi mau đi chuẩn bị hai bộ quần áo, nhớ lấy bộ nào giống như quần áo đêm Tết nguyên tiêu chúng ta mặc.
Hội hoa đăng Tết nguyên tiêu lần đó, Kiền Vạn Đế cũng mang theo Minh Đức cải trang vi hành. Khi đó hai người vẫn dịu dàng với nhau, tuy rằng bên trong vẫn biết rằng sự ôn nhu đó chỉ là giả tạo, cuối cùng sẽ dẫn đến chán ghét, thế nhưng vẫn là có chút hạnh phúc.
Cùng nhau nếm món này thứ nọ, đi may quần áo, đi ngắm đèn hoa đăng, giải câu đố.
Khi đó Minh Đức vẫn còn thanh tỉnh, vừa rời khỏi tiệm may liền cười hỏi hắn:
– Hoàng thượng, thần chua ngoa ở điểm nào?
Lư Kư liền hỏi lại:
– Xấu tính, mưu mô, còn nói không chua ngoa sao?
– Không đúng. – Minh Đức che miệng cười. – Là do trên người thần, ba nghìn sáu trăm năm mươi lỗ chân lông, chẳng cái nào không toát ra khí chất chính trực, khiến cho người khác vừa thấy liền kính phục……
– Hiện giờ, đúng là ngươi rất ngây thơ chính trực. – Kiền Vạn Đế cúi đầu véo má Minh Đức. – Cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, chuyện của ngươi đều do người khác quản lư……
Minh Đức ngơ ngác nhìn hắn, thấy mặt mình bị nhéo, bất mãn hừ một tiếng, nhưng cũng không giãy ra.
Kiền Vạn Đế cười:
– Ai cũng bảo ngươi gàn dở, ngốc nghếch, không thể làm bạn cùng ta, nhưng ta vẫn thấy ngươi là tốt nhất…… Có ta lo lắng cho, ngươi tốt nhất đừng nên biết gì……
Hắn cúi đầu nhẹ hôn Minh Đức, đầu lưỡi nóng bỏng quyện chặt, thật giống đôi tình nhân yêu nhau đến cuồng dại.
Vẫn là hội hoa đăng, vẫn là thời khắc tuyệt đẹp đấy, thời gian dường như quay ngược trở lại, cuốn đi mọi giày vò hành hạ.
– Ta muốn ăn thịt viên! – Minh Đức hăng hái lôi kéo Kiền Vạn Đế đi. – Ở đó, ở đó! Ai da, các ngươi nhanh chân lên!
Kiền Vạn Đế chiều y, chen chúc trong đám đông tấp nập đến nghẹt thở, Trương Khoát không đuổi theo kịp, vừa chạy đến nơi thì thở hổn hển:
– Ai da tiểu…… tiểu công tử, nô tài không đi nổi nữa rồi…… Công tử đi chậm một chút, nô tài còn muốn bảo vệ cái mạng già này a……
Minh Đức lườm hắn một cái, rồi lập tức cười hì hì:
– Ta không cần ngươi hầu hạ, đồ ngốc.
Câu nói này như sét đánh giữa trời quang, ngôn từ rành mạch chẳng có chút giống một người điên cả. Trương Khoát ngạc nhiên một hồi lâu, rồi cười hỏi:
– Công tử nói vậy, nô tài…… nô tài ngu ngốc ở điểm nào?
Minh Đức cắn móng tay suy nghĩ một hồi, mơ hồ nói:
– Ta muốn đánh ngươi ba mươi trượng…… ừ…… ba mươi trượng……
Kiền Vạn Đế nhìn y như muốn cầm lấy cả người y mà lắc lấy lắc để. Ngươi vẫn nhớ rõ phải không? Ngươi vẫn còn nhớ rõ ba mươi trượng, nhớ rõ đêm ở hoàng lăng, còn vô số những ký ức khác nữa, đúng không? Vậy ngươi còn nhớ ta không? Ngươi còn nhớ ta chính là Lý Ký mà ngươi căm ghét nhất không?
Đôi khi, chính hắn cũng không rõ bản thân có thực sự muốn Minh Đức khôi phục trí nhớ hay không. Khi y hóa ngốc, hắn có thể yên bình làm bạn cùng Minh Đức suốt cuộc đời này, nhưng hắn cũng chấp nhất muốn biết, lòng tin Minh Đức đối với hắn là thật lòng hay chỉ trêu đùa, hắn đã từng làm y thương tổn, khiến y thống hận, liệu y có thể thực sự tha thứ cho hắn hay không.
Hắn rất muốn lắc mạnh Minh Đức cho đến khi y thanh tỉnh và cho hắn một câu trả lời thỏa đáng, nhưng rồi hắn cũng sợ, sợ rằng câu trả lời kia lại như một mũi đao phá vỡ mọi sự êm đềm mà hai người đang có, mãi mãi không thể lấy lại được.
Kiền Vạn Đế nắm tay Minh Đức, hình như hơi mạnh tay, Minh Đức liền quay đầu lại, giữa dòng người nườm nượp đi xem hoa đăng, nghi hoặc nhìn hắn.
Kiền Vạn Đế cười gượng, xoa đầu y:
– …… Không có gì, trí nhớ ngươi tốt lắm, rất tốt.
Minh Đức liền vui vẻ trở lại, tiến vào một quán đồ ăn vặt, kiếm một bàn rồi ngồi xuống, háo hức chờ tiểu nhị bưng trà đến. Bàn này vừa có người rời đi, vẫn chưa có người đến lau dọn, Trương Khoát định lấy khăn tay ra lau, Kiền Vạn Đế chẳng thèm để ý mà ngồi xuống, tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay Minh Đức, sợ y lại chạy đi linh tinh.
Trác Ngọc đi dạo chợ đêm trên phố chính, nhìn đám đông tấp nập xung quanh cùng những sạp hàng rực rỡ sắc màu ven đường, mặt vẫn không chút cảm xúc.
Với tính tình của y ngày trước, cho dù khuôn mặt vô cảm, nhưng trong lòng vẫn thấy thoải mái vui vẻ nhưng với tình cảnh hiện giờ, giống như vung nắm đấm vào không khí, dù có đấm mạnh đến mức nào cũng vô ích, dù có tức hộc máu thì vẫn phải nuốt cục tức vào trong.
Tất cả… Tất cả đều tại cái bóng ma cứ lẽo đẽo bám theo y suốt ngày.
Lộ Cửu Thần.
Y đi đâu, Lộ Cửu Thần theo đó vết thương cũ của y tái phát, Lộ Cửu Thần vẫn nhẫn nại bưng chén thuốc ngồi một bên y muốn quay về Tây Uyển, Lộ Cửu Thần phóng ngựa đuổi theo bắt y quay lại y đến thanh lâu kỹ viện, Lộ Cửu Thần biết nhưng vẫn không trách mà chỉ lẵng đẵng theo sau y tức lên trút giận lên đầu hắn Lộ Cửu Thần vẫn bình tĩnh nghe y mắng chửi.
Năm đó, khi Trác Ngọc vẫn còn ở sư môn, trong số ba đệ tử, y là kẻ quái gở nhất. Lúc xuất sư xuống núi, y cũng một thân một mình lang bạc, bên người không có thuộc hạ người hầu. Y cũng không có bằng hữu, không có người thân, không có thê tử tình nhân, thậm chí ngay cả một người bạn rượu cũng không có.
Y cũng quen một mình rồi, làm gì cũng tự do, ngoại trừ vướng mắc với quyền lực, còn lại tất cả đều không ai quản được. Ai ngờ rằng thời điểm y bị phế võ công, thoát khỏi gánh nặng quyền lực, y lại phát hiện ra có người luôn theo sát từng bước đi của y. Người đó chỉ đứng đằng sau y, luôn luôn dùng một ngữ điệu bình thản nhắc nhở y:
– Đến giờ uống thuốc rồi.
– Đi băng bó lại đi.
– Đừng ăn cái kia.
– Uống ít rượu thôi.
– Không được quay về Tây Uyển.
– Tối nên đi ngủ sớm……
Trác Ngọc tức đến phát điên, muốn phát tiết, nhưng hiện giờ võ công không có, làm sao có thể dễ dàng trốn thoát khỏi tay Lộ Cửu Thần. Y cũng từng nghĩ đến phương án dùng miệng lưỡi chanh chua của mình khiến tên bảo mẫu bất đắc dĩ kia chán ghét mà rời đi, nhưng Lộ Cửu Thần là ai? Hắn đã tu luyện đến độ không chịu cúi đầu trước thất tình lục dục, đừng nói mấy câu chửi hỗn xược, cho dù có lấy đao đâm hắn mấy nhát thì hắn cũng chẳng suy chuyển.
Trác Ngọc liếc mắt nhìn Lộ Cửu Thần, ho một tiếng, rồi thẳng tiến đến thanh lâu. Ngoại hình của y thì miễn bàn, tú bà vừa nhìn thấy đã sáng mắt lên, đon đả đến chào đón y:
– Mời công tử vào! Ai da, các cô nương nhà chúng ta nhớ công tử mòn mỏi a……
– Đây là lần đầu y đến đây. – Lộ Cửu Thần đứng bên cạnh nói dứt khoát. – Làm sao mấy cô nương ở đây có thể nhớ y mòn mỏi được?
– Thế hóa ra là các nàng nhớ ngươi à? – Trác Ngọc bị một đám nữ nhân bu xung quanh đến nỗi bốc hỏa, nhưng lại quay sang tức giận với Lộ Cửu Thần, nhịn không được mà châm chọc hắn.
– Ta không cấm, nhưng vẫn có người nhớ ta đó chứ. – Lộ Cửu Thần nhướng mày, bình thản nói.
Trác Ngọc chết cứng tại chỗ, đằng sau lưng toát ra từng trận hàn khí. Lộ Cửu Thần liếc nhìn y, rồi nhẹ nhàng khoác vai y:
– Sao thế? Dù có bị nói trúng tim đen thì cũng đừng nên trưng cái vẻ mặt khó chịu thế chứ!
Trác Ngọc hít một hơi sâu, cố kiềm chế không chửi ầm lên, miễn cưỡng để cho tú bà nhiệt tình dẫn vào trong đại sảnh. Hiện tại, y tình nguyện trò chuyện với đám nữ nhân lầu xanh này chứ tuyệt đối không muốn đối diện với Lộ Cửu Thần. Ai cũng tưởng Lộ tổng quản là chính nhân quân tử, kỳ thật chỉ duy nhất y biết rằng hắn thúi hoắc! Ngoài y ra, chẳng ai biết được bản chất nguy hiểm của Lộ Cửu Thần?!
– Công tử – Hoa khôi Tiểu Khấu đi đến mang theo mùi hương ong bướm, ngón tay thon dài nâng một chén rượu lên, nhoài vào lòng y. – Mời công tử uống hết chén này. Tiểu nữ vừa nhìn thấy công tử, trái tim nhỏ bé này liền rung động……
Trác Ngọc ghé sát tai nàng thì thầm:
– Nhìn thấy gã cao to kia không?
Nàng ta quay đầu nhìn Lộ Cửu Thần.
– Hãy khiến hắn phải lên giường với ngươi. – Trác Ngọc khẽ động tay, trong lòng bàn tay Tiểu Khấu liền có một khối bạc trắng. – Cái này sẽ thuộc về ngươi.
Nàng ta che ngực, hai mắt rưng rưng:
– Tiểu nữ thực tâm muốn hầu hạ công tử……
Lòng bàn tay nặng thêm, một khối bạc nữa được đặt vào:
– Rốt cuộc có làm hay không?
Tiểu Khấu e thẹn nhìn Trác Ngọc, rồi ưỡn ẹo đứng dậy, bổ nhào vào lòng Lộ Cửu Thần:
– Vị công tử trông rất quen!…… Phải chăng năm trăm năm trước, ông trời đã se duyên chúng ta để kiếp này tiểu nữ có thể gặp được công tử?
Công việc mua vui thiên hạ này, tuy rằng ngoại hình là yếu tố trọng yếu, nhưng tiền bạc mới có thể cho người ta cơm no áo mặc.
– Không ăn đâu, không ngon tí nào. – Minh Đức thử mỗi loại điểm tâm một chút, rồi nhỏ giọng oán giận. Kiền Vạn Đế định xoa đầu y an ủi vài câu, ai ngờ bị Minh Đức né tránh, miệng còn lẩm bẩm. – Chẳng ngon tí nào! Ngọt quá, chẳng ngon như ở trong cung gì cả!
Đúng lúc đó tiểu nhị đi ngang qua, liền nói:
– Vị công tử này, nếu đồ ăn quán chúng ta ngon như đồ ăn trong cung, thì đầu bếp nhà chúng ta đã được tiến cung, làm trong ngự trù phòng rồi!
Kiền Vạn Đế cười nói:
– Không có gì. Đứa nhỏ nhà ta ăn đồ này vào thấy lạ miệng thôi.
– Kỳ thật quán ăn của chúng ta ở Dương Châu phủ không phải là đệ nhất, nhưng cũng là đệ nhị. Khách quan không biết đó thôi, đầu bếp của chúng ta tay nghề không thua trong cung đâu, bởi vì cha hắn đang làm việc trong ngự trù phòng mà. Nhìn quần áo của các vị thì có phải từ phương Bắc xuống không? Nếu vậy thì không hợp khẩu vị cũng là chuyện khó tránh, đâu phải ai cũng có diễm phúc được thưởng thức tay nghề tuyệt vời của Lý Tiểu Khấu ở Thần Tiên lâu đâu?
Kiền Vạn Đế nghe không rõ, hỏi lại:
– Tay nghề của ai cơ?
– Tiểu Khấu cô nương a! Chính là hoa khôi vùng này đó! – Tiểu nhị mặt mày hớn hở cười nói. – Tiểu Khấu cô nương ở Thần Tiên lâu, tay nghề phải gọi là xuất thần nhập hóa, ngay cả thần tiên cũng chưa chắc được thưởng thức qua! Năm đó Hoàng đế triệu nàng vào cung, mọi người đều buồn cả! Mấy vị khách quan nếu muốn ăn ngon, cứ thử qua Thần Tiên lâu mà nếm thử tay nghề của hoa khôi xem!
Trương Khoát nghe xong liền hiểu chuyện, Minh Đức cắn móng tay có vẻ cũng hiểu, cả hai quay sang nhìn Kiền Vạn Đế. Kiền Vạn Đế ho một tiếng, giải thích:
– Là Tiên đế, là Tiên đế.
Trương Khoát thấp giọng nhắc nhở:
– Hoàng thượng, Tiên đế đã qua đời mười chín năm trước……
– Thế thì là Đông Dương vương, là Đông Dương vương đấy.
Ngài không cần đổ hết trách nhiệm lên đầu Đông Dương vương đâu……
Kiền Vạn Đế thấy hai người đang chòng chọc nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, liền chơi xấu đánh trống lảng:
– Dù sao cũng một công đi chơi, chúng ta đến Thần Tiên lâu một chuyến đi! Mọi người đều nói Thần Tiên lâu rất được, trẫm…… ta hôm nay phải đến xem nơi đó có gì hay mới được!
Minh Đức cắn móng tay bối rối:
– Hoa khôi…… Hoàng đế……
Kiền Vạn Đế vội vàng thấp giọng dỗ dành y:
– Ngoan nào, muốn ăn ngon không?
Minh Đức cười hề hề, gật gật đầu.
– Vậy chúng ta đi thôi!
Minh Đức háo hức đứng dậy đi theo hắn.
Trương Khoát thở dài ngao ngán rồi chạy theo hai người:
– Tiểu quý nhân, sao lại bỏ qua cho Hoàng thượng dễ dàng như thế chớ……
Lộ Cửu Thần tửu lượng rất khá, không chịu được miệng lưỡi đanh đá của Trác Ngọc, liền ngươi một ly ta một ly với Tiểu Khấu suốt cả buổi tối, còn Trác Ngọc lừa lúc hắn không chú ý đến mình đã tráo rượu của mình bằng nước. Vì thế, cuối cùng Lộ Cửu Thần cũng bị gục ngã bởi men rượu, Tiểu Khấu liền dìu một Lộ Cửu Thần say khướt về phòng, Trác Ngọc còn giúp nàng một tay.
– Phóng ngựa suốt đêm về Tây Uyển liệu có đủ thời gian không nhỉ? – Trác Ngọc tính toán, sau đó quay sang Tiểu Khấu. – Ngươi có thể khiến hắn không rời giường trong vòng…… ừm…… ba ngày ba đêm được không?
Giọng điệu của y nghiêm túc như lúc bàn việc chính sự, quả thực rất giống như lúc ra lệnh tam quân xuất chiến.
Tiểu Khấu đỏ mặt:
– Công tử sao lại dùng giọng đấy mà nói chuyện đó……
Lời còn chưa dứt, tay đã được dúi thêm một tờ ngân phiếu.
Tiểu Khấu lập tức sửa lời:
– Công tử sao lại nói thế, nghi ngờ năng lực của tiểu nữ sao, dù sao cả đời tiểu nữ chỉ phụ thuộc vào đây mà kiếm cơm thôi mà……
Trác Ngọc liền mỉm cười vô cùng ôn nhu.
Lộ Cửu Thần say đến không biết trời trăng gì, tùy ý để người khác dìu vào phòng ngủ trên lầu hai. Tiểu Khấu mở cửa phòng ra, ngay giữa phòng là một tấm bình phong nhỏ bằng ngọc lưu ly, hương thơm trong phòng ùa ra, khiến người ta có cảm giác chếnh choáng. Tiểu Khấu cười khẽ rồi buông tay, Lộ Cửu Thần vì mất đi chỗ dựa mà lảo đảo hai bước rồi ngã xuống giường.
Trác Ngọc đến đỡ hắn, kết quả bị tóm lại, ấn xuống giường. Y định ngồi dậy, Lộ Cửu Thần lại đè y xuống, cúi đầu điên cuồng cắn mút đôi môi y.
Trác Ngọc vùng một tay ra, đánh cho hắn một quyền, Lộ Cửu Thần bị đau liền lùi lại, Trác Ngọc nhân cơ hội đó quẳng hắn sang một bên. Tiếc là Tiểu Khấu vừa thấy có trò vui, liền bưng đĩa hạt dưa ngồi một bên xem diễn trò, không thể đến gần giúp y được vì vậy Trác Ngọc lại bị tên đệ nhất cao thủ đè xuống, hai cổ tay bị trói chặt.
– Lộ Cửu Thần! – Trác Ngọc cáu gắt. – Ngươi làm cái gì vậy?
– Ăn ngươi. – Lộ Cửu Thần thở dốc, mùi rượu bốc lên nồng nặc khiến y cũng cảm thấy say theo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.