Dịch: waa123 Biên dịch & biên tập: Long Nhất Long Nhất cùng Ngu Phượng vừa trêu chọc nhau vừa mặc quần áo. Long Nhất vẫn toàn thân một bộ trù sam nguyệt nha màu trắng, Ngu Phượng cũng vẫn mặc một bộ giáp bó sát màu đỏ. "Phu quân, chàng có thấy Phượng nhi hôm nay hấp dẫn hơn một chút không." Ngu Phượng nhìn thấy trong gương ma pháp mình hiện ra với vẻ diễm quang tán phát, mi mục như nước, ngạc nhiên hỏi. Trước đây nàng không hề có loại phong tình này. Long Nhất hắc hắc cười một tiếng, từ phía sau ôm lấy Ngu Phượng nói: "Đương nhiên là trở nên hấp dẫn hơn, hơn nữa sẽ ngày càng hấp dẫn. Sau này phu quân ta mỗi ngày đều tưới tắm cho nàng, Phượng nhi nhất định sẽ thành đại mĩ nhân có một không hai." "Đáng nghét, chàng không phải nói muốn triệu hoán hỏa hệ thần thú Hỏa Kì Lân sao?" Ngu Phượng xấu hổ lườm Long Nhất một cái, trong lòng lại ẩn ước có chút kỳ vọng. Long Nhất gật đầu, nhìn ba khối Thần Bài vẫn bồng bềnh trên không trung như cũ, mồm thầm niệm chú ngữ. Chỉ thấy huyết sắc khô lâu trong lòng bàn tay trái lóe sáng ánh hồng quang, Hỏa Kỳ Lân, Cuồng Lôi Thú, chú hổ nhỏ Tiểu Tam, mười tám cỗ siêu cấp khô lâu cùng với năm bộ thất sát khôi lỗi hiện ra chen chúc đầy cả phòng ngủ. Hỏa Kì Lân cùng chú hổ nhỏ hổ vừa xuất hiện đã cảm nhận thấy khí tức của Thần Bài, đồng thời gầm lên. Ba khối Thần Bài đang bồng bềnh trên không trung lập tức tách ra, quang mang bạo phát. Liệt Diễm chi ngọc bay tới phía Hỏa Kì Lân, còn Hắc Ám ma ngọc cùng Quang Minh thánh ngọc bay về phía Tiểu Tam. Quang mang của ba khối thần bài phát tán ra bao trùm lên trên hai thần thú. Một cỗ uy thế đè ép lấy hai thần thú làm trung tâm phát ra bốn phía, mọi đồ vật trong phòng bắt đầu chấn động mãnh liệt. Cuồng Lôi Thú cũng không tự chủ được lùi lại phía sau, còn kết giới siêu cường của Long Nhất bố trí không ngờ bắt đầu rung động. Cứ như vậy, chỉ cần cỗ uy thế của ánh sáng này thôi cũng đủ phá tan kết giới của Long Nhất. "Ha, thần bài xuất hiện, quả thật là tiên nhân đánh rắm cũng không giống người thường." Long Nhất lẩm bẩm nói, vung tay lên, ba khối Thần Bài rơi vào trong tay hắn, hai thần thú cuối cùng biến nhỏ lại, cùng với Cuồng Lôi Thú cũng thu nhỏ như vậy vui vẻ chạy tới quấn quít dưới chân Long Nhất. Long Nhất thân mật chơi đùa với ba con tiểu gia hỏa có lực chiến đấu siêu cấp khủng bố một hồi mới phát hiện ra Ngu Phượng vẫn ở trong trạng thái thất thần, xem ra thú cưng của mình cũng thật quá kinh thế hãi tục a. Sau cả nửa ngày, Ngu Phượng mới dần dần định thần lại. Nàng đã biết Tiểu Tam cùng Cuồng Lôi Thú, chỉ là nàng bị mười tám cỗ đầu lâu uy mãnh đen xì xì sau lưng Long Nhất làm cho sợ hãi. "Phu quân, chàng cũng học vong linh ma pháp ư? Mấy bộ xương khô đáng sợ này cũng là do chàng triệu tới à?" Ngu Phượng chỉ vào mười tám siêu cấp khô lâu nói. "Đúng vậy, nàng thấy không đủ uy mãnh à? Phu quân ta sẽ triệu lên Dị Giới Thi Vương, có muốn xem không?" Long Nhất cười nói. Mười tám bộ siêu cấp khô lâu này một thời gian không nhìn thấy, khôi giáp bằng chất xương như dày thêm một chút, không biết hắn có nhìn nhầm không. "Đừng, không cần, mấy cái này đã đủ dọa người rồi. Chàng nhìn tên gần nhất phía trước này, hắn còn cầm một thanh tử thần liêm đao đẫm máu." Ngu Phượng rất không quen nhìn mấy cái đầu lâu này, đặc biệt là sát khí hắc ám huyết tinh trên người chúng làm nàng cảm thấy tim lạnh như băng. Long Nhất quay đầu nhìn Long Nhị đứng ngay trước mắt, đột nhiên trong lòng dâng lên một cảm giác kì dị, hắn vô ý gọi một tiếng: "Long Nhị." Con ngươi tối đen như mực của Long Nhị đột nhiên lóe lên hai đạo hồng quang, ngay sau đó biến mất không thấy nữa. Nhưng trong lòng Long Nhất vẫn chấn động mãnh liệt, hắn sinh ra một cảm giác hoang đường, có phải là Long Nhị hồi đáp lời gọi của hắn. "Long Nhị." Long Nhất thử gọi một tiếng nữa, nhưng chờ một hồi lâu, Long Nhị lại không phản ứng gì nữa. "Phu quân, chàng gọi bộ khô lâu này là Long Nhị? Nó lại nghe không hiểu." Ngu Phượng nhịn không được nói. Long Nhất suy tư lắc đầu, hỏi: "Phượng nhi, nàng vừa rồi có thấy hồng quang trong mắt Long Nhị hay không?" "Không có, hắn một chút phản ứng cũng không có a." Ngu Phượng kì quái nhìn Long Nhất. "Không có phản ứng. Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác?" Long Nhất trầm ngâm hồi lâu, bèn bỏ qua không nghĩ nữa. Có phải là ảo giác hay không sau này sẽ biết, thế giới này không gì là không có, ai có thể nói khô lâu lại không thể sản sinh ý thức chứ? Long Nhất vung tay, mang năm bộ thất sát khôi lỗi cùng với mười tám cỗ siêu cấp khô lâu bỏ vào hắc ám thứ nguyên không gian, nhưng Tiểu Tam, Cuồng Lôi Thú, Hỏa Kì Lân làm thế nào cũng không chịu vào. Chúng ở trong chỗ vô cùng buồn chán đó, thật không dễ dàng mới có một cơ hội ra ngoài, không vui chơi thỏa thích làm sao được? "Nếu Phong Tuyết Thần Điêu của thiếp ở đây thì tốt, nó nhất định sẽ thích tuyết rơi." Ngu Phượng nhìn ba thần thú đang nghịch ngợm nô đùa đột nhiên nói. "Đúng vậy, nàng không nói ta cũng quên mất, Phong Tuyết Thần Điêu sao lại không đến cùng nàng?" Long Nhất hỏi. "Trước đó vài ngày nó không biết bị làm sao, bắt đầu trở nên nóng nảy bất an, thường xuyên nổi giận công kích lung tung, sau đó thiếp phát hiện rằng mang nó tới hầm băng nó mới an phận trở lại, vì vậy thiếp để nó ở lại trong đấy. Sau khi quay lại phát hiện ra nó không ngờ tự băng phong vào một khối băng, nương thân nói nó có thể là phải tiến hóa." Ngu Phượng có chút lo lắng nói. "Không phải lo lắng, Phong Tuyết Thần Điêu là siêu ma thú, làm sao lại dễ dàng xảy ra chuyện gì như vậy, theo như lời nàng nói, là nó phải tu luyện đấy." Long Nhất ôm Ngu Phượng an ủi nói. Ngu Phượng dựa vào người Long Nhất gật đầu, chợt thấy ngoài cửa sổ đã sáng rõ, nỗi buồn như được quét sạch, nàng kéo Long Nhất nói: "Phu quân, chúng ta mau ra ngoài đắp người tuyết đi." Khi Ngu Phượng kéo Long Nhất từ trong phòng ra ngoài, chưởng quầy cùng phục vụ viên tròng mắt như rớt ra, đại tiểu thư của bọn họ không ngờ lại thân thiết cùng kẻ được gọi là Thương Lan đệ nhất sắc Tây Môn nhị thiếu gia từ trong phòng đi ra, có thể nào tối qua hai người… "Không được, ta phải khẩn cấp truyền tin cho phu nhân, không thể để tiểu thư bị tên dâm tặc này khi phụ được." Chưởng quầy lẩm bẩm nói, lập tức phân phó thủ hạ bắt đầu chuẩn bị giấy mực. Lúc này bầu trời bên ngoài vẫn có chút sương mù, cũng vẫn còn những bông hoa tuyết nhỏ như tơ bay phất phới. Nhưng do có trận mưa tuyết lớn đêm hôm trước, tuyết trên đường ngập tới mắt cá chân. Trên đường nhiều hài tử chơi trò đắp người tuyết, ném tuyết, chơi đùa vô cùng vui vẻ. Long Nhất cùng Ngu Phượng tìm một chỗ rộng rãi, chỗ này đã có nhiều tiểu thư, thiếu gia nghịch tuyết. Long Nhất và Ngu Phượng cùng với ba con vật nhỏ vô cùng khả ái theo sau lập tức hấp dẫn mục quang của mọi người. Dĩ nhiên người người đều nhận ra cái bản mặt của Tây Môn nhị thiếu gia, vẫn được coi là chiến sĩ bất tài chỉ có dâm danh, cho nên mấy tiểu thư phu nhân nọ tất nhiên là phải tránh xa, có kẻ bỏ đi, có kẻ tò mò đứng nhìn từ xa. Dù sao Long Nhất trông cũng phong độ trang nhã, khí chất bất phàm, trên khuôn mặt tuấn lãng treo một nụ cười nhẹ tựa có tựa không, đối với đám tiểu thư có lực sát thương cực lớn. Kì thật họ không tự nhìn bộ dạng của mình, tuy có chút tư sắc, nhưng có ai bằng với Ngu Phượng bên cạnh Long Nhất đây. "Phu quân, chúng ta đắp một người tuyết to như thế này được không?" Ngu Phượng vô cùng cao hứng, vừa cười vừa khua tay ra hiệu. "Được, nhìn phu quân vì nàng đắp một siêu cấp tuyết nhân cả trước đây cho tới sau này đều chưa từng có." Long Nhất cười hắc hắc nói. Ngu Phượng gật mạnh đầu, cười nhìn tình lang trong trời mưa tuyết. Long Nhất đi đến giữa một bãi đất rộng, biểu diễn một tư thế cao cấp nhất, sau đó bắt đầu từ từ vũ động. Mọi người đều tò mò nhìn động tác thong thả của Long Nhất, không biết hắn đang làm cái quỷ gì. Người xung quanh bắt đầu xúm lại ngày càng đông. Một vài tiểu thương thấy nhiều người, liền xen vào chiếm chỗ rao hàng, sinh ý không ngờ cũng không tệ. "Uy, nhanh nhìn kìa, nghe nói Tây Môn nhị gia ở bên đó tròng nghẹo nữ hài tử." Người qua đường Ất nói với người qua đường Giáp. "Uy, mau tới xem, nghe nói Tây Môn nhị gia ở bên đó lột y phục của Lí gia tiểu thử. Chính là do biểu đệ của ta chính mắt nhìn thấy." Người đi đường Bính lại nói với người đi đường Đinh. Không thể không thừa nhân sức sáng tạo của quần chúng thật kinh nhân, khi người xem vây xung quanh bãi đất trống bên kia ngày càng đông, lời đồn thổi cũng càng truyền càng đi xa quá mức. Đến sau này lại có người nói Tây Môn nhị thiếu gia giữa đám đông cường gian thiếu nữ trên tuyết. Thiếu nữ đó thân phận không thấp, là nữ nhi của một vương gia nào đó. Bởi vậy, Đằng Long thành vì Long Nhất trở thành một màn hỗn loạn. Kẻ xem nhiệt náo cũng có, người phẫn nộ cũng có, kẻ kêu gọi đổ thêm vào cũng có. Long Nhất nhìn vòng người trùng trùng điệp điệp, trong lòng ngạc nhiên, không phải chỉ là đắp người tuyết chứ? Tại sao lại nhiều người thấy hứng thú như vậy? Hắn tuy trong lòng kinh ngạc, động tác vẫn không nhanh không chậm như cũ. Đối với hắn mà nói sự việc này gây chú ý càng nhiều càng tốt, tức là việc gây chú ý làm thỏa mãn lòng khoa trương nhỏ bé của Ngu Phượng, sao lại phải ngăn cản. Đột nhiên, gió nổi lên, tuyết trên mặt đất cũng theo đó bay lên. Trong lúc song thủ Long Nhất vạch lên từng vòng tròn, gió tuyết cũng bắt đầu theo đó cuộn xoáy, những người xung quanh đều lấy tay che mắt, không hiểu tại sao lại nổi một cơn gió lớn như vậy. Lúc này, trên bãi đất trống ở Đằng Long thành xuất hiện một kì quan, lấy Long Nhất làm trung tâm hình thành một vòi rồng gió tuyết cường đại, còn thân ảnh của Long Nhất đã tựa hồ không nhìn thấy được nữa. Vòi rồng cuốn tuyết trên mặt đất nơi nó đi qua nén vào giữa, lúc những người xung quanh mở được mắt ra, khi nhìn thấy một kì cảnh như vậy, họ ngạc nhiên đến há hốc mồm tựa hồ có thể đút vào một quả trứng, quang cảnh này thật sự quá tráng lệ. "Oa, cường gian cũng có thể làm thành như vậy, bội phục, Tây Môn nhị thiếu gia đúng là thần tượng của ta." Vài thiếu gia ở xa nghe lời đồn nhìn thấy vòi rồng tuyết trên cao, bội phục vô cùng nói, trong lòng hạ quyết tâm, sau này nhất định phải trở thành siêu cấp dâm tặc giống như thần tượng Tây Môn nhị gia như vậy. Vòi rồng tuyết ngày càng thu nhỏ lại, nhưng độ cao lại càng ngày càng cao, thật trông như cuốn lên trời chín vạn dặm, nhìn không thấy đỉnh. Đột nhiên, vòi rồng đang xoáy cực nhanh đó đột ngột dừng lại, loại cảm giác do chuyển từ cực nhanh sang cực tĩnh làm cho người đứng nhìn đột nhiên hẫng hụt, đặc biệt khó chịu. Mọi người lần lượt la lên khâm phục, vòi rồng dừng lại, nhưng tuyết bị vòi rồng cuốn lên trên không cũng lập tức dừng lại, nhìn qua trông như một ống khói cực cao trắng như tuyết hình lưới, rất bắt mắt. Nhưng tình trạng này không duy trì lâu, vài giây sau, ống khói tuyết bạch từ dưới lên trên bắt đầu sụt xuống, loại cảnh quan chỉ có thể cảm nhận bằng mắt này không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Hoa tuyết tuyệt không bay ra tứ phía, mà tụ lại ở giữa đắp thành một đống tuyết cao khoảng hai mươi mét. Tới lúc này chúng nhân mới phát hiện tuyết đọng trên bãi đất trống đều đã mất hết, lộ ra mặt đất trống. Bang một tiếng, Long Nhất từ giữa đống tuyết phóng lên trên không, tiêu sái hạ xuống đất, tư thế ưu nhã không thể tả. "Bộp bộp bộp", không biết ai là người đầu tiên vỗ tay, nhất thời tiếng vỗ tay như sấm vang lên, ngay cả Long Chiến trong hoàng cung cũng nghe thấy rõ ràng. "Bẩm bệ hạ, thuộc hạ đã tra rõ, vòi rồng vừa rồi là do Tây Môn Vũ tạo thành, nghe nói là để hắn đắp một người tuyết siêu cấp tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả." Một thị vệ vội vàng kích động chạy tới báo cáo. "Cái gì? Đắp người tuyết? Đắp người tuyết lại có thể gây lên một việc lớn như vậy, lại có đông bách tính như vậy ngay cả mạng sống cũng mặc kệ đến vây quanh? Ngươi xác định vòi rồng đó là do Tây Môn Vũ tạo nên?" Long Chiến sắc mặt âm trầm hỏi một hơi liền mấy câu như vậy. "Thuộc hạ cũng không biết, nhưng thuộc hạ dùng tính mạng đảm bảo, vòi rồng đó tuyệt đối là do Tây Môn Vũ tạo thành." Thị vệ cả người xuất mồ hôi lạnh đáp. Long Chiến bẻ tay răng rắc. Lão tự nhiên biết vòi rồng đó nếu như dùng để công kích mà nói thì uy lực rất lớn, có lẽ nào tên gia hỏa đó mà lại biết phong hệ ma pháp trong truyền thuyết, điều này thật vô cùng hãi nhân, nếu như không thế khống chế hắn, tên tiểu tử này có ngày chắc chắn là mối họa trong lòng lão. Nhưng Long Nhất ở đằng kia lại không biết việc hắn đắp một người tuyết không ngờ kinh động bốn phương. Hắn lúc này múa tay trước bách tính đứng xem xung quanh, trong lòng nghĩ bằng vào một tuyết nhân này nói không chừng có thể cải biến ấn tượng không tốt của hắn trong lòng bách tính. "Phu quân, chàng giỏi lắm." Ngu Phượng hưng phấn gương mặt ửng hồng. Long Nhất cười hắc hắc, đột nhiên nhún mình vọt lên, thân ảnh như quỷ mị bắt đầu bay vòng quanh đống tuyết cao hai mươi mét, lúc trên lúc dưới, làm mọi người hoa mắt, bụi tuyết bay tứ tung, cả một đống tuyết cũng từ từ thay đổi hình dạng. Thời gian từ từ trôi qua, bách tính xung quanh cũng thấy có chút thú vị thích thú. Tuy họ không thấy rõ Long Nhất cuối cùng là đang làm cái gì, nhưng nhìn rõ Long Nhất trên không trung tung hoành với thân pháp nhanh vô cùng cũng là một loại hưởng thụ. Lúc này, họ mói giật mình phát hiện, tên công tử bột rơm rác trước kia không ngờ biến thành cường đại như vậy. Người ở Thương Lan đại lục kính trọng cường giả. Tây Môn Vũ trước đây không có bản sự, chỉ là dựa vào thế lực của gia tộc mà coi trời bằng vung. Tuy mọi người dám giận không dám nói, nhưng trong lòng họ Long Nhất chỉ là một phế vật không có năng lực. Nhưng hiện tại Long Nhất trở nên cường đại như thế, hơn nữa từ khi quay về không truyền ra ác tích gì, trong lòng mọi người cũng theo đó mà phát sinh biến hóa. Cuối cùng một giờ sau, Long Nhất ngừng chuyển động, lơ lửng trên không trung đánh giá kiệt tác của mình. Lúc này những người đứng xem xung quanh mới nhìn rõ người tuyết mà Long Nhất đắp là như thế nào. Đó không ngờ là một đôi nam nữ sống động như thật đang ôm nhau, bất quá nếu nói là được đắp lên, không bằng nói là được điêu khắc mà thành. Nam chính là Tây Môn nhị gia, nữ chính là thiếu nữ mặc giáp bó sát màu đỏ rực đó. Người tuyết Tây Môn Vũ tay ôm eo thiếu nữ, cúi đầu chăm chú nhìn nàng. Còn thiếu nữ tay bá cổ Tây Môn Vũ, ngẩng đầu mắt đầy nhu tình đối mắt với hắn, vẻ mặt vô cùng truyền cảm. Mọi người đều ngẩng đầu nhìn hai người tuyết to lớn đó tán dương không ngừng, quả thật là tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, người tuyết lại có thể đắp thành như thế này a. Long Nhất nhẹ nhành hạ xuống, còn Ngu Phượng lập tức nhõng nhẽo xà vào lòng hắn, chụt một tiếng tặng cho hắn một nụ hôn nồng thắm. Còn trong đám đông cũng bắn ra hai ánh mắt sát nhân. PHONG LƯU PHÁP SƯ