Lý Cường tâm thần không yên theo sát Mạc Hoài Viễn, trong lòng vẫn nghĩ đến Vân Ngọc. Chuyện xảy ra trước đó Mạc Hoài Viễn đều cũng nói cho hắn nghe, trong lòng hắn không khỏi có chút sợ hãi. Đối với tình yêu nam nữ, hắn vẫn không còn nghĩ tới, bởi vì lúc ở quê hương thì hắn từng bị tổn thương đến tận đáy lòng. Sau này tu chân, lúc mới đến Thiên Đình Tinh gặp được Mai Tinh Tinh, hay gặp Kiều Vũ Hồng ở Hắc ngục, hắn đều không hề màng đến, nếu tránh không được thì làm vẻ ngây ngốc, nhưng lần này lại không tránh khỏi loại cảm thụ khắc cốt minh tâm thế này, làm cho đáy lòng hắn nổi lên gợn sóng, khiến cho hắn không thể quên được.
Mạc Hoài Viễn vẫn đi ở phía trước, không nói một câu nào với Lý Cường. Lý Cường vẫn hờ hững kể lại chuyện sau khi hai người chia tay. Mạc Hoài Viễn nghe được tin tức kinh người là phật tông đã rời khỏi thế giới này, hồi lâu hắn vẫn không nói gì, cuối cùng mới nói: " Ta và Phật tông cửu đại trưởng lão đều rất quen thuộc, không nghĩ tới bọn họ dĩ nhiên, cũng bằng vào uy lực của thần khí mà vượt qua được thế giới này, quả thật thần kỳ, làm cho người ta ước mơ a."
Lý Cường hỏi: " Đệ vẫn không rõ rời khỏi được thế giới này thì có tác dụng gì ?"
Mạc Hoài Viễn cười nói: " A a, ngươi không có đạt tới tu chân cảnh giới đó, thì không có biện pháp thể hiểu được đâu. Như ngươi bây giờ cũng chỉ như đang đi trong những đường hầm, ngươi sẽ không biết trời đất bên ngoài lớn đến bao nhiều, đặc sắc đến thế nào, chỉ khi nào ngươi đi ra ngoài được thì mới có thể nhìn thấy, thần khí kia giống như một cái chìa khóa dùng để mở cánh cửa vượt qua thế giới bên ngoài đó."
Lý Cường cái hiểu cái không gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, hỏi: " Nhưng vẫn còn không hiểu nhiều, lão ca, Tán Tiên cũng có thể đến nơi đó hay sao ?"
Mạc Hoài Viễn gật đầu nói: " Tu quá Độ Kiếp kỳ người tu chân sẽ đạt tới đại thừa cảnh giới sau đó tu luyện thêm mấy trăm năm, rất nhanh cũng có thể thoát đi sự trói buộc của nơi này, giống như là chính mình cũng có được một cái chìa khóa, có thể đi ra cánh cửa nọ, Tán Tiên cũng thế, bất quá……"
Lý cường tò mò địa hỏi tới đạo: " Bất quá thì sao ?"
Mạc Hoài Viễn nói: " Tán Tiên so ra kém tiềm lực của người tu chân. Theo truyền thuyết, bước vào con đường của thế giới đó quá mức hung hiểm, bởi vậy, tất cả Tán Tiên cũng không muốn đi vào cửa này, mà lại tình nguyện cách mỗi ngàn năm độ thiên kiếp, độ qua thì tiếp tục tu luyện, độ không qua, thì coi như tán phách hóa hình tan thành mây khói, cho nên không phải bất đắc dĩ, không có người tu chân nguyện ý tu Tán Tiên đâu."
Lý Cường hỏi: " Lão ca như thế nào biết được chuyện này mà kể lại a ?"
Mạc Hoài Viễn cười nói: " Tất cả đệ tử tiến vào môn phái chính quy để tu luyện, đều cũng được học tập qua trong hệ thống, chỉ có lão đệ …… a a, hình như cái gì cũng đều không hiểu. Có cơ hội ngươi phải tìm đại môn phái để theo học, đối với ngươi việc sau này tu luyện có trợ giúp rất lớn nga." Lý cường gãi gãi đầu, hắc hắc cười nói: " Điều này không trách đệ được, đệ vốn không có cơ hội để tiếp xúc a."
Hai người rất nhanh tới bên bờ Hoàn Vũ Thanh Điền đại trận, Lý Cường nói: " Lão ca, đệ và huynh cùng nhau, đồng thời tiến trận, a a, nhưng mà lão ca có…hiểu rõ sự huyền bí của trận pháp này hay không? Nếu không có …… a a, vậy sẽ không tiến vào nữa." Hắn thật sự là bị uy lực và tình thế cổ quái của trận pháp dọa cho sợ hãi. Mạc Hoài Viễn nhìn đại trận mây mù liễu nhiễu, chiếc vân án bên trong lúc ẩn lúc hiện, hắn có vẻ nắm chắc nói: " Trận pháp này ta đã sớm thông hiểu, trước kia do công lực không đủ phá không xong, bây giờ hẳn là vấn đề không lớn nữa, không cần ngươi hỗ trợ, chỉ một lát là được rồi."
Lý Cường nói: " Ta cũng không nói hỗ trợ a, a a, ta là muốn cùng lão ca tiến vào thử một phen, có vị Tán Tiên lợi hại như lão ca ở đây, tiểu đệ xem náo nhiệt là được rồi mà." Hắn miệng lưỡi trơn tru nói.
Mạc Hoài Viễn cười to: " Tốt! Lời này nói thật hay! Ha ha, huynh đệ kỹ xảo nịnh người của huynh đệ quả thật nhất lưu a, ha ha." Lý Cường đắc ý cười, hắn cho tới bây giờ đều cũng không nhận vỗ mông ngựa người khác là chuyện xấu.
Mạc Hoài Viễn hai tay xuất ra, xuất hiện một cây sợi dây màu trắng hư ảnh, hắn tiện tay đem sợi dây khoát lên người Lý Cường, ngón tay nhẹ nhàng, khe khẽ niệp động, sợi dây màu trắng biến mất vô tung. Lý Cường ngạc nhiên nói: " Lão ca đây là làm gì ?"
Mạc Hoài Viễn nói: " Như vậy ngươi sẽ không bị thất lạc." Hắn đột nhiên biến mất nhưng Lý Cường vẫn cảm giác được hắn đang đi đến chỗ nào. Trong chốc lát hắn đã trở về, cười nói: " Hiểu được chưa ?"
Lý Cường kinh ngạc nói: " Chiêu này tốt quá, dạy đệ đi."
Mạc Hoài Viễn nói: " Đây là tiểu pháp thuật, rất dễ dàng thôi, bất quá, chỉ có thể sử dụng ở khoảng cách gần, xa có thể không làm được." Hắn đem thủ pháp nói cho Lý Cường, lại nói: " Huynh đệ, ta phát hiện phương hướng của ngươi tu luyện có chuyện."
Lý Cường biết tu vi tu chân của hắn cực cao, liền lãnh giáo: " Lão ca, ta học quá nhiều công pháp, có phải là vì thế mà không thuần hay không."
Mạc Hoài Viễn lắc đầu nói: " Chuyện này cũng không có gì, tu chân giới đạo thuật và pháp thuật thì bất đồng, ngươi bây giờ lại cứ hướng theo việc tinh thông pháp thuật mà đi, kỳ thật, đạo thuật mới là thứ mà người tu chân chánh thức theo đuổi, đó là bổn nguyên, pháp thuật chỉ là phụ trợ đạo thuật mà thôi. Pháp thuật và pháp bảo chế khí của ngươi so với đạo thuật mạnh hơn nhiều lắm, như vậy tiếp tục …… mặc dù ngươi sẽ rất lợi hại, nhưng là đối với sự tu chân của ngươi bất lợi." Hắn không hổ người tu chân cấp nguyên lão, đối với tình huống của Lý Cường thấy rất rõ ràng, chỉ một lời đã nói ra được khuyết điểm của hắn.
Lý Cường trầm mặc chỉ chốc lát, tinh tế hồi tưởng, hiểu được Mạc Hoài Viễn nói xong thật sự rất có đạo lý, vì mình quả thật chỉ lo học pháp thuật và chế khí, đối với việc tự thân tu luyện lại kém hơn. Hắn hỏi: " Đệ nên làm cái gì bây giờ mới tốt?"
Mạc Hoài Viễn nói: " Đây là gấp không được, thật ra, huynh đệ đã lợi hại lắm rồi, ở trong thời gian ngắn như thế mà lại đạt tới được độ cao như vậy, tại tu chân giới cũng là rất hiếm thấy, ca ca chỉ sợ ngươi đi đường quanh co, cho nên mới nhắc nhở một tiếng."
Lời nhắc nhở này làm cho Lý Cường được giác ngộ không ít, nhờ vậy mà hắn đã có phương hướng tiếp theo sẽ đi như thế nào, vì thế hắn cuống quít đa tạ. Mạc Hoài Viễn khẽ nhếch lông mi trắng: " Cùng là huynh đệ còn nói cái gì đa tạ, chúng ta đi vào trận thôi. Hắc hắc, nếu vận khí tốt, ngọc đồng giản trên vân án có thể chính là do chủ nhân lưu lại tu tiên bảo điển."
Hoàn Vũ Thanh Điền đại trận là trận pháp lợi hại nhất Tinh Cung, cả trận nhãn của Tinh Cung chính là do trận pháp này khống chế, Mạc Hoài Viễn tại Tinh Cung đã trải qua vô số năm tháng, hắn dựa vào kinh nghiệm phong phú, đã hiểu rõ từng biến hóa của đại trận thật rõ ràng, nhưng bởi vì hắn là nguyên anh thể, cho nên vẫn không có năng lực đi phá giải.
Mạc Hoài Viễn mang theo Lý Cường đi vào đại trận.
Đại trận lập tức bị xúc động, mây khói xoay tròn, trận pháp bắt đầu vận chuyển.
Lý Cường chỉ cảm thấy trước mắt thanh quang chớp động, trong chớp mắt, tất cả cảnh vật đều cũng xoay tròn với tốc độ cao, đột nhiên, trước mắt sáng lên, nhìn thấy dĩ nhiên là biển sao vũ trụ, lại nhìn xem dưới chân, cũng là hư không mà đứng, Mạc Hoài Viễn đứng ngay bên người. Hắn nhịn không được hỏi: " Lão ca, tại sao trận pháp này cũng có huyễn cảnh như thế này xuất hiện vậy?"
Mạc Hoài Viễn nói: " Huyễn cảnh ? Huynh đệ, đây không phải huyễn cảnh, tại chúng ta người tu chân xem ra, trong thật giả thật không có cách xác minh giới tuyến, thật giả biến hóa đều do tâm."
Lý Cường cái hiểu cái không, trước kia hắn đối với trận pháp đều là trực tiếp giải quyết, bằng pháp bảo và thực lực kháng cự, cho tới bây giờ không có giống như Mạc Hoài Viễn tất cả đều dựa vào kiến thức cao siêu mà hóa giải trận pháp.
Lý Cường đột nhiên kêu lên: " Đó là Lưu Tinh! Thật xinh đẹp a, oa nga! Lại đây đi!" Theo tính hắn khi trước dám chắc sẽ dùng pháp bảo để làm, bây giờ có Mạc Hoài Viễn bên người, hắn mặc dù kêu thật to nhưng không có động tác gì, chỉ chờ xem lão ca sẽ làm cái gì. Mạc Hoài Viễn nói: " Đối với thật giả thật không thể nói sao cho ngươi tin được thôi thì ngươi tới thử xem, có lão ca bảo hộ cho ngươi." Hắn cố tình dạy Lý Cường chỉ điểm cho hắn một ít huyền bí tu chân.
Lý Cường nhìn xa xa tảng lớn Lưu Tinh đang phóng đến, kinh hãi nói: " Oa! Ta ……ta đến …… thử xem ? Cái này không phải muốn mạng ta sao ……"
Người thì đều có tâm tư ỷ lại, nếu bên người không ai có thể giải quyết sự việc, thì có thể tự mình làm được mọi chuyện. Lý Cường vốn là như thế này, có Mạc Hoài Viễn cao thủ Tán tiên bên người, hắn thật sự là vô cùng buông lỏng. Tán tiên thực lực hắn phi thường rõ ràng, lợi hại đến biến thái, hữu loại…này cao thủ hiện diện, hắn căn bản là không nghĩ tới việc tự mình động thủ, vừa nghe Mạc Hoài Viễn muốn để cho hắn đến thử xem, hắn nhất thời luống cuống tay chân.
Lý Cường tiến trận thì không có mặc chiến giáp, bây giờ hắn đang vội vàng mặc vào Lan Uẩn chiến giáp vừa được tu luyện lần nữa, đeo Huyễn Dương Hoàn, phun ra Hấp Tinh kiếm, rồi lại dương tay xuất Kim Liên Ngọc Tọa. Mạc Hoài Viễn cười nói: " Ngươi đây là để làm chi ? Đại động can qua như vậy."
Lý Cường cắn răng nói: " Giải khai một con đường, lẽ nào không được sao ?"
Mạc Hoài Viễn cười to: " Ha ha! Huynh đệ thật sự là hào khí vạn trượng. Đây là Lưu Tinh a, ngươi cho rằng ngươi thật sự là thần tiên, cái gì đều cũng dám đánh ……" Bị lão ca vừa mắng cho một câu, Lý Cường nhất thời vẻ mặt đỏ bừng, hắn ấp úng nói: " Vậy …… vậy …… chạy thôi ……"
" Chạy ? Huynh đệ muốn trốn chỗ nào ? Nói cho lão ca nghe một chút." Mạc Hoài Viễn hăng hái hỏi. Nhìn bộ dáng xấu hổ của Lý Cường, hắn cảm thấy phi thường thú vị.
Lý Cường nhìn Lưu Tinh đầy trời bay tới với tốc độ cao càng ngày càng gần, hắn đột nhiên nghĩ tới một biện pháp không phải biện pháp, nói: "Chúng ta đây cũng là Lưu Tinh!" Rồi hắn theo Lưu Tinh quỹ đạo bay đi. Mạc Hoài Viễn trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, vị huynh đệ này thật sự không đơn giản. Hắn theo sát Lý Cường, a a cười nói: " Biện pháp này không thể giải quyết tất cả vấn đề, chỉ có thể trì hoãn thời gian mà thôi."
Long long trong tiếng vang lớn, Lưu Tinh bức đến quanh người, cũng không biết là do vật chất gì tạo thành. Mạc Hoài Viễn nhắc nhở nói: " Loại…này Lưu Tinh rất đặc biệt, huynh đệ ngàn vạn lần đừng đi đánh nó, rất nguy hiểm nga."
Lý cường nghĩ thầm, Lưu Tinh này nhất định là do pháp bảo nào đó biến ảo, ỷ vào trận thế uy lực, sợ rằng so với Lưu Tinh chính thức còn kinh khủng hơn. Hắn đột nhiên nhớ tới Mạc Hoài Viễn nói về sự biến hóa của thật giả, trong lòng hình như có sở ngộ, chỉ là trong lúc cấp thiết tìm không được biện pháp giải quyết.
Lưu Tinh tới gần bên người, Lý Cường phát hiện chúng nó cũng không phải như tưởng tượng giống như là viên đá, mà là lóe lam diễm diễm quang hoa, lại hòa lẫn quang điểm màu bạc, giống như băng như nước gì đó. Dần dần, quanh mình tràn ngập loại Lưu Tinh này. Hắn cảm nhận được một loại mãnh liệt uy hiếp, Kim Liên Ngọc Tọa cũng bắn ra kim quang, đem những vật tới gần mạnh mẽ văng ra, Mạc Hoài Viễn nói: " Nhanh lên một chút nga, Trạch Vũ Thiên Sa này khá lợi hại, nếu nghĩ không ra biện pháp giải quyết, chúng nó sẽ phát tác đó." Lời tuy nói như vậy, nhưng hắn lại cứ cười cười, một chút cũng không hề nóng nảy.
Lý cường cũng là tâm thần mơ màng, cũng khó trách, hắn ngay từ đầu tựu không có ý định ra tay, trong lòng một mực nghĩ Ngọc nhi, lòng có tạp niệm, linh trí không còn, bất quá, trí tuệ hắn lại rất cao, hắn không hoảng hốt không vội vàng cười nói: " Xử lý!"
Mạc Hoài Viễn nghi hỏi: " Cái gì ?"
Lý cường ôm cổ Mạc Hoài Viễn leo lên lưng, cười nói: " Đây cũng là một trong những biện pháp giải quyết, nhờ vả hết a."
Mạc Hoài Viễn cười to: " Ha ha, điều này thật ra ta không có nghĩ đến ……" Hắn đột nhiên dừng lại, cười nói: "Buông tay ra đi."
Chung quanh một mảnh yên tĩnh, đâu còn có cái gì là Lưu Tinh. Lý cường gãi gãi đầu hỏi: " Di, đây là như thế nào làm được ? Đệ không phát hiện huynh làm cái gì nha."
Mạc Hoài Viễn hỏi lại: " Nhất định phải làm cái gì mới được hay sao ?"
Lý Cường ngây ngốc nói: " Cứ đứng bất động không phải là để cho Lưu Tinh đánh chết sao ?"
Mạc Hoài Viễn cười nói: "Ngươi đã chết rồi sao ?"
Mạc Hoài Viễn dụng tâm lương khổ trong đại trận khởi phát linh khí của Lý Cường, bất đắc dĩ hắn đành trừ bỏ tạp niệm, nói ra lời nói làm cho người ta dở khóc dở cười: " Hắc hắc, không chết, không phải có lão ca ở đây sao …… oa, ta hiểu được rồi ……" Tâm niệm hắn vừa động, rồi đột nhiên hiểu được, nhưng không cách nào dụng ngôn ngữ để biểu đạt, Hấp Tinh kiếm vụ trên người mạnh mẽ xuất ra, cùng thời gian, tinh quang đầy trời. Hắn rốt cục ngộ ra tầng kiếm quyết thứ hai của Chân Huyễn kiếm khí. xem tại TrumTruyen.vn
Mạc Hoài Viễn cười to: " Lợi hại không tưởng nổi! Quả thật là lợi hại không tưởng nổi!"
Lý Cường vui đến không nhịn nổi, nhẹ giọng quát: " Sất!" Tinh quang đầy trời đột nhiên biến mất, một đóa ngân quang hoa xuất hiện tại trước mắt, ngay sau đó hai đóa, ba đóa …… trong lúc nhất thời, trong thiên địa nở ra vô số đóa ngân hoa. Tay hắn cũng đã giống như một đóa hoa nở rộ, ngón tay khẻ nhúc nhích, cánh hoa triển khai.
Đột nhiên, hắn vung quyền quát: "Vũ!"
Đầy trời đóa hoa tán thành màu bạc hoa vũ, phiêu phiêu sái sái hạ xuống. Mạc Hoài Viễn thần an khí định nhìn, cười nói: " Xem ra huynh đệ đối pháp thuật lĩnh ngộ không tầm thường a, với Xuất Khiếu kỳ tu vi học thành hóa hình nghĩ vật thủ đoạn, ngươi là ta thấy là người thứ năm, thật sự là khó được, bất quá, ……"
Lý Cường mỉm cười, bàn tay đột nhiên vừa lộn, ngân hoa bay múa cấp tốc tụ tập lại đây, nơi tay chưởng phía trên hình thành một đóa hoa hồng thật lớn. Nhưng hắn cũng sẽ không nghĩ được, đóa hoa hồng là màu bạc, như là kim chúc lóe sáng tạo thành, tại lòng bàn tay phía trên chậm rãi xoay tròn. Hắn than thở: " Bất quá vẫn còn ỷ vào Hấp Tinh kiếm uy lực …… lão ca, chuyện này ta hiểu được."
Mạc Hoài Viễn nói: " Ngươi biết là tốt rồi, nghĩ vật thủ đoạn của ngươi bây giờ còn có rất nhiều vấn đề, ngươi xem." Trên tay hắn cũng đã xuất hiện một đóa hoa hồng, đó là một đóa vừa mới tràn ra vẻ kiều diễm hoa hồng vàng, cánh hoa còn mang theo hạt sương, nhìn qua thật xinh đẹp động lòng người,
Lý cường nhìn nữa, lại nhìn hoa hồng màu bạc trên tay mình, quả thực không thể so sánh, ngón tay hắn vũ động, Hấp Tinh kiếm thu hồi trong cơ thể.
Lý Cường than thở: " Thật khiến cho người ta khó có thể tin, lão ca như thế nào làm ra ?" Hắn bội phục sát đất, vừa rồi chính mình đem hết toàn lực mới xuất ra một đóa kim chúc hoa hồng, mà hoa hồng trên tay Mạc Hoài Viễn lại nhìn không thấy chút sơ hở, phảng phất do thiên nhiên sinh ra. Mạc Hoài Viễn lắc đầu nói: "Đây không phải người tu chân đường lớn, đây chỉ là pháp thuật."
Mạc Hoài Viễn nhẹ lay động cánh hoa, một mảnh hoa hồng phiên nhiên rơi xuống. Lý Cường nhắm mắt trầm tư, hắn nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh Phó Sơn và Hoa Mị Nương tranh đấu, trong lòng tựa hồ như có một tia linh cảm. Mạc Hoài Viễn cũng không thúc giục hắn, lẳng lặng huyền đứng ở bên người hắn mà đợi. Đột nhiên, Lý Cường trong tay bay ra một con chim nhỏ, đó là một con thúy điểu thường thấy ở địa cầu.
Con thúy điểu này cũng màu bạc, linh xảo lý tung bay quanh mình Lý Cường, dần dần, thúy điểu màu bạc trên người ẩn hiện màu sắc, chỉ là nhàn nhạt sắc thái, lúc ẩn lúc hiện. Mạc Hoài Viễn trong lòng thở dài, hắn phát hiện Lý Cường vẫn còn thích pháp thuật nhiều hơn, mặc dù như vậy đã tương đối dường như lợi hại, nhưng là đối sau này tu chân thì rất bất lợi.
Lý Cường tựa hồ đang chế khí, luyện bảo và pháp thuật luôn có lực lãnh ngộ thật cao. Con thúy điểu không chút mệt mỏi vẫn bay, trên người nhan sắc càng ngày càng diễm lệ, rốt cục, thúy điểu đứng ở trong tay Lý Cường, nó đang rỉa lông, nhẹ giọng kêu to, trên người vũ mao lóe thải quang. Mạc Hoài Viễn lắc đầu nói: "Con chim nhỏ thật xinh đẹp."
Thúy điểu đột nhiên không thấy nữa, Lý Cường trên tay một lần nữa hiển xuất một đóa hoa hồng, bất quá, lần này đã là một đóa hoa hồng thật xinh đẹp. Hắn vui vẻ cười nói: " Ta hiểu được rồi." Ngữ khí tràn ngập mừng rỡ.
Mạc Hoài Viễn nhàn nhạt nói: " Chúng ta đi thôi." Tựa hồ có chút không hài lòng. Lý Cường chợt suy nghĩ, lập tức hiểu được, hắn cười nói: " Lão ca, a a, huynh yên tâm đi, đối đạo thuật tiểu đệ cũng sẽ cố gắng theo đuổi."
Mạc Hoài Viễn cười khổ nói: "Ta là sợ huynh đệ quá dễ dàng đi tới, ngươi tu hành quá thuận lợi, tiến cảnh quá nhanh, rất dễ dàng sinh ra tâm ma." Hắn là thật tâm quan tâm Lý Cường.
Lý Cường hiểu được tâm ý hắn, cười nói: " Cám ơn lão ca nhắc nhở, ta sẽ chú ý."
Mạc Hoài Viễn nắm được cánh tay Lý Cường nói: " Cẩn thận đó."
Cảnh sắc trước mắt nhanh chóng biến ảo, bốn phía tinh quang đột nhiên biến mất, vô số đạo thải quang đem hai người vây quanh. Lý Cường lại sợ hãi than, tầng tầng lớp lớp thải quang, giống như đang sáng rực lên, huyến lạn chói mắt. Mạc Hoài Viễn hắc hắc cười nói: " Không hổ là cao thủ thiết kế trận pháp, dĩ nhiên, cũng đem Đại Tịch Diệt thần quang phóng ở chỗ này, lợi hại không tưởng nổi! Lợi hại không tưởng nổi!"
Lý Cường ngạc nhiên nói: " Đại Tịch Diệt thần quang là vật gì vậy ? Pháp bảo hay sao ?"
Mạc Hoài Viễn nhịn không được vỗ đầu Lý Cường, cười mắng: " Ngươi ngoại trừ pháp bảo, trong óc không có cái gì khác sao ?"
Lý cường cắn răng nói: "Ai nha, ca ca, không phải pháp bảo là cái gì ?"
Mạc Hoài Viễn thật không có biện pháp với hắn, ai biểu vị huynh đệ này là đệ tử của Trọng Huyền Phái, đối pháp bảo luôn phát sinh yêu thích tự nhiên. Hắn nói: " Đây là trận pháp uy lực, không phải pháp bảo phát ra đâu, bị loại…này Đại Tịch Diệt thần quang vây khốn, muốn thoát thân đã có thể khó khăn. Nói một chút xem, nguoi có biện pháp gì ?"
Lý Cường nơi nào gặp qua đại trận như vậy, loại…này trận pháp tại tu chân giới đều là rất hiếm thấy, bên trong có tiên nhân thủ bút, không phải cao thủ bình thường có khả năng phá giải. Hắn gãi đầu vẻ mặt khốn hoặc, nói: " Ca ca, đây là cái gì Đại Tịch Diệt thần quang …… ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy, hì hì, ta sẽ không giải a."
Mạc Hoài Viễn cười to: " Ha ha, huynh đệ, ngươi coi như ta vắng mặt, ngươi nên làm cái gì bây giờ ?"
Lý Cường cười nói: " Huynh vắng mặt ? Huynh vắng mặt thì ta cũng đâu có tới đây, bộ không phải là muốn chết sao ? A a a."
Mạc Hoài Viễn nhìn hắn quỷ dị cười, đột nhiên người đã không thấy nữa. Lý Cường sợ đến oa oa kêu to: " Ai nha, lão ca …… ngươi không thể như vậy chơi ta a …… cứu mạng a!" Hắn điên cuồng gào thét kêu loạn.
Kỳ thật hắn rõ ràng biết Mạc Hoài Viễn ở nơi nào, nhưng hắn bị Tịch Diệt thần quang giữ chặt không thể thoát ra.
Một thanh âm rõ ràng bên tai vang lên: " Huynh đệ, tự mình nghĩ biện pháp đến đây đi, đừng sợ, đều có lão ca ở đây."
Lý Cường oa oa quái dị kêu lên: " Không sợ mới là lạ! Cứu mạng a! Cứu mạng a!"
Mạc Hoài Viễn truyền âm nói: "Huynh đệ nhanh lên một chút nghĩ biện pháp, thanh âm của ngươi truyền không tới đây đâu, ta đợi ngươi."
Lý Cường đành phải phun ra Hấp Tinh kiếm, trong miệng nói thầm: "Ai! Lòng hiếu kỳ thật hại chết người, ở bên ngoài đại trận chờ đợi không phải tốt lắm sao, được rồi không nên tiếp tục tiến đến, cái trò này thật biến thái, cái gì mà Đại Tịch Diệt thần quang …… dám chắc chơi không vui! Ô ô, Lão ca chạy còn nhanh hơn thỏ, mụ nội nó, con thỏ cũng chỉ đáng là cháu của hắn thôi ……" Hắn một bên phát ra lao tao, một bên cẩn thận quan sát.
Hắn cẩn thận tách ra thải quang, liếc mắt một cái nhìn lại, Đại Tịch Diệt thần quang mênh mông khôn cùng lóe ra quang thải biến ảo khó lường, phảng phất như cực quang trên bầu trời hạ xuống. Lý Cường biết dựa vào pháp bảo trên người mình thì không có cách nào đột phá được, chỉ có tìm được bộ vị mấu chốt mới được. Đại Tịch Diệt thần quang càng ngày càng mạnh mẽ, Lý Cường cảm giác được luồng sáng này phi thường chói mắt, dần dần, không gian có thể di động càng ngày càng nhỏ, đường lộ bốn phía cũng dần dần ít đi.
Mạc Hoài Viễn truyền âm nói: " Lúc đó ta cũng chỉ có hai cách mà thôi."
Lý Cường quái dị kêu lên: " Cái gì gọi là hai cách của ta ? Mụ nội nó, ta không hiểu a." Điều này cũng khó trách, hắn dựa vào tử viêm tâm tu tiến, trụ cột tri thức của người tu chân phải biết hắn vẫn còn chưa nắm được rõ ràng, đem hắn đi vào trong đại trận này quả thật là đang làm khó hắn.
Lý Cường cắn răng, cùng thời gian, kim liên phát ra vô số tinh mang, Hấp Tinh kiếm bao vây quanh người hắn như một cái trứng bằng ngân quang thật lớn, hắn lại mặc kệ tất cả đâm thẳng vào Đại Tịch Diệt thần quang: " Mụ nội nó, ta thật không tin ngươi có thể buông tay mặc kệ, đây cũng là một việc đánh đố của ta …… là khổ nhục kế …thật không nên…phải liều mạng a! Là….là…kế lười biếng ỷ lại!"
Mạc Hoài Viễn vừa là tức giận, vừa gấp gáp, còn có chút buồn cười, vị huynh đệ này thật là lười không còn cách nào nói nổi.
Lý Cường đột nhiên phát hiện mình đã đứng ở bên người Mạc Hoài Viễn, hắn vui vẻ nói một câu: " A a, chính, hay là, vẫn còn này 'Lại Bì Tương' ( chiêu lười biếng ỷ lại) có thể sử dụng."
Mạc Hoài Viễn tức giận đến hung hăng vỗ cho hắn một cái, cười mắng: " Ngươi không muốn sống nữa! Nếu ngươi lọt vào trong thần quang, ta có muốn kéo cũng kéo không ra đâu."
Lý Cường hắc hắc cười nói: "Ai mà tin huynh bất kể chuyện huynh đệ chết sống, đây là vô thượng công pháp tốt nhất của lớp hậu sinh đấy."
Mạc Hoài Viễn không thể không thừa nhận, Lý Cường dùng biện pháp chính là loại biện pháp tốt nhất, mặc dù có điểm lười biếng. Lý cường đổ một canh bạc chính là Mạc Hoài Viễn tuyệt sẽ không để cho hắn bị giam vào tuyệt địa, loại biện pháp đơn giản trực tiếp, vì hắn không có biện pháp nào tốt hơn nữa nên phải làm như thế.
Lý Cường chỉ vào dưới chân hỏi: " Đó là cái gì ? Không ngờ là một bánh xe gió lớn như vậy a."
Dưới chân hai người là một vòng quay thật lớn, có chút giống như cối xay gió đặt trên không trung, cự luân có những cây chống màu bạc bên trong, ở giữa giống như có một đoàn liệt hỏa đang thiêu đốt, phát ra quang diễm màu đỏ. Cự luân bốn phía có vô số quang điểm gắt gao vờn quanh, theo cự luân xoay tròn tản ra thất thải quang mang, giống như là vô số những ngôi sao đang vây vòng quanh cự luân du động, có vẻ hoa lệ tráng mỹ, làm cho người ta phải than thở khi nhìn thấy.
Mạc Hoài Viễn kinh ngạc nói: " Thiên Giám Bảo Tương Luân! Sao lại là bảo bối này ? Ha ha, huynh đệ, đây là một kiện tiên khí a, ai nha! Đây là trận nhãn, phải cẩn thận đó." Lại nói: " May mắn ta vẫn nhẫn nại không có tiến đến, với thực lực của người tu chân tuyệt đối không cách nào phá được bảo bối này cả, vạn hạnh! Vạn hạnh!"
Lý Cường cười nói: " Bây giờ huynh có thể rồi sao ?"
Mạc Hoài Viễn gật đầu nói: " Bây giờ không có vấn đề, loại tiên khí vô chủ này, đối Tán tiên mà nói, vừa vặn thu dụng."
Hắn cầm lấy tay Lý Cường, nói: " Chúng ta đi xuống!" Hai người như sao xẹt bay xuống hướng cự luân. Mạc Hoài Viễn trên đường không ngừng bắn ra từng đạo quang mang màu trắng chói mắt, đó chính là tiên linh khí của hắn. Theo bạch quang phủ lên cự luân, một âm thanh sét đánh vang thật lớn giữa không trung.
Mắt thấy Thiên Luân lớn từ từ thu nhỏ lại. Mạc Hoài Viễn đã dựa vào tiên linh khí đặc biệt của thực lực Tán Tiên mà thu nó lại.
Lý Cường đối với Tán Tiên thực lực không hề nghi ngờ, lúc trước Kỳ Quân Sát cũng lợi hại đến biến thái như vậy. Hắn cười nói: " Thiên Giám Bảo Tương Luân dùng làm gì ?"
Mạc Hoài Viễn cười nói: " Ta cũng tại thật lâu trước kia nghe nói qua tiên khí này, lúc đó quả thật có rất nhiều tiên khí được lưu lại, nhưng là không nghĩ tới trong Tinh Cung mà cũng có dấu hai kiện, một kiện là Thái Hạo Toa, một kiện chính là Thiên Giám Bảo Tương Luân, thật sự là không có nghĩ đến a."
Lý Cường tò mò hỏi: " Thời gian đó là lúc nào ?"
Mạc Hoài Viễn than thở: " Có thể là hơn ba ngàn năm trước, có lẽ sớm hơn, khi đó có thần giới và tiên giới, tiên giới và tu chân giới là có thông đạo, nhưng thông đạo thì lúc có lúc không, lúc đó còn có tung tích của tiên nhân, lúc ta còn tu hành thì hình như đã bị phong bế liễu. A a, lúc ấy có không ít tiên khí thất lạc ở chỗ này, thậm chí còn có thần khí, còn di lưu lại không ít điển tịch tu luyện của tiên giới, bây giờ sợ rằng đã rất khó tìm tới rồi." Tin tức này ước chừng cũng chỉ có người tu chân như Mạc Hoài Viễn còn biết một chút, thời gian hắn tu chân thật là quá dài nên mới biết được, còn người tu chân bây giờ biết về chuyện của tiên giới thì cũng chỉ thấy trong điển tịch thì mới chứng kiến một ít truyền thuyết mà thôi.
Lý Cường kinh hãi than thở: " Nguyên lai là như vậy, trách không được tu chân giới, tiên giới và thần giới lại ít nhắc đến, thật không nghĩ ra được tiên giới là như thế nào." Hắn không phải hâm mộ tiên giới, chỉ là tò mò mà thôi. Đi lên đường tu chân, đối với hắn mà nói đã là chuyện không thể tư nghị, về phần tu tiên, vậy càng khó có thể tưởng tượng, tâm nguyện lớn nhất của hắn là có thể tu luyện được tới Hợp Thể kỳ, có thể về thăm quê hương một chút.
Thiên Giám Bảo Tương Luân bị tiên linh khí của Mạc Hoài Viễn bức bách liền nhanh chóng thu nhỏ lại, cảnh sắc chung quanh cũng đã không ngừng biến ảo. Lý Cường biết, nếu mình tự đi phá giải, huyễn cảnh này mỗi một cảnh đều phải đối mặt sợ rằng còn chưa thu được Thiên Giám Bảo Tương Luân thì cũng đã xong đời rồi. Đối với loại trận pháp cổ quái này, trong lòng hắn có điểm sợ hãi.
Mạc Hoài Viễn đột nhiên hét lớn: " Trời ạ! Huynh đệ, chúng ta thật sự gặp được bảo bối rồi, ha ha …… ha ha ha! Đây mới là trận nhãn chính thức …… Nghịch Thiên Bảo Kính, trời ạ! Trời ạ! Xem ra chủ nhân Tinh Cung cũng là Tán tiên, ha ha, hắn luân hồi rồi." Hắn nhìn thấy Thiên Giám Bảo Tương Luân còn không có hưng phấn như vậy, nhưng nhìn thấy Nghịch Thiên Bảo Kính thì lại thất thố như thế.
Lý cường không hiểu: "Là ý tứ gì ?"