Đường Hiển nhanh chóng khôi phục tinh thần, bình tĩnh trở lại. Người trước mắt tuyệt đối không phải là Diêm Không năm xưa, rượu đấu thần có lợi hại cũng không thể khiến đối phương khôi phục thời kỳ cường thịnh. Hơn nữa cho dù đối phương thật sự khôi phục mười phần thực lực lúc còn trẻ, Đường Hiển cũng không cảm thấy mình sẽ thua.
- Buồn cười! Một người siêu năng lực loại thể chất biến dị, gần đất xa trời, tuổi già sắp hết, có thể làm gì được ta?
Đường Hiển quát lên.
Diêm Không không nói nữa, xông tới trước, thế như mãnh hổ xuống núi, đánh ra một quyền. Đường Hiển nghiêng người suýt soát tránh qua, quyền kình đánh vào khoảng không, khiến cho không khí ngưng trệ giữa không trung cũng bị đánh tan
- Hừ...
Đường Hiển cười lạnh một tiếng, tung ra một cước đá nghiêng. Chiêu thức của hắn và Diêm Không rất khác biệt, tốc độ và lực đạo nhìn qua đều chỉ trung bình, nhưng sóng năng lượng tầng tầng lớp lớp giống như trăm ngàn cột sóng tận trời. Diêm Không gần trong gang tấc lại giống như một con thuyền nhỏ trên mặt nước mênh mông, không chỗ nào để trốn.
Nhìn giống như Diêm Không đã tránh khỏi một cước này, nhưng ông ta vẫn bị năng lượng đánh bay, xung kích kia giống như hổ gầm rồng ngâm, chấn cho khí huyết trong ngực Diêm Không sôi trào. Nhưng còn chưa đợi dư kình tan đi, ông ta đã đạp chân ngang trời, quay ngược trở về.
Người năng lực cấp Cuồng khống chế năng lượng đã đến mức tùy theo ý mình, bọn họ có thể mượn lực giữa không trung, dùng thể thuật đơn thuần thi triển ra rất nhiều chiêu thức mà người năng lực cấp Hung trở xuống khó tưởng tượng được.
Đối với bọn họ thì không gian chiến đấu là vô tận, trên trời, dưới đất, trong mây, đáy biển, đảo qua đảo lại đều như nhau. Vật chất ngăn cản bọn họ có thể bị đánh tạn, sức hút làm trở ngại hành động có thể được khắc phục, bọn họ không cần suy nghĩ sẽ chiến đấu ở đâu, chỉ cần biết đối phương là ai.
Giống như Đường Hiển nói, Diêm Không là người siêu năng lực loại thể chất biến dị, về mặt vận dụng thể thuật chiến đấu có thể nói đã đạt tới đỉnh cao, đây là chỗ dựa của ông ta, cũng là phương pháp chiến đấu duy nhất.
Nhưng lúc này Diêm Không phản công, liên tục ra tay, lại bị Đường Hiển lần lượt tránh khỏi, hoàn toàn đánh vào khoảng không, hơn nữa đối phương ứng phó có vẻ rất ung dung.
- Vô dụng thôi.
Đường Hiển vẫn thừa sức nói chuyện:
- Diêm Không, ngươi vẫn giống như năm xưa, đơn thuần đến mức ngu xuẩn. Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Đây mới là năng lực của ta.
Diêm Không dừng thế công, khí tức của ông ta vẫn chưa rối loạn, nhưng tiết tấu cũng dần dần tăng nhanh. So với tư thái ung dung của Đường Hiển, hiển nhiên ông ta đã rơi vào thế yếu.
- Quả nhiên... loại hình năng lực của ngươi cũng không phải là thể chất biến dị.
Diêm Không nói:
- Năm đó ta đã hoài nghi...
- Nhưng ngươi cũng không tiếp tục tra cứu.
Đường Hiển ngắt lời:
- Ngươi quá tự đại, trong mắt không người. Ngươi chưa từng nghĩ tới có một ngày ta sẽ đứng ở vị trí ngang hàng với ngươi, cũng chưa từng coi ta là đối thủ cạnh tranh, cho nên ngươi không để ý năng lực của ta rốt cuộc là gì.
Sắc mặt Diêm Không dần biến đổi:
- Năm đó ngươi làm thế nào lừa gạt được nhân viên kiểm tra của EAS...
- Rất đơn giản, khi năng lực của ta phát động gần như không sản sinh bất kỳ biến hóa năng lượng nào, chẳng phải năm xưa ngươi cũng không nhìn ra sao?
Đường Hiển trả lời:
- Sau khi đạt đến cấp Cường, ta cũng gia nhập EAS, học tập một chút phương pháp ẩn giấu năng lực, cũng không phải chuyện khó.
- Ngươi chưa từng đề cập với ta và La Hổ...
Diêm Không lại nói.
Đường Hiển dùng tiếng cười lạnh ngắt lời đối phương:
- Đây là khác biệt giữa ta và đám ngu xuẩn các ngươi, ta luôn chừa lại thủ đoạn.
Hắn dừng một chút rồi nói:
- Ta vốn tưởng rằng La Hổ khôn khéo hơn ngươi một chút, nhưng cuối cùng hắn lại chết vì một nữ nhân, đúng là một kẻ đáng thương...
Hắn giơ một tay, lòng bàn tay hướng trên, làm động tác mời:
- Ngươi có thể tùy ý tấn công, nhưng hành động của ngươi hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của ta. Năng lực của ta thuộc về lĩnh vực không biết, chỉ cần ta muốn là có thể nhìn thấy trước chiêu thức tiếp theo của ngươi, cũng chính là ý đồ của ngươi. Hôm nay ta đã kéo dài thời gian “thấy trước” lên đến ba giây, đối phó với loại người siêu năng lực chỉ biết dùng quyền cước như ngươi, ta làm sao có thể thua?
Diêm Không nhíu mày nói:
- Danh hiệu sau này của ngươi là Viên Kình, nói lên cho đến khi trở thành cao thủ nổi danh, ngươi vẫn luôn che giấu năng lực thật sự của mình với người khác. Tại sao bây giờ ngươi lại chủ động nói với ta?
- Ta muốn ngươi chết được minh bạch, muốn ngươi thừa nhận ta đường đường chính chính đánh bại ngươi. Nếu ta đã biết năng lực của ngươi, vậy ngươi cũng nên biết năng lực của ta.
Đường Hiển nói:
- Những năm gần đây, các đối thủ từng ép ta thi triển năng lực đều đã bị ta giết chết. Dù là lúc kiểm tra người khác hay trước mặt bọn thủ hạ, ta đều ẩn giấu giống như áo trời không vết chỉ khâu, trong thiên hạ chỉ có chính ta biết rõ năng lực của mình.
- Danh hiệu mà bọn họ đặt cho ta là căn cứ vào năng lượng lớn như sao trời của của ta. Theo người ngoài thấy năng lượng của ta giống như vô cùng vô tận, ngay cả Lãnh Chúa cũng từng thừa nhận mức độ năng lượng không bằng ta.
- Ha ha... Diêm Không, lúc ngươi ở trong tù có từng nghĩ tới, có một ngày đế quốc đệ nhất... không, là Địa Cầu đệ nhất cao thủ, cũng sẽ thừa nhận có điểm không bằng ta, không bằng loại hàng hạng hai mà ngươi từng xem thường.
- Những người khác đều suy đoán năng lực của ta là tăng trưởng năng lượng, bọn họ đều cho rằng ta cũng là một thiên tài. Hừ... bọn họ làm sao hiểu, thực lực của ta hoàn toàn là dùng cố gắng để đổi lấy. Loại năng lượng kia là nhờ tu hành từng ngày từng năm, chưa bao giờ dừng lại, là thành quả mà ta khắc khổ rèn luyện gấp trăm ngàn lần người khác. Có lẽ đám thiên tài các ngươi chỉ cần linh quang chợt hiện là có thể tăng lên một cảnh giới, nhưng ta có thể chứng minh trời sẽ trả công tương xướng cho người chăm chỉ, người phàm cuối cùng sẽ đuổi kịp các ngươi... thậm chí là vượt qua các ngươi.
- Thì ra là vậy, ngươi quả thật đáng thương... Đường Hiển.
Diêm Không lạnh lùng nói.
- Ngươi nói gì?
- Ngươi nói ta trong mắt không người, cũng không xem ngươi như đối thủ.
Diêm Không trả lời:
- Nhưng trên thực tế ta xem ngươi là huynh đệ, ta tín nhiệm ngươi, tôn trọng ngươi. Là chính ngươi để cho sự đố kị trong lòng không ngừng bành trướng, biến thành thù hận. Ngươi hãy đặt tay lên ngực tự hỏi, hành vi và việc làm của mình có xứng làm đối thủ của ta không?
- Chuyện này không liên quan gì đến cấp bậc năng lực. Cho dù là một thiếu niên mười mấy tuổi đi đến trước mặt ta, cho dù hắn chỉ có cấp Giấy, chỉ cần hắn kiên định nói ta, có một ngày sẽ vượt qua ta, hơn nữa sẽ luôn phấn đấu vì mục tiêu này, vậy bất kể cuối cùng hắn đạt đến cảnh giới nào, ta vẫn sẽ xem hắn là một đối thủ đáng kính.
- Còn ngươi, hừ... không phải ta xem thường ngươi, mà là ngươi tự xem thường mình, chính ngươi mới không xem ta là đối thủ! Phía sau đố kị chính là khát vọng, không nên khát vọng một người, Đường Hiển, bởi vì làm vậy ngươi sẽ vĩnh viễn không thể vượt qua hắn!
Dứt lời Diêm Không lại xông tới trước, đánh ra một quyền.
- Thử bao nhiêu lần cũng vậy thôi.
Lần này Đường Hiển cũng không tránh né, trước khi Diêm Không động thủ ba giây, Đường Hiển đã nhìn thấy động tác sắp tới của đối phương.
Hắn mở một tay ra, đón lấy một quyền này.
Nơi quyền chưởng chạm nhau, trong hư không tỏa ra chấn động sóng gợn, năng lượng khuếch tán ra hai bên, lại hóa thành hai luồng đao khí như dao sắc xé rách mặt đất.
Về mặt vật chất đây nhìn như chỉ là nắm tay đánh trúng bàn tay, nhưng về mặt năng lượng lại giống như động cơ tên lửa đẩy xuống bề mặt Địa Cầu. Hiệu ứng gây ra sau khi năng lượng đối kháng khiến cho âm thanh bên cạnh hai người đều biến mất mấy giây.
- Lấy trứng chọi đá, không biết lượng sức.
Đường Hiển cười nói:
- Một giọt nước đụng vào bề mặt một ao nước, có thể gây nên thương tổn gì với đáy ao sao?
- Ba giây sau ta sẽ làm gì?
Diêm Không đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Đường Hiển biến đổi, từ kinh ngạc chuyển thành sợ hãi, cặp mắt mở lớn:
- Ngươi đã làm gì?
- Ngươi nói muốn đường đường chính chính đánh bại ta?
Diêm Không nói:
- Đây là nói nhảm, ta bị sương thần Hades ăn mòn mấy chục năm, chuyện này công bình với ta sao? Vừa rồi ta đã uống rượu đấu thần, chuyện này công bình với ngươi sao?
Trong nháy mắt bóng dáng của ông ta đã biến mất khỏi tầm mắt của Đường Hiển.
Một giây kế tiếp, một cánh tay từ sau lưng đâm xuyên qua ngực Đường Hiển.
- Đều là người năng lực cấp Cuồng, nếu ngươi không dùng năng lực phán đoán hành động tiếp theo của ta, tốc độ của ngươi sẽ không theo kịp ta, năng lượng hộ thân của ngươi cũng sẽ không chống nổi năng lượng cực hạn bộc phát trong nháy mắt của ta.
Diêm Không nói xong liền rút tay về, thân hình ông ta lại biến mất, sau đó xuất hiện phía bên phải Đường Hiển, nắm lấy cánh tay của hắn, dùng sức kéo đứt nó khỏi bả vai.
Trên mặt Đường Hiển đầy vẻ kinh hãi và đau đớn, năng lực vô hiệu khiến hắn lộ ra sơ hở, hơn nữa còn lâm vào khủng hoảng. Nếu giao đấu cận thân tốc độ của hắn sẽ rơi vào thế yếu, còn nếu không điều động năng lượng trước mấy giây, hắn chẳng những không kịp ứng phó với công kích của Diêm Không, hơn nữa năng lượng điều động trong nháy mắt cũng sẽ không mạnh bằng đối phương.
Máu từ vết thương Đường Hiển bắn ra, hắn cũng không có tuyệt học võ lâm gì đó để điểm huyệt phong mạch, chỉ có thể dùng tay chặn vết thương lại, chịu đựng đau đớn đủ khiến người bình thường ngất xỉu năm sáu lần, dùng ý chí chống đỡ thân thể hành động.
- Mà chênh lệch lớn nhất giữa ngươi và ta là...
Diêm Không ném cánh tay của Đường Hiển sang một bên, tiếp tục lời nói vừa rồi:
- Vận dụng năng lượng.
Đường Hiển há miệng thở dốc, gian nan nặn ra một câu đứt quãng:
- Ngươi... không thể...
- Hừ... ngươi rất khó tưởng tượng cuộc sống trong tù khô khan đến mức nào, cho dù là loại võ si luôn dựa vào trực giác để gia tăng tu vi như ta, cũng chỉ có thể tĩnh tâm suy nghĩ nhiều thêm một chút. Những năm qua ở đảo Địa Ngục cũng không phải hoàn toàn lãng phí, khi ta không thể thi triển năng lực, sử dụng năng lượng cũng bị hạn chế, niềm vui duy nhất của ta của làm thế nào vận dụng một chút năng lượng còn lại để tạo ra càng nhiều thủ đoạn. Tin ta đi, thứ ta có là thời gian. Nếu ngươi nhốt một cao thủ cấp bậc Thiên Vệ ở một nơi, vậy không tới mười năm, cho dù là một kẻ ngốc thiếu hiểu biết, hắn cũng có thể nghĩ ra cách dùng năng lượng biến bản thân thành trạng thái “vô hình vô tướng”.
Ông ta từng bước đến gần người bạn ngày xưa:
- Thứ ngươi nhìn thấy không phải là ý đồ của ta, ngươi chỉ nhìn thấy động tác do ý đồ của ta diễn sinh ra. Ba giây hay năm giây cũng vậy, ta đều có thể hóa giải được. Cho dù ngươi không nói với ta, không tốn nhiều thời gian ta cũng có thể nhìn thấu được năng lực này, bởi vì ta rất thông thạo những việc như giải mã năng lượng. Hàng năm ta đều dùng việc giải mã đám bạn tù để giết thời gian.
- Ha... ha ha ha...
Con ngươi Đường Hiển đã sắp trợn ra, khóe miệng của hắn cũng có máu chảy xuống:
- Tốt! Không hổ là Diêm Không! Đây mới là kẻ mà ta vẫn luôn muốn vượt qua!
Hắn giống như nổi điên, dùng cánh tay trái còn lại đánh một chưởng xuống mặt đất dưới chân Diêm Không.
Năng lượng vô hình đánh trúng mặt đất, hóa thành vật hữu hình mà mắt thường có thể nhìn thấy, khí xanh tràn ra, phóng lên cao. Một cột năng lượng nhanh chóng hình thành, sau đó lan ra, không ngừng khuếch trương trên đồng hoang.
Diêm Không biết đây là phản kích cuối cùng của Đường Hiển lúc sắp chết. Đường Hiển bị thương như vậy, kết quả của trận chiến này đã rất rõ ràng, không cần quan tâm đến hắn nữa. Đường Hiển nhiều nhất chỉ đánh ra được mấy lần công kích như vậy, sau khi năng lượng kiệt quệ sẽ tự động đứt hơi mà chết.
- Muốn cùng chết với ta phải không?
Diêm Không lại xuất hiện sau lưng Đường Hiển, dùng một cánh tay siết lấy cổ đối phương:
- Được rồi, vậy cứ phóng toàn bộ năng lượng của ngươi ra, ta sẽ đứng ở đây.
- Ngươi...
Đường Hiển không ngờ Diêm Không lại làm như vậy, nếu đổi lại là hắn, hắn nhất định sẽ kéo giãn khoảng cách, đứng cách xa đối thủ, chỉ cần không cho đối phương cơ hội mang theo thân thể bị thương nặng chạy trốn là được.
- Chỉ có cái chết mới công bình.
Diêm Không nói:
- Ta đã nói rồi, ta chỉ là một con chó già tới để báo thù mà thôi, ta nên chết từ lâu rồi. Cho dù ta thắng trận chiến này, thân thể của ta cũng không chịu được rượu đấu thần cắn trả.
Đường Hiển rốt cuộc đã hiểu, hóa ra ngay từ đầu Diêm Không đã không có ý định sống sót rời khỏi.
- Ta thua rồi.
Đường Hiển mặt đầy nước mắt, hét lớn thành tiếng:
- Ta bán đứng huynh đệ của mình, hao phí cả một đời, rốt cuộc là vì cái gì!
Hắn lại cười bi thương:
- Ha ha ha ha! Ta chỉ chứng minh mình vĩnh viễn là kẻ tầm thường sao? Có đúng không? Diêm Không!
- Ta vốn tưởng rằng vào giây phút này ngươi sẽ nói những lời khác, giống như ta cho rằng mình sẽ hành hạ ngươi một phen, để cuộc báo thù sau nhiều năm này không phi công chờ đợi lâu như vậy.
Diêm Không nói:
- Kết quả ngươi đã không sám hối, mà ta cũng không có sự thỏa mãn sau khi báo thù.
Ánh mắt Diêm Không tịch mịch, trước mắt ông ta xuất hiện ký ức ba người lúc còn trẻ, ba người trẻ tuổi ngồi cùng một bàn uống rượu trêu đùa, ba người đồng bạn lúc chiến đấu giao phó sau lưng cho đối phương, ba tân binh hút chung một gói thuốc lá, đó đã vĩnh viễn là ký ức rồi.
Có lẽ bọn họ sẽ gặp nhau ở một thế giới khác, có lẽ ở nơi đó bọn họ vẫn còn trẻ tuổi, cho dù trải qua bao nhiêu năm, bao nhiêu chuyện, bọn họ đều có thể cười một tiếng xóa tan ân thù.
- Chúng ta đều già rồi, chúng ta cũng chỉ là hai con chó già không có linh hồn mà thôi.
Diêm Không buông tay ra:
- Nên lên đường thôi, La Hổ đang ở bên kia chờ chúng ta.
Đường Hiển đã không còn sức để đứng, hắn quỳ xuống đất, miệng vết thương nơi cánh tay cũng không còn nhiều máu để chảy nữa. Sắc mặt của hắn tái nhợt, môi xanh tím, dường như ngay cả ý thức cũng trở nên mơ hồ, chỉ có thể lẩm bẩm nói:
- La Hổ? La Hổ... hắn đang ở đâu? À... đúng rồi... hắn muốn dẫn theo người nhà chạy ra khỏi Thiên Đô, chúng ta... chúng ta phải đi giúp hắn. Huynh đệ không giúp hắn thì còn ai có thể giúp hắn đây? Ngươi nói đúng không?
Hiển nhiên thần trí của hắn đã không rõ, phản ứng năng lượng trên người cũng hoàn toàn biến mất, lão già này giống như đã trở lại cái đêm phản bội bạn bè. Có lẽ trong đầu Đường Hiển có một tương lai khác, trong tương lai đó hắn đã đưa ra lựa chọn bất đồng.
- Đúng vậy, phải nhờ vào chúng ta rồi, sau này ba huynh đệ chúng ta đều sẽ tự do.
Diêm Không cúi người, rút súng quân dụng trên đai lưng áo khoác Đường Hiển ra, nhắm chuẩn vào sau đầu đối phương.
- Ừ... ba huynh đệ... chúng ta...
Đường Hiển còn chưa nói xong, Diêm Không đã bóp cò, cục trưởng EAS đã mất đi năng lượng bảo vệ bị một viên đạn xuyên qua đầu, lấy đi tính mạng.
Không lâu sau sắc mặt của Diêm Không cũng đau đớn ôm ngực, lui về phía sau mấy bước, ngã xuống đất. Hô hấp của ông ta dần dần trở nên yếu ớt, cho đến khi biến mất...