Chu Minh đã chấm qua bài thi đó, lúc vừa chấm cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Nhưng Chu Minh là họ hàng của vương phỉ, bên trên có lệnh bài thi của Chu Hành phải đứng nhất. Chu Minh chỉ đành nhắm mắt nói bừa, kiên quyết cho Chu Hành đứng nhất.
“Tào điển khách cần gì phải tức giận”, Dương thái thường lắc đầu nói: “Mỗi người có suy nghĩ khác nhau, chúng ta có ý kiến khác thì phải cân nhắc kỹ càng. Huống hồ, ta thật sự cảm thấy bài thi trong tay Tào điển khách chỉ là nói suông, không hiện thực bằng bài thi Chu thiếu khanh nói”.
Đây là Thái thường tự, Thái thường lại đứng đầu trong Cửu khanh.
Dương thái thường là quan viên có địa vị cao nhất ở đây, người cấp dưới đương nhiên sẽ nghe theo ông ta, cũng hùa theo gật đầu.
Thái thường tự cấu kết với Chu thị từ lâu, nơi này bề ngoài trông như ràng buộc lễ nghỉ nhưng thực tế lại bẩn thỉu xấu xa, nếu không, Tào Hành Chi đã không được phái tới đây.
Tào Hành Chỉ tức đến mức râu rung rung, đập bàn quát: “Làm gì có lý đó!”.
Dương thái thường và Chu thiếu khanh bị tiếng quát bất ngờ của ông ta dọa sợ.
Chu thiếu khanh theo bản năng lùi về sau, quên mất mình chỉ là quan Chánh tứ phẩm, còn Tào Hành Chỉ là Chánh nhị phẩm, luôn được bệ hạ xem trọng, công chính liêm minh, không có vết nhơ. Ngay cả Thừa tướng phạm tội, ông ta cũng dám nói thẳng, huống hồ là Thái thường tự?
“Thiên địa huyền hoàng, hắc bạch thị phi thuận thời cơ mà sinh, liếc mắt là có thể nhìn ra được bản chất. Các ngươi lại mở miệng nói xằng nói bậy, các ngươi nghĩ bản quan không phân biệt được tỉnh hoa và bã đậu sao? Thế nào là chính, thế nào là bất chính, ta thấy các ngươi còn không phân được rõ! Nếu không phân được rõ thì sao còn ngồi trên vị trí của Thái thường tự?”.
Tào Hành Chỉ nói một trận làm người của Thái thường tự nghe mà run rấy trong lòng.
Đám người Dương Lạc tức giận nhưng không dám phát tác.
Tình hình bây giờ không còn đường nào để lui, Chu Minh cậy mình là họ hàng bên vương phỉ, nói: “Đại nhân nói vậy, ta không dám gật bừa. Chỉ là một bài thỉ, quan điểm mỗi người. ngôn tình ngược
khác nhau, sao lại đến nỗi không giữ được chức quan chú?”.
Dương Lạc gật đầu: “Tào đại nhân cho rằng bài thi này nên đứng đầu thì cho nó đứng đầu là được, không cần phải nổi giận”.
Bọn họ nói cứ như Tào Hành Chi ỷ thế bắt ép người khác, không tuân thủ quy tắc vậy.
“Các ngươi..”.
Tào Hành Chỉ dâng tràn lửa giận, vừa định mắng một trận thì nghe bên ngoài có tiếng thông báo.
“Mã công công đến!”.
Mã công công là Chưởng ấn công công của Tư lễ giám, người vô cùng nổi danh ở bên cạnh Hoàng đế.
Tiếng thông báo vừa dứt, Mã công công bước vội vào đại điện của Thái thường tự. ông ta liếc thấy Tào Hành Chi đang đỏ mặt tía tai thì đã hiểu được chút ít.
Ông ta mỉm cười hành lễ: “Nô tài thỉnh an các vị đại nhân, không biết kết quả của cuộc thỉ Hương thế nào rồi? Bệ hạ phái lão nô đến hỏi xem”.
Tào Hành Chỉ liếc nhìn Dương Lạc, chắp tay đáp: “Đa số đã có quyết định, chỉ còn người
đỗ đầu vẫn chưa xác định, ta và các vị đại nhân có ý kiến khác nhau”.
Mã công công mỉm cười nói: “Vậy thì hãy để cho bệ hạ định đoạt. Bệ hạ sai lão nô đến đây cũng là muốn xem xem nám nay aỉ sẽ là nqười đỗ đầu bảnq”.