Sau khi đem Trình Kinh đưa về phía sau, Viên Tinh Dã phất tay ra hiệu, Viên Đông huy động quân kỳ trong tay. Chỉ thấy mấy chiếc máy bắn đá nguyên bản vẫn đang ở hậu phương đều chậm rãi được đẩy tới phía trước.
"Không ổn, lập tức hạ lệnh tấn công." Quân sư nói.
Dã Lợi Hợp đối với Quân sư vẫn luôn tôn trọng, nghe vậy dựng thẳng trường thương trong tay lên, lớn tiếng hô vang, "Cùng ta xông tới!" Trống trận trong quân cũng nổi lên dồn dập.
"Phóng!" Đang lúc Dã Lợi Hợp dẫn đầu đoàn quân tiến về phía trước, Viên Đông cũng vẫy quân kỳ ra hiệu, chỉ thấy trong chốc lát bầu trời tràn ngập từng đợt lửa nóng bừng bừng đáp xuống.
Bên trên hai mươi cỗ máy bắn đá đặt ống đồng, bên trong chứa dầu hỏa dẫn lửa. Từng đợt ném ra, vô số ống đồng chứa dầu hỏa bay lên không trung, sau đó đáp xuống chính giữa trận hình Khuyển Nhung.
Quãng đường Khuyển Nhung chạy đến giáp mặt Khải quân, máy bắn đá Khải quân tổng cộng đã ném được bốn lần.
Ống đồng rơi xuống trên mặt đất lập tức nổ tung, một lần thương tổn đến mấy ngàn binh lính Khuyển Nhung xung quanh. Kỳ thực uy lực của dầu hỏa không phải là lớn, Viên Tinh Dã cũng không tính toán dùng một chiêu này đánh bại Khuyển Nhung, chỉ hy vọng có thể khiến trận địa Khuyển Nhung sinh ra hỗn loạn.
Quả nhiên, trận hình Khuyển Nhung quân nguyên bản chỉnh tề lập tức xuất hiện mấy chỗ hỗn độn.
"Viên Tinh Dã, ngươi tiểu nhân vô sỉ, thế nhưng lại dùng đến ám chiêu thâm hiểm dạng này." Dạ Lợi Cát kêu lên.
Tốc độ giục ngựa của Khuyển Nhung thật mau, nhanh chóng tới sát trận địa Khải quân. Viên Đông lại đem quân kỳ vẫy sang hướng khác, lập tức bên trên mặt đất vốn dĩ trống trải đột nhiên xuất hiện thật nhiều đoạn dây thừng vắt ngang.
Dã Lợi Hợp cưỡi ngựa dẫn đầu toàn đội, xông tới đầu tiên, chiến mã dưới thân không hề phòng bị lập tức vướng dây khụy xuống, cả người hắn cũng từ trên lưng ngựa bay ra. Kỵ binh sát cạnh cũng đều vướng ngã tại chỗ, trong lúc nhất thời nội bộ Khuyển Nhung quân càng thêm hỗn loạn.
Hạ Tử Mặc đứng ở trên tường thành U Châu, nhìn đến chỗ này nhịn không được hỏi Viên Bắc đang đứng bên cạnh, "Đây rõ ràng chỉ là công cụ tác chiến thực đơn giản, vì sao Khuyển Nhung lại phải chật vật đến thế?"
Viên Bắc khom người đáp, "Đại nhân có điểm chưa biết, Khuyển Nhung tuy rằng không tinh thông sử dụng công cụ khi tác chiến, nhưng chuyện này đối với bọn họ cũng không có ảnh hưởng quá lớn, thực mau là có thể nhanh chóng tập hợp lại."
Hạ Tử Mặc nghe vậy gật gù, tiếp tục nhìn xuống dưới.
Thời điểm Khuyển Nhung đang hỗn loạn, trống trận Khải quân cuối cùng cũng vang lên.
"Giết! Đoạt lại ba châu U Vân!" Triệu Quảng hô lớn, dẫn đầu tiên phong vọt lên trước, mấy gã phó tướng lập tức giục ngựa chạy theo, phía sau dồn dập vang lên tiếng Khải quân đồng thanh ngợp trời.
Mà Khuyển Nhung đang hỗn loạn quả thực nhanh chóng phục hồi, đã có không ít kỵ binh Khuyển Nhung sau khi ngã xuống bị ngựa dẫm chết trong lúc loạn lạc. Công phu của Dã Lợi Hợp không tệ, tránh thoát khỏi mớ hỗn độn, đoạt lấy một con chiến mã không người chạy ngang qua, huy đao đại khai sát giới.
Viên Tinh Dã vẫn luôn cưỡi ngựa đứng yên tại chỗ, phía sau là Lạc Nhan, Viên Nam, cùng Viên Đông.
Tuy rằng vừa khai chiến Viên Tinh Dã đã dùng tới tiểu kế khiến quân đội Khuyển Nhung tổn thất không ít, nhưng sức chiến đấu mạnh mẽ của Khuyển Nhung nhanh chóng bộc phát, hai mươi vạn đối đầu với ba mươi vạn vẫn không hề rơi vào thế hạ phong.
Dã Lợi Hợp mang theo thân binh chém giết điên cuồng, trước khi kế vị Khuyển Nhung Vương hắn vốn dĩ đã là dũng sĩ đệ nhất toàn tộc Khuyển Nhung, hiện giờ được thân binh bên cạnh liều chết hộ giá, trong nhất thời không ai địch nổi.
"Giết!" Dã Lợi Hợp một thương xuyên thấu một tên Khải binh phía trước, cao giọng hô lên. Lại xuất ra thêm một thương, chỉ nghe "Keng" một tiếng, hắn kinh ngạc phát hiện mũi thương của mình thế nhưng lại bị bật ngược trở về.
Bùi Thập Viễn xuất hiện trước mặt hắn, tay cầm trường đao, mắt lạnh nhìn Dã Lợi Hợp.
"Bùi Thập Viễn, tốt! Bổn hãn hôm nay lấy thủ cấp ngươi tế cờ." Dã Lợi Hợp cười nói. Trường thương trên không xoay một vòng, xé gió đâm tới Bùi Thập Viễn.
Bùi Thập Viễn chặn lại một thương này của hắn, cả người lẫn ngựa bị chấn lui bật về phía sau vài bước, cánh tay cầm đao cũng cảm thấy có chút tê dại. Dã Lợi Hợp lại tiếp tục vung thương tiến tới, thân binh bên người Bùi Thập Viễn vội vàng huy đao cản lại. Thân binh thứ nhất chịu chấn động từ lưỡi đao truyền đến, cả người bay ra đằng sau, người thứ hai tiến lên cũng bị Dã Lợi Hợp một chưởng đánh thẳng vào ngực bay ngược lại, phun ra một búng máu.
"Dã Lợi Hợp quả nhiên là trời sinh thần lực." Viên Tinh Dã nói.
"Bùi tướng quân liệu có gặp nguy hiểm không? Nếu không mạt tướng ---" Lạc Nhan có chút lo lắng, Viên Tinh Dã phất tay ý bảo không sao.
Lúc này Bùi Thập Viễn cũng đã kịp định thần, xông tới cùng Dã Lợi Hợp giao đấu, trường đao cùng mâu thương va chạm tóe lửa. Công phu của Bùi Thập Viễn xác thực rất tốt, Dã Lợi Hợp tuy luận về chiêu thức không bằng được Bùi Thập Viễn nhưng sức lực lại lớn vô cùng, đánh một hồi đến Bùi Thập Viễn cảm thấy trong tay tê rần, có chút không nắm được trường đao.
Dã Lợi Hợp thuận thế xuất ra một thương, hướng giữa ngực Bùi Thập Viễn đâm thẳng tới, đột nhiên một thân ảnh màu đen giục ngựa xuất hiện trước người Bùi Thập Viễn, vung kiếm cản lại một thương này của Dã Lợi Hợp.
Trên tay Thẩm Băng chỉ là một thanh trường kiếm bình thường, nhưng lưỡi kiếm thật mỏng lại có thể chặn được trường thương cực đại của Dã Lợi Hợp.
"Người mới tới là người nào?" Dã Lợi Hợp đang đánh tới hứng khởi, có chút không vui.
"Thổng lĩnh Hắc Y quân, Thẩm Băng." Thẩm Băng nói, huy kiếm hướng tới Dã Lợi Hợp. Từ phía xa, Lạc Nhan có chút buồn cười, "Thẩm tướng quân tức giận rồi."
Dã Lợi Hợp càng đánh càng kinh hãi, hắn phát hiện sức lực của mình dường như không thể phát huy chút tác dụng nào trước mặt Thẩm Băng người này.
Lúc này, một thám báo Khuyển Nhung đột nhiên xuất hiện cách đó không xa, Viên Tinh Dã cười cười, "Tới rồi."
"Quân sư, không xong, đại doanh chúng ta bị Khải quân công phá," Mật thám kia cơ hồ là lăn đến trước mặt Quân sư, hẳn là vừa dùng hết sức chạy tới đây. Quân sư đang nhìn tình hình chiến sự phía trước, nghe vậy cũng không hề ngạc nhiên.
"Tình huống quân doanh thế nào rồi?"
"Một ngàn người lưu lại không ai còn sống, lương thảo bị thiêu hủy toàn bộ."
Quân sư phất tay ra hiệu mật thám đi xuống, nói với binh lính bên cạnh, "Mau ra hiệu lui binh."
"Vâng."
Thẩm Băng là loại diện mạo Dã Lợi Hợp không thích nhất. Hắn ghét nhất nam tử lớn lên tinh tế tuấn mỹ, cố tình Thẩm Băng lại có cả hai điều này, Dã Lợi Hợp càng đánh càng sinh khí. Lúc này đột nhiên vang lên tiếng chiêng, binh lính Khuyển Nhung nghe theo hiệu lệnh bắt đầu lui về phía sau.
Vốn dĩ thế cục hai bên đang cân bằng lẫn nhau, Khuyển Nhung lui binh lúc này, cục diện lập tức bị đánh vỡ. Thẩm Băng nhìn thoáng qua Bùi Thập Viễn, dẫn theo Hắc Y quân phía sau, xung phong tiến lên truy sát.
Lúc này mới thấy được sự lợi hại của Hắc Y quân, mỗi một nơi quét qua là một mảnh tinh phong huyết vũ*. Hai vạn Hắc Y quân từng kiếm vung xuống, tựa hồ đối với mạng người một chút cũng không lưu tâm.
(* tinh phong huyết vũ: Gió tanh mưa máu.)
Viên Tinh Dã cũng hạ lệnh Khải quân lui binh, tiếng kèn hiệu thổi lên, Thẩm Băng lúc này mới đình chỉ truy kích.
"Quân sư, sao lại thế này? Vì cái gì lại thu binh?" Dã Lợi Cát nổi giận đùng đùng hỏi.
"Quân doanh phía sau bị tập kích, toàn bộ lương thảo đều bị thiêu hủy." Quân sư nhàn nhạt nói, "Nếu không kịp rời đi, trước khi trời tối không thể trở lại Hắc Phong Thành, binh lính sẽ phải chịu đói."
Dã Lợi Hợp nghe vậy, có chút ngượng ngùng sờ mũi. Mấy ngày nay hắn công thành không có kết quả, trong lòng vốn đã bức bách khó chịu, lại thêm bị Viên Tinh Dã đánh lén đô thành, dưới sự giận dữ đã mang theo toàn bộ đại quân xuất chiến. Quân sư ban đầu có ý muốn lưu lại một phần binh lực thủ vệ đại doanh, nhưng hắn lúc đó lửa giận bốc lên trên đầu, không thèm nghe vào tai.
Thấy Viên Tinh Dã không tiếp tục truy kích, Dã Lợi Hợp có chút khó hiểu, "Quân sư, cơ hội tốt như vậy, bọn họ vì sao lại không truy?"
Quân sư nhìn phương hướng Khải quân phía xa, nhàn nhạt nói, "Bọn họ biết chiến tranh lần này kéo dài, Viên Tinh Dã ý muốn đem địa phương quyết chiến tới bên trong lãnh thổ Khuyển Nhung. Hiện giờ truy kích khiến Đại Hãn người tức giận, làm sao còn tâm trí quay về Hắc Phong Thành?"
Nghe được ngữ khí Quân sư có chút không vui, Dã Lợi Hợp ôm quyền nói, "Quân sư anh minh, là bổn hãn suy nghĩ không chu toàn, lần sau vạn sự nhất định sẽ nghe theo Quân sư."
Khuyển Nhung quân rút lui, Khải quân nổi lên tiếng hoan hô ngợp trời. Viên Tinh Dã phân phó người lưu lại kiểm kê thương vong cùng với thu dọn chiến trường, mang theo vài người quay trở về bên trong thành U Châu.
Hạ Tử Mặc đã sớm đợi ở cửa thành.
Viên Tinh Dã xuống ngựa, cùng nàng sóng vai mà đi, "Tử Mặc, nàng lưu thủ U Châu vạn sự phải thật cẩn thận, Đông Nam Tây Bắc đều ở lại với nàng, nhớ để ý Trình Kinh."
Hạ Tử Mặc gật đầu, "Nàng cũng vậy, tiền tuyến không thể so với trong thành ---"
"Ta có ba mươi vạn đại quân bảo hộ, tự nhiên sẽ không gặp vấn đề. Sáu vạn đại quân lưu lại trong thành này đều để nàng toàn quyền chỉ huy, hết thảy lấy an nguy của nàng làm trọng."
Hạ Tử Mặc gật đầu, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại dự cảm bất an.
Hai người nói chuyện một lúc đã tới phủ Nguyên soái. Viên Tinh Dã đem ngựa giao lại cho thân binh phía sau, cùng Hạ Tử Mặc bước vào trong nội phủ.
Trong lòng Viên Tinh Dã vẫn lo lắng không ngừng, cẩn thận rà soát toàn cục bố trí trong thành một lượt trong đầu, hết thảy đều không có vấn đề gì. Có sáu vạn nhân mã ở đây, cho dù là bị đại quân công thành hẳn cũng có thể chống cự.
Bốn bề vắng lặng, Viên Tinh Dã duỗi tay ôm lấy Hạ Tử Mặc, ấn xuống một nụ hôn trên trán nàng.
"Chú ý thân thể."
"Ân."
"Chờ ta trở lại."
"Được."
Nhìn người trước mặt, Hạ Tử Mặc chỉ cảm thấy bất an trong lòng càng nhiều. Tuy rằng thầm an ủi bản thân rằng quan tâm quá tất loạn, nhưng vẫn nhịn không được đem Viên Tinh Dã ôm thật chặt.