Những Tiểu Thư Tinh Nghịch Và Những Công Tử Trẻ Con

Chương 37: Bướm




Ở dưới chân đồi:

- Haha, chắc giờ này nó đã xuống tới cổng âm phủ rồi.
- Đúng đó.- Những tiếng nói với giọng cười ma mị vang lên
Ả cầm đầu ở đây không ai khác là Trương Bảo Ngọc
Chỗ tụi nó:
- Sao lâu quá mà nó chưa về nhỉ?- Zen lo lắng
- Không biết có chuyện gì không nữa, hay chúng ta đi tìm nó nhé.- Zin đề nghị
- Ý kiến hay, nhưng tao nghĩ chúng ta nên báo cho mấy ông kia biết, anh Nam, anh Gin và cả Duy nữa.- Yun đồng tình
- Được.
Tụi nó quyết định đi báo cho bọn hắn, Nam, Duy và cả Gin nữa. Sau khi nghe tin ai nấy cũng đều hoảng hồn, lo lắng.
- Tại sao chị ấy lại lên một nới nguy hiểm như thế chứ?- Duy đập bàn đứng dậy
- Bình tĩnh nào, ngọn đồi đó cũng không cao lắm, chúng ta sẽ tìm thấy thôi mà.- Nam
- Làm sao mà bình tĩnh được chứ, ngọn đồi không cao nhưng rơi xuống đó ít nhiều thì cũng phải bị thương, hơn nữa đây là đồi tuyết mà, chị ấy rơi xuống dưới lỡ bị tuyết chôn vùi thì làm sao mà tìm được hả?- Duy quát
- Anh biết. Nhưng bây giờ việc chúng ta cần phải làm là bình tĩnh, như vậy mới có thể tìm được.- Nam giải thích
- Đúng vậy, hơn nữa cũng chưa ai khẳng định được gì, lỡ như Hana không rơi xuống vực mà chỉ đang ở đâu đó trên đồi mà thôi.- Gin đan hai tay vào nhau
Duy nghe cũng có lý nên thái độ cũng dịu lại, ngồi xuống.
- Dù sao cũng phải tìm.- Duy lãnh đạm
- Ừm.
Cả bọn đi tìm trên đồi một hồi cũng không thấy nên quyết định sẽ xuống chân đồi. Dưới chân đồi cũng chẳng thấy.
- Không xong rồi, chẳng thấy đâu cả.- Ken mệt mỏi ngồi xuống
- Tao cũng vậy.- Kin và Yin
- Tiếp tục tìm, không được bỏ cuộc.- Hắn
- Không được để sót chỗ nào hết.- Nam
- Lỡ như chị ấy bị tuyết chôn vùi thì sao chúng ta có thể tìm thấy chứ.- Duy nói, khuôn mặt hiện rõ nét buồn
- Đừng nói bậy, sẽ tìm thấy thôi.- Gin nói, trong tim khẽ nhói lên
Dù mệt nhưng không ai bỏ cuộc mà vẫn cố gắng tìm tiếp.
- Ở bướm, bướm kìa!- Yun la lên khi thấy một con bướm
- Không thể nào. Ở giữa núi tuyết thì làm gì mà có bướm chứ.- Yin không tin
Nhưng đột nhiên bướm ở đâu càng ngày bay ra càng nhiều, Duy vui sướng đến phát khóc:
- Em biết chị ấy ở đâu rồi.- Duy
- Chị cũng biết nữa.- Tụi nó la lên
- Ở đâu?- Bọn hắn hỏi
- Đi theo mấy con bướm thì biết thôi đó mà.- Gin cười
- Là sao?- Bọn hắn khó hiểu
- Đi theo rồi sẽ biết.- Gin
Cả đám chạy theo mấy con bướm. Chạy một hồi tụi nó thấy nguyên một bầy bướm bay xung quanh bình nước của nó. Chả là lúc nó lên đồi có mang theo cái bình để có gì khát thì uống đó mà. Tụi nó lượm cái bình lên.
- Đây là bình nước của Hana mà, vậy chắc là nó ở quanh đây thôi, đi tiếp đi.- Zin
Đi một hồi cả bọn lại thấy những con bướm đẹp lung linh, đủ màu sắc bay thành một vòng tròn có một chỗ mà không chịu đi. Theo linh cảm, Nam và Duy chạy lại đào chỗ tuyết đó lên liền thấy nó đang nằm bất tỉnh.
Thấy nó, cả bọn mừng muốn khóc luôn.
- Không xong rồi, tay chân em ấy lạnh quá, trán còn rất nóng, chắc là sốt nhiệt độ rồi.- Gin chạy lại sờ trán nó
- Mau đưa về khách sạn. Ryan, Ken, Kin, Yin mấy em đi nói với thầy cô là cả đám muốn về thành phố đi đâu đó chơi. Còn Zen, Zin và Yun mấy em đi bắt taxi. Gin, Duy quay lại chỗ trượt tuyết lúc đầu lấy balo cho mọi người đi, nhanh lên. Anh sẽ đưa Hana ra xe.- Nam
- Được.- Cả đám đồng thanh rồi đi làm nhiệm vụ của mình


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.