Đoàn người về tới cung Cồ Quốc thì vừa sát giờ cơm chiều.
Mọi người liền tắm rửa sạch sẽ rồi chuẩn bị ăn cơm để đi nghỉ sớm.
Mâm cơm đã dọn ra, Toàn Nhi rất háo hức gặp lại cha, vậy mà chờ mãi vẫn chưa thấy họ Đinh về. Ta gọi gia nhân bên ngoài vào hỏi:
- Đã sai các báo cho Hoàng thượng rằng ta và Hoàng tử Toàn đã về đến nơi mà các ngươi đã làm chưa? Tại sao giờ này vẫn chưa thấy Hoàng thượng trở về?
Gia nhân khúm núm, lí nhí đáp:
- Dạ đã báo rồi ạ!
- Vậy hôm nay Hoàng thượng bận việc gì hay sao mà giờ này vẫn chưa thấy đâu?
- Bọn nô tài cũng không rõ. Chưa thấy bên Ngự điện báo tin gì vệ cả.
Ta thở dài cho lui rồi quay sang bảo Lan Nhi:
- Em ra ngoài bảo bọn hầu nhỏ chạy ra cổng thành Đông hỏi thị vệ canh gác xem tình hình như thế nào rồi?
Lan Nhi chưa kịp chạy đi thì đã có người ở bên thành Đông đi xe ngựa sang báo, Hoàng Thượng hôm nay bận việc, không qua mừng Hoàng hậu và Hoàng tử hồi cung được, Hoàng thượng gửi lời chúc mừng Cồ Quốc hoàng hậu cùng Hoàng tử Toàn đã an toàn trở về và có bảo khi nào rảnh rỗi, vợ chồng, cha con sẽ gặp nhau để hàn huyên tâm sự. Nói xong rồi vội vã lui đi.
Toàn nhi thấy vậy, phụng phịu một chút, nhưng vẫn nghe lời ăn hết phần cơm Lan Nhi xới cho rất nhanh chóng. Vừa ăn xong, uống nước xúc miệng, nghỉ ngơi một lúc đã lăn quay ra ngủ vì đi đường nhiều ngày mệt nhọc.
Còn lại ta với Lan Nhi vẫn ngồi bên mâm cơm, bỗng thấy không yên ở trong lòng. Có chuyện gì quan trọng đến vậy mà họ Đinh không thể về được? Bình thường yêu chiều Toàn Nhi là thế, có bận đến mấy thì tối cũng phải về chơi với con. Khi chúng ta xin về Ái Châu thăm nhà còn bịn rịn không muốn rời, vậy mà giờ con đã về rồi, lại không trực tiếp về thăm hỏi được là sao? Nhẽ nào trong thời gian ta đi, Hoa Lư lại xảy ra chuyện gì hệ trọng đến vậy? Nghĩ vậy nhưng cũng chưa có cách nào làm sáng tỏ ngay được, đành cứ mặc kệ thế rồi và qua loa một bát cơm cho xong bữa.
Sáng hôm sau ta đang đứng chỉ đạo bọn người hầu kẻ hạ trong nhà chia gà, vịt, trứng, rau, củ quả, nấm hương, mộc nhĩ.. đều là các thổ sản nuôi trồng được ở Trang Đông Lỗ mang về làm quà cho các Cung, Phủ thì Lan Nhi chạy vào bảo muốn nói chuyện với ta, thái độ hết sức bí hiểm. Vì đang mải trông chừng gia nhân, ta lỡ đễnh bảo nàng:
- Có chuyện gì em cứ nói đi, sao phải úp úp mở mở vậy?
- Chuyện này quan trọng lắm Hoàng Hậu! Nói rồi nàng lôi ra vào một góc bếp kín đáo rồi bảo:
- Người có biết hồi nãy em nghe được bọn hầu nhỏ trong nhà thì thầm với nhau điều gì không?
- Điều gì? Em không nói mau còn định úp mở gì? Muốn ta cho ăn đòn một trận hay sao?
- Hồi nãy em đi ra ngoài vườn hái ít hoa tươi để cắm trong nhà thì thấy bọn hầu nhỏ đang xới cỏ trong vườn cười nói rúc rích với nhau chuyện gì đó. Em liền nấp vào một bụi cây, định bụng hù dọa chúng cho sợ một phen chơi, không ngờ em nghe thấy chúng bảo: Cồ Quốc hoàng hậu mới từ quê lên nên không biết, chứ Hoàng Thượng bận gì mà bận đến mức không trở về Hậu cung. Chẳng qua chính là sang cung Kiểu Quốc hoàng hậu thôi. Bọn chúng còn bảo không biết đến bao giờ thì Cồ Quốc hoàng hậu mới nhận ra là mình đã thất sủng rồi.
Nghe những điều Lan Nhi nói, trông cái vẻ mặt của nàng, lại nghĩ tới cái từ "thất sủng" làm ta chút nữa phì cười. Thất sủng thì thất sủng, ta sợ gì thất sủng! Bèn bảo nàng:
- Mấy chuyện nhảm nhí như vậy mà em cũng tin sao? Thôi hãy cùng ta vào sắp xếp quà biếu rồi sai người mang sang các nơi đi.
Nàng định nói thêm gì đó, nhưng thấy ta đã bước ra ngoài rồi nàng đành thôi rồi vội vã chạy theo.
Sau khi mọi việc đã xong xuôi, ta bèn sai người mang quà quê lần lượt sang biếu các cung Đan Gia, Kiểu Quốc, Ca Ông và hai Phủ Phò mã đô úy. Con ta và Lan Nhi cùng Toàn Nhi đích thân ngồi kiệu mang quà sang biếu Trinh Minh hoàng hậu. Cái chính là để cho Toàn Nhi và Tuệ Nhi huynh đệ được đoàn tụ.
Đến nơi, sau những lời chúc tụng, hỏi thăm sức khỏe, chúng ta bèn xếp một bàn trà ra ngoài sân, vừa trông lũ trẻ chơi đùa, vừa hàn huyên tâm sự hết sức vui vẻ sau bao ngày xa cách.
Nhưng buổi chiều hôm đó họ Đinh cũng không trở về cung Cồ Quốc chơi với Toàn Nhi.
Mấy buổi chiều tiếp theo cũng vậy. Toàn Nhi hết sức buồn bã. Ta bèn sai Lan Nhi hỏi dò thì được biết, không riêng gì mấy ngày vừa qua, mà dạo gần đây họ Đinh, sau khi xong việc triều chính đều chỉ trở về nghỉ ngơi ở cung Kiểu Quốc. Họ Đinh giờ đây chỉ biết có Kiểu Quốc hoàng hậu và Hoàng tử Hạng Lang mà thôi.
- Em thấy đám gia nhân người hầu còn thì thầm là, chính là cả Trinh Minh hoàng hậu cũng đã bị thất sủng rồi. Đã lâu Hoàng Thượng cũng không qua chơi với Hoàng tử Đinh Tuệ nữa.
- Lại có những chuyện như vậy thật sao.. Ta trong phút chốc thấy như mình bị hụt hơi.
Việc này quả thực hết sức lạ lùng. Trước khi ta về Ái Châu thăm nhà, dù có thể nói chính là ta được họ Đinh sủng ái nhất. Nhưng dù vậy cũng chưa bao giờ vì thế mà đối xử lạnh nhạt đến mức ấy với các Hoàng Hậu khác. Không những thế, dù sủng ái ta, yêu chiều Toàn Nhi bậc nhất, thì với các Hoàng tử, Công chúa khác đều là yêu thương, quan tâm, hỏi han hết sức thường xuyên. Có khi nghỉ ngơi ở cung Cồ Quốc vẫn cho vời đến để cha con quây quần, còn thường xuyên dẫn các con đi dạo ở vườn Ngự uyển, hóng gió ở lầu Nghênh phong, hay dạo chơi quanh Ngự điện. Đôi ba ngày mà không gặp một Công chúa, Hoàng tử nào thì hết sức nhớ nhung, đều phải hỏi han chu đáo.
Thế mà giờ Toàn Nhi dù vừa đi xa hơn hai tháng trở về cũng không đoái hoài hỏi han, lại cũng không hề quan tâm tới Tuệ Nhi trong suốt cả thời gian qua hay sao? Chuyện này thực tình rất lạ, ta không hiểu nổi.
Ừ thì cứ cho là ta bỗng dưng trở nên thất sủng. Nhưng thực tình mà nói, việc họ Đinh sủng ái ai đối với ta không quan trọng. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng mình cần phải giành giật lấy sự sủng ái của Đế vương để làm gì. Bấy lâu được sủng ái, đó có lẽ là sự may mắn của ta, bởi ta vốn dĩ trẻ trung và có chút nhan sắc vượt trội hơn các vị Hoàng hậu còn lại. Nay không còn được sủng ái nữa, bản thân ta mà nói cũng chẳng thấy có gì đáng tiếc. Nhưng không ngờ việc này lại có ảnh hưởng tới Toàn Nhi. Tại sao lại thế? Tại sao lại vì việc này mà thờ ơ với Toàn Nhi? Lòng dạ đế vương vốn dĩ vẫn như thế chăng? Làm con của Hoàng đế là nay được yêu mai thành ghét như vậy thật sao? Bỏ qua ngai vàng, Hoàng vị, không phải họ vẫn là cha con máu mủ của nhau hay sao, sao lại thành ra như thế? Phải chăng đằng sau chuyện này còn ẩn dấu những chuyện khác nữa? Phải chăng có chuyện gì nghiêm trọng đã xảy ra khi ta vắng mặt?
Đột nhiên những lời nghĩa phụ nói với ta bữa trước ở Đông Lỗ lại hiện về rõ mồn một ở trong đầu. Phải chăng có ai đó đã đi một nước cờ, nên tình thế mới xoay chuyển nhanh chóng đến như vậy? Là Kiểu Quốc hoàng hậu ư? Nàng đã tính toán cả rồi sao? Nhưng có thể là chuyện gì? Là nước cờ gì mà có thể xoay chuyển tình thế nhanh chóng đến như vậy?
Nằm trở mình mãi vẫn không ngủ được thì chợt nhớ ra hồi nãy Lan Nhi có nói rằng chính là cả ta và Trinh Minh hoàng hậu cùng bị thất sủng. Bèn ngồi dậy gọi Lan Nhi vào định bụng hỏi lại cho rõ ngọn ngành.
Nhưng đến khi nhìn thấy nàng tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, một tay cầm giá nến một tay đang kéo vội chiếc áo choàng lên vai cho đỡ lạnh đi vào thì ta chợt thấy hối hận vì đã gọi nàng dậy, đành dịu giọng bảo:
- Em cho ta một chén nước. Bỗng nhiên ta thấy khát nước quá!
Nàng lật đật đặt cây nến ở bàn phấn ngay cạnh giường rồi mang lại cho ta một chén nước ấm. Đợi ta uống xong, nàng cất chén rồi mới bảo:
- Hoàng hậu lại nghĩ ngợi chuyện hồi chiều nên không ngủ được chứ gì?
- Đâu có, chỉ là ta thấy hơi mệt thôi! Bị nàng bắt thóp ta đành chống chế như vậy.
- Thôi người không cần chối, em đã biết thừa rồi. Nhưng nghĩ ngợi mà làm gì, có giải quyết được việc ngay đâu? Theo thiển ý của em, chi bằng hãy ngủ đi cho khỏe người, rồi mai sang gặp Trinh Minh hoàng hậu thăm dò thêm, như vậy có phải hơn không. Trinh Minh hoàng hậu ở nhà, ắt hẳn phải nắm rõ mọi chuyện. Đến lúc đã tỏ tường rồi, ta nghĩ cách đối phó vẫn còn kịp cơ mà. Chứ giờ người nằm đó lăn qua lăn lại, hành hạ bản thân mình, chỉ tổ hao mòn sức lực vô ích thôi!
Thấy Lan Nhi nói có lí, ta không biết nói gì, chỉ lẳng lặng nằm xuống giường, tự thấy lòng nhẹ nhõm đi ít nhiều. Chí ít ta vẫn có Trinh Minh hoàng hậu kề vai sát cánh cơ mà? Nghĩ thế rồi cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau khi tỉnh dậy, vội vã ngồi xe ngựa sang cung Trinh Minh. Nàng nhìn mặt ta bằng ánh mắt kỳ lạ, chẳng nói chẳng rằng với ta lời nào, chỉ lẳng lặng quay ra lệnh cho người hầu kẻ hạ chuẩn bị trà bánh, rồi chúng ta cùng hai Hoàng tử và các gia nhân thân tín kéo ra ngoài vườn để uống trà, nói chuyện, trông chừng hai Hoàng tử chơi đùa.
Ủ xong ấm trà, Trinh Minh hoàng hậu mới hạ giọng bảo:
- Lan Nhi và Hương Liên, hai ngươi hãy chạy ra chơi cùng hai Hoàng tử, vừa chơi vừa trông chừng bốn phía, thấy ai đi lại thì nhớ ra hiệu. Ta có chuyện muốn nói với Cồ Quốc hoàng hậu.
Ta chỉ biết há hốc miệng nhìn nàng. Có lẽ nàng đã đoán được những điều ta định hỏi nàng? Có lẽ nàng đã biết hết cả những chuyện đó? Cứ trông cái cách nàng bài binh bố trận thay vì hết sức thoải mái như trước kia là đủ hiểu.
Không để ta thắc mắc, đợi chờ lâu, vừa đẩy chén trà nóng và một miếng bánh về phía ta, nàng vừa chậm rãi bảo:
- Dạo gần đây ta cảm thấy ngay cả nói chuyện với thị nữ của mình ở trong Cung cũng không còn an toàn nữa, nên mới phải kéo tất cả ra vườn như thế này để nói chuyện. Tuy trống trải không có gì che đậy, nhưng cũng chính vì thế mà ai lui tới, qua lại đều có thể trông thấy, bởi vậy dễ dàng hơn rất nhiều. Nào em hãy nói đi, em đã nghe ngóng được chuyện gì rồi?
- Vâng, đúng là em đã nghe được một số chuyện. Nhưng em nghĩ là người đã biết hết cả rồi đúng không? Chuyện người trong Cung đang rỉ tai nhau rằng em và người đã thất sủng rồi?
Trinh Minh hoàng hậu trầm tư một lúc rồi chậm rãi nói:
- Quả tình là như vậy! Ta đã định nói cho em biết tình hình ngay hôm em trở về và sang đây. Nhưng rồi lại nghĩ cứ để em tự nghe ngóng được một vài chuyện trước đã rồi nói như vậy sẽ thuyết phục hơn.
Ra là vậy, buổi gặp trước quả là ta có nhận thấy một vài khoảnh khắc trầm tư, một vài biểu hiện bối rối phớt qua trên khuôn mặt nàng. Nhưng lúc đó ta hết sức vô tư lự nên không hề lưu tâm. Bèn bảo nàng:
- Vậy xin người hãy nói cụ thể hơn cho em được rõ với. Ở trong Cung vừa qua đã xảy ra chuyện gì?
- Ừ! Cứ từ từ rồi ta nhất định sẽ nói cho em rõ. Nhưng không phải em cũng thấy, dù là chuyện gì, thì cái chuyện ấy cũng đã được tính toán rất kỹ, để mà xảy ra đúng vào khi em không có mặt ở đây hay sao?
- Quả đúng như vậy! Ta nói rồi ngồi thừ ra.
- Sau khi em đi, chừng nửa tháng đầu, Hoàng thượng vẫn đều đặn qua lại giữa các cung Kiểu Quốc, Trinh Minh và Ca Ông, vẫn hết sức vui vẻ với Tuệ Nhi và các Hoàng tử, Công chúa khác. Thế rồi bẵng đi sau đó, không thấy người qua nữa. Tuệ nhi đã rất buồn. Hai cha con vốn rất quấn quít nhau, cũng như Hoàng tử Toàn với Hoàng thượng vậy, em đã biết rồi. Vì không thể nào gặp Hoàng thượng để hỏi cho rõ ngọn ngành được, nên ta đã phải nhờ các anh trai của mình giúp đỡ việc này. Hai anh ta là Đinh Dưỡng Xã, Đinh Cung Linh chính đang là Phó tướng dưới chướng của Tâm phúc Tướng quân Phạm Cự Lượng, lãnh đạo ba nghìn vệ quân của triều đình, chuyện đó không phải nói thì em cũng rõ, bởi vậy có quen biết nhiều nơi. Nhờ đó dò la ra được, rằng Hoàng thượng dạo gần đây rất sủng ái Kiểu Quốc Hoàng hậu, sau khi ở Ngự điện trở về cũng chính là đều sang bên đó mà ăn uống, nghỉ ngơi. Ai cũng biết Kiểu Quốc hoàng hậu tuy đã lớn tuổi, nhưng vốn dĩ là quốc sắc thiên hương. Mấy dạo gần đây lại hồi xuân, nên thân hình càng đẫy đà, khí xuân càng rừng rực. Lại thêm là một người đã từng trải đời, các ngón nghề chắc chắn đều thuộc cả. Vậy nên Hoàng thượng có chuyển sang mê mẩn nàng ta cũng chẳng lấy gì làm lạ. Nhưng tại sao lại bất ngờ chuyển sang không đoái hoài gì đến các Cung khác, không quan tâm tới Tuệ nhi như xưa, trong khi trước kia người đi lại giữa các Cung rất đều đặn và đều yêu chiều các Hoàng tử, Công chúa như nhau? Từ hôm trở về, chắc em cũng đã nhận thấy điều đó rồi chứ?
- Vâng, quả chính là những điều em đang băn khoăn.
- Chính là vậy đó! Nên ta phải tiếp tục nhờ người hỏi han, điều tra, tốn rất nhiều bạc mới biết được phần nào nguyên do. Chuyện này sẽ hết sức bất ngờ với em, nhưng ta cũng nói trước, em hãy cứ bình tĩnh, rồi từ từ tìm cách giải quyết, đừng quá lo lắng!
Ta nhìn nàng lòng hết sức hoang mang, nhưng nàng vẫn thản nhiên như không, thong thả đặt chèn trà nóng xuống, rồi lại nhón tay lấy một miếng bánh nhỏ lên ăn rồi mới từ từ nói tiếp:
- Người của ta nghe được rằng, không rõ bằng cách nào chuyện em và Lê Thập đạo tướng quân từng là một đôi uyên ương thủa thanh mai, trúc mã đã đến tai Hoàng thượng. Trong khi đó lại có tin đồn rằng ta và Trịnh Tú phò mã từng liếc mắt đưa tình với nhau suốt thời gian Hoàng thượng ở xa trường. Trịnh Tú tướng quân chính là đã đóng chiếc thuyền lớn đem tặng để làm đẹp lòng ta vậy. Do những chuyến đó đến tai nên ta và em liền bị Hoàng thượng ghét bỏ. Lê tướng quân đã bị điều đi tuần thị tình hình quân đội ở các địa phương, còn Phò mã đô úy Trịnh Tú đã bị cử đi xứ phương Bắc rồi.
Mấy lời ngắn gọn của Trinh Minh hoàng hậu mà còn có sức nặng hơn cả đá. Ta nghe xong mà ù hết cả tai, xây xẩm cả mặt mày. Một lúc lâu vẫn không thể thốt nên lời.
Vậy là mấy điều ta lo sợ khi ngồi cùng Trinh minh Hoàng hậu bên đầm Cút thuở nào giờ đã trở thành sự thật. Còn chuyện của nàng và Trịnh Tú tướng quân, đêm Giao thừa năm đó sau khi nghe nàng kể về chuyện tặng thuyền, trong đầu ta, một ý nghĩ mỏng như sợi tóc về việc, nếu không phải phận vua tôi, thì họ có thể là một cặp thanh mai trúc mã cũng nên. Thế rồi những ý nghĩ đó mau chóng trôi đi bởi những cư xử hết mức đúng mực của cả hai người. Thế mà nay những chuyện đó lại được kẻ nào đó thêu dệt và nói ra thành lời tới tận tai họ Đinh, trong hoàn cảnh như thế này! Thật là đáng sợ! Nghĩ tới đó thôi đã lạnh toát mồ hôi khắp người!
- Chuyện của em đã xa xôi lắm rồi. Suy cho cùng yêu thương ai đó khi mình mới mười lăm, mười ba cũng là chuyện thường tình mà. Ai có thể biết rằng sau đó mình sẽ trở thành phi tần của Hoàng thượng chứ? Sao bỗng dưng lại lấy chuyện đó ra để so đo ở đây? Còn chuyện của người và Trịnh Tú tưuớng quân, sao có thể đặt điều như thế, đặc biệt là giờ đây Trịnh Tú tướng quân đã trở thành Phò mã đô úy..
- Em có thấy lạ là, Hoàng thượng vốn hết sức nóng tính, gặp những chuyện như thế này thì nhiều khi chẳng cần tra rõ đầu đuôi, cứ thế lôi người ra mà trừng trị xong rồi mới tính tiếp không? Vậy mà lần này Hoàng thượng không hề nóng nảy, cũng chẳng cần điều tra cho ra nhẽ, cứ thế mà thù ghét chúng ta. Như vậy em không thấy là, người đã thêu dệt lên tất cả chuyện này phải có mưu trước nào đó hay sao? Nếu đã khiến cho Hoàng thượng thay vì nổi cơn lôi đình lại âm thầm rời xa chúng ta, vậy thì việc thêm thắt, thêu dệt để chuyện của em dù đã xảy ra hơn chục năm rồi vẫn thành chuyện không thể tha thứ được; còn chuyện của ta từ trắng hóa ra đen thì có gì mà không thể cơ chứ?
- Quả đúng vậy..
Ta như bị thôi miên, chỉ có thể lẩm bẩm như vậy.
- Điều đáng sợ nhất là khiến cho Hoàng thượng không cần điều tra cho rõ ngọn ngành, cứ thế mà âm thầm ghét bỏ chúng ta. Không nói, không điều tra, không tức giận – cũng chính là không cho chúng ta một cơ hội để biết được mọi chuyện, được giải thích, em hiểu không?
- Vậy có thể là ai mà lại nguy hiểm như vậy?
- Ta nghĩ em thừa biết ai đứng sau tất cả việc này. Mọi thứ rõ mười mươi như vậy còn có thể khác được sao?
- Chính vì hiển nhiên quá mà em không dám tin! Nhưng vấn đề là người đó từ đâu mà biết được tất cả..
Ta bỏ lửng câu nói, vì trong chính khoảnh khắc ta hỏi, ta đã biết được câu trả lời rồi. Nghĩ đến đó ta không giữ được bình tĩnh nữa, đôi tay run rẩy khiến chén trà rơi xuống nền sân gạch vỡ tan tành.
Cuộc nói chuyện vì thế mà gián đoạn khi mọi người xúm vào dọn dẹp chiếc chén vỡ.
Dù không có chứng cứ rõ ràng, nhưng mọi chuyện chẳng có cách lý giải nào khác ngoài cách đó.
Chính là nàng, là Kiểu Quốc hoàng hậu đã sử dụng tất cả những chuyện này để dành lấy ưu thế cho mình. Nếu không phải là như thế thì lý giải làm sao đối với việc nàng bỗng dưng được sủng ái. Lý giải làm sao được việc, chuyện của ta và Lê Hoàn tướng quân tưởng như đã ngủ yên dưới nấm mồ cả chục năm nay bỗng dưng lại đến tai họ Đinh?
Nhưng chuyện của ta và Lê Hoàn tướng quân ở quê nhà xưa kia có mấy ai ở Hoa Lư biết được? Làm sao lại đến tai của nàng để nàng sử dụng nó như một chiếc bàn đạp vào đúng lúc này?
Người thứ nhất biết chuyện chính là Trinh Minh hoàng hậu. Nhưng ta hoàn toàn tin tưởng nàng. Người thứ hai thì ta không chắc, không biết người đó có từng quan tâm và hay biết chuyện đó không: Chính là Phạm Cự Lượng tướng quân. Nhưng chàng vốn là một tướng lĩnh dưới chướng của Lê Hoàn, hiện đang làm Tâm phúc Tướng quân lãnh đạo ba ngàn cấm vệ binh của Triều đình. Tuy không kề vai sát cánh như khi xưa, nhưng tình thâm giữa hai người vẫn vô cùng sâu đậm. Hơn nữa một trang hảo hán như chàng, làm những chuyện nhỏ nhen hại người như thế để làm gì? Suy cho cùng, chàng cũng nào có được lợi gì trong cục diện như hiện nay.
Ngoài hai người này thì chính là hai nàng thị nữ thân tín, theo ta từ Ái Châu tới đây nắm rõ đầu đuôi mọi chuyện. Hai thị nữ này, Lan Nhi thì ta biết, dù có phải nhảy vào lửa để bảo vệ ta thì nàng cũng sẵn sàng, chứ đừng nói là làm gì đó để hại ta. Còn Ngọc Nhi. Ngọc Nhi hiện đang là vợ của Ngô Nhân ở bên phủ của Ngô phò mã. Ngọc Nhi!
Chính là khi nghĩ tới đó ta đã giật mình tới toát mồ hôi mà đánh rơi chén trà của mình. Ngọc Nhi! Chính là nàng ư? Nếu chính là nàng, chính là từ nàng mà mọi chuyện đến tai của Kiều Quốc hoàng hậu, thì việc nàng lọt vào nhà họ Ngô khi xưa là như thế nào? Là tình cờ hay đều đã nằm trong kế hoạch? Nếu là kế hoạch, nếu là đã tính toán tới cả những chuyện ấy, kể từ những ngày tháng ấy, vậy thì ta và Trinh Minh Hoàng hậu thua trong trận này là phải rồi. Chúng ta đã thua thâm chí ngay cả khi chúng ta chưa hề tham chiến. Thế nhưng đánh bại ta và Trinh Minh Hoàng hậu rồi thì sao? Còn Nam Việt Vương Đinh Liễn lừng lững ở đó, nàng ta định làm gì? Sẽ làm gì tiếp theo? Hay là nàng ta đã tính toán cả việc ấy?
Ta chưa bao giờ tính toán, chưa bao giờ suy nghĩ về ngai báu. Bởi đối với ta, người đã chứng kiến cả một chặng đường dài cha con họ Đinh sát cánh bên nhau cho tới khi lập quốc, lên Ngai, thì người có thể kế nghiệp họ Đinh, không ai khác chỉ có thể là Nam Việt Vương Liễn. Vì vậy mà bấy lâu nay, ta vốn cũng chỉ mong muốn một cuộc sống yên lành cho mình, cho con trai, mong cho qua ngày đoạn tháng. Vậy mà đối với một số người, chẳng có gì là không thể thay đổi cả. Họ vẫn có thể nắm mọi thứ trong tay của mình.. Trong khi ta chỉ ngày ngày nhìn họ Đinh vui đùa với Toàn Nhi, Tuệ Nhi và thấy lòng ngập tràn hạnh phúc, thì họ đã bày sẵn các thế cờ của mình rồi.
- Mấy hôm nay ta thấy không được khỏe trong người, ngủ một mình hay bị hốt hoảng tỉnh dậy giữa đêm, tối em vào ngủ cùng ta nhé.
Sau khi đã cho Toàn Nhi về phòng ngủ xong xuôi, ta trở lại phòng mình và bảo với Lan Nhi đang thay đồ để chuẩn bị đi ngủ ở nhà ngoài.
Nàng nhìn ta thoáng chút ngỡ ngàng trong chốc lát, vì việc như thế này chưa từng xảy ra bao giờ. Nhưng dường như đoán được uẩn khúc ở phía sau, nàng khẽ gật đầu, lẳng lặng đi đóng cẩn thận một loạt cửa, rồi vào phòng nằm xuống bên cạnh ta.
- Là người định nói chuyện gì với em đúng không? Vừa đặt mình xuống cạnh ta, kéo chăn ấm lên ngang người, nàng vừa thì thầm.
Quả là ta không đánh giá nhầm nàng thị nữ này của mình.
Cũng với giọng thì thầm, ta nói cho nàng biết tình thế hết sức khó khăn của ta hiện tại, nguyên nhân vì sao ta và Trinh Minh hoàng hậu từ được trọng vọng nay lại trở thành ra thế, và nói cả cho nàng những phỏng đoán của chúng ta về Kiểu Quốc hoàng hậu, về Ngọc Nhi.
Nghe xong, nàng lặng đi một lúc lâu, rồi bảo:
- Nếu tất cả những chuyện này đúng như người nói, thì khả năng liên quan tới Ngọc Nhi là rất lớn. Chẳng còn cách nào khác, chúng ta phải hỏi nàng ta về việc này thôi.
- Như vậy có được không? Ta lưỡng lự.
- Không phải nàng ta đã sống với Hoàng hậu và em từ thuở bé tới giờ hay sao. Nếu bây giờ mình không hỏi thẳng, mà cứ để mãi mọi chuyện ở trong lòng, thì không phải là, nếu sai thì mang tiếng cho nàng ta, mà nếu đúng thì cũng cần phải hỏi cho rõ ngọn ngành hay sao.
Thấy ta vẫn có vẻ nghi ngại, nàng mới bảo thêm:
- Việc này em sẽ có cách, người không nên suy nghĩ nhiều mà làm gì
Nói thế rồi hai người kéo chăn lên đi ngủ.
Tuy bảo với ta là không cần phải lo lắng, suy nghĩ, nhưng chính Lan Nhi lại là người cứ thao thức suốt đêm hôm đó. Khi thì nàng trở dọc, khi thì nàng trở ngang. Có những lúc nàng vờ như đang ngủ, nhưng qua những tiếng thở dài cố nén lại ta biết nàng vẫn còn thức.
Cũng phải thôi, làm sao có thể ngủ yên được khi nghĩ tới tất cả những chuyện này, nhất là lại nghĩ tới Ngọc Nhi. Chúng ta và nàng ấy đã gắn bó với nhau bao nhiêu năm, thân quen như tay với chân, vậy mà giờ lại rơi vào hoàn cảnh như thế này. Chẳng biết thực hư ra sao, nhưng riêng việc phải nghĩ về nhau như thế này thôi đã khiến chúng ta đau lòng rồi.
Vẫn còn nhớ như in ngày đầu hai nàng về ở với ta. Khi đó ta chừng bảy, tám tuổi. Dạo ấy ta về Đạo Ái đã được hai, ba năm.
Ta nhớ khi đó là vào mùa Đông lạnh giá thì phải. Buổi sáng sớm tinh mơ khi mọi người vừa tỉnh giấc, gia nhân đã vào báo, có hai người phụ nữ nhà quê ăn mặc rách rưới, lôi thôi đến quỳ lậy trước cổng Trang xin vào gặp Nghĩa mẫu. Người trong Trang không cho vào thế là cứ ngồi khóc lóc gào thét ở đó. Thấy cảnh huyên náo có vẻ vui tai, ta liền chạy ra trốn sau bờ rào tre để xem. Thì ra là hai người phụ nữ ở làng bên. Do năm nay làm ăn thất bát, mất mùa, cuối năm giáp hạt đói khát, lại thêm trong nhà thì mẹ già đau yếu, con nhỏ ốm bệnh cần tiền để thuốc thang, nên mới rủ nhau tới đây xin bán con gái làm người hầu kẻ hạ cho chúng ta để kiếm chút bạc.
Người trong Trang ra đuổi mấy bận, nói không cần thêm gia nhân nữa nên không mua người, nhưng họ vẫn nhất quyết không chịu rời đi. Càng khóc lóc thảm thiết. Trong khi đó hai tiểu nữ, cũng ăn mặc hết sức rách rưới lại không hề khóc lóc, mặt lạnh te đúng bên nhau nhòm ngó xung quanh.
Người trong Trang vì đuổi mãi không dành phải gọi quản gia Dương Thuần ra giải quyết. Nghe đầu đuôi sự việc Dương lão quản gia bèn cho ít bạc rồi nói hãy về đi. Hai người phụ nữ thấy bạc thì sáng mắt lên, nhận xong vái lậy lia lịa, nói: Bạc thì đã nhận rồi, xin Dương lão quản gia nhận người. Vì nếu đưa hai tiểu nữ về gia đình cũng không nuôi được, mang ra chợ bán mà rơi vào tay các cường hào, bá kiến thì thương tâm lắm, chỉ có bán cho người trong Trang thì mới yên tâm mà thôi. Làm vườn, hót phân, dọn rác gì cũng được. Xin Dương lão quản gia rủ lòng thương!
Dương lão quản gia nhất quyết không nhận, bảo: Nếu nhận hai tiểu nữ này, rồi đây hai mươi người nữa mang con đến thì sao. Nói rồi quay gót đi.
Hai người phụ nữ rú lên, nằm vật ra đất mà cào cấu, dãy dụa. Hai tiểu nữ lúc này mới chạy lại đỡ mẹ lên. Một nàng nhìn theo quản gia Dương Thuần, mặt đầy căm phẫn, bảo:
- Quân giết người! Thấy hoạn nạn mà không cứu!
Dương lão quản gia giật mình, lật đật quay lại. Chưa biết sự thể sẽ ra sao thì ta không kìm được cười phá ra thành tiếng. Dương quản gia ngó vào thấy ta vội vã cúi chào. Ta liền bảo với Dương quản gia: Nhận hai nàng này cũng được, để có người chơi cùng ta. Vì trong Trang ít trẻ con, nên ta toàn lủi thủi chơi một mình. Ngài cứ nhận rồi ta sẽ xin thêm với Nghĩa mẫu. Dương quản gia nghĩa ngợi một lúc rồi gật đầu. Thế là từ đó ta với hai nàng lê la chơi bời, ngó nghiêng khắp nơi. Hái hoa, bắt bướm thả diều không thiếu.
Vậy mà thấm thoát đã gần hai chục năm trôi qua. Gần chục năm ở Ái Châu, gần chục năm ở Hoa Lư này. Ba chúng ta đã trở thành người nhà, thành ruột thịt. Mà chính ra ngay cả đến người nhà, là hai song thân cùng với nghĩa phụ và nghĩa mẫu cũng nào có ai gắn bó với ta ngần ấy năm như hai nàng.
Ngày hôm sau ta loanh quanh ở trong sân vừa chơi với Toàn Nhi, vừa nghe ngóng tin tức của Lan Nhi.
Sáng sớm đã thấy nàng dậy, lục đục chuẩn bị vài thứ đồ gì đó, rồi sau khi cắt đặt người hầu kẻ hạ nhà trong, nhà ngoài chu tất, nàng xin phép ta cho sang thăm Ngọc Nhi rồi ngồi xe ngựa nhỏ đi thẳng sang Phủ Ngô phò mã.
Nàng đi rồi ta sai người mang ghế tựa, đệm ấm ra sân ngồi trông Toàn Nhi chơi với đám hầu nhỏ. Mấy ngày nay trong Cung đã rục rịch chuẩn bị cho Tết Nguyên đán. Nhưng ta cũng chẳng thiết gì nữa.
Chừng qua giờ Ngọ thì Lan Nhi trở về, mặt mày nhợt nhạt, hồn như xiêu, phách như lạc. Nhìn nàng ta biết ngay là có chuyện chẳng lành nhưng cũng chẳng vội gặng hỏi nàng, chỉ khẽ bảo gia nhân xếp cơm ra để ta và nàng dùng bữa trưa.
- Hoàng hậu vẫn chưa dùng bữa trưa sao? Vậy còn Hoàng tử thì sao? Nàng nghe ta ra lệnh cho người hầu kẻ hạ như vậy mới hốt hoảng hỏi.
- Toàn Nhi đã dùng bữa xong và đi nghỉ trưa rồi. Chỉ có ta tự nhiên chưa muốn ăn nên đợi em về để ăn cùng cho vui thôi.
Lan Nhi khẽ gật đầu rồi lẳng lặng ngồi vào mâm sau khi gia nhân đã xếp ra. Định bụng đợi nàng ăn xong bữa cơm mới hỏi han tới chuyện Ngọc Nhi, mà nhìn nàng dùng đũa gẩy gẩy từng hột cơm chẳng thiết tha gì ăn uống, ta biết ngay là có ép nàng ta ăn cũng vô ích, bèn bảo gia nhân lui ra ngoài rồi mới nhẹ nhàng hỏi nàng:
- Tình hình Ngọc Nhi như thế nào rồi? Có gì không ổn sao?
Nàng dường như chỉ chờ ta hỏi, liền buông bát đĩa, nước mắt chảy dài trên má:
- Hoàng hậu, nàng ấy ốm nặng lắm rồi. Không biết có qua khỏi được không nữa! Huhu
Dứt lời cứ ngồi đó khóc nức nở, tấm tức không thốt nên lời. Ta cứ để nàng khóc một lúc, đến khi nghe chừng đã nguôi ngoai, nhẹ nhõm đi phần nào mới bảo:
- Thôi em hãy bình tâm lại, sự thể như thế nào hãy nói cho ta được rõ?
Nàng vẫn nức nở thêm một lúc nữa, rồi mới lặng lẽ chấm nước mắt đi, hạ giọng:
- Sáng nay tỉnh ngủ dậy em mới ngồi bịa ra một cái thư giả làm thư hỏi thăm của gia đình nàng ta; kèm theo ít hương liệu, lụa là, thuốc quý giả làm quà họ hàng ở quê gửi cho nàng ta. Em sang đến phủ Ngô phò mã, tìm đến gian nhà của Ngô nhân thì thấy gia nhân bảo nàng bị ốm. Em bảo muốn thăm và gửi thư nhà cho nàng thì gia nhân bên đó mới chạy đi tìm Ngô nhân. Thấy thế Ngô Nhân hớt hải từ đâu chạy về bảo em, quà quê thư nhà chì cứ chuyển cho hắn vì Ngô phu nhân bị ốm không gặp người ngoài được - ấy là hắn bảo Thầy thuốc nói thế. Nhưng em cứ khăng khăng đòi gặp cho bằng được, bảo có thư nhà gấp phải chuyển tận tay. Đôi co tiếng qua tiếng lại một hồi, Ngô Nhân đành cho em vào gặp. Thoạt đầu thấy hắn không cho gặp em cứ ngỡ là chẳng qua hắn chỉ muốn gây khó dễ cho mình, vì không muốn cho mình gặp nàng ta, chắc là có gì mờ ám. Nhưng đến khi gặp rồi thì mới biết là nàng ốm thật. Nàng nằm liệt ở trên giường, tay chân không cử động được. Nàng còn bị cấm khẩu, không nói năng được gì. Lúc nhìn thấy em nàng tỏ vẻ vui mừng ra mặt, nàng có ú ớ gì đó nhưng không ai có thể hiểu nổi. Điều em băn khoăn là nhìn nàng vẫn rất béo khỏe, đẫy đà, vậy mà không rõ bệnh gì lại thành ra nông nỗi ấy. Em có ngồi hỏi han, nói chuyện với nàng một lúc, nhưng tất cả chỉ làm cho nàng đau khổ, vì nàng muốn đáp lời, muốn nói chuyện với em mà đều bất lực. Lúc em đứng dậy chào về, mắt nàng như điên loạn. Nàng muốn nói gì đó, muốn làm gì đó, thậm chí muốn gào thét, vậy mà không thể. Lúc đi ra cửa quay lại, em nhìn thấy những giọt nước mắt lăn trên gò má nàng, nhìn ánh mắt đau đơn của nàng em không kìm được, đã khóc suốt dọc đường về đây đấy tiểu thư.
Nói rồi nàng lại lặng lẽ lấy khăn mùi xoa chấm đôi mắt nhòa lệ của mình.
- Quả là kỳ lạ thật! Ta lẩm nhẩm.
- Vậy tính sao bây giờ Hoàng hậu?
- Ta biết tính sao bây giờ? Cầu trời khấn phật cho nàng ta mau khỏe thôi chứ biết làm sao. Nàng ta đã được gả cho Ngô Nhân, hơn nữa ta cũng không phải là họ hàng ruột thịt của nàng, thì có thể làm được gì hơn. Thôi hãy cứ đợi vài bữa, rồi em lại mang ít nhân sâm, ngọc linh, thuốc bổ sang hỏi thăm nàng ấy xem thế nào.
- Mình có thể cho vời Ngự y sang khám cho nàng ấy được không?
- Giờ nàng ấy là người của Ngô phủ, nếu có bệnh tình gì thì chính là Ngô phủ sẽ gọi ngự y. Ta làm sao dám làm việc ấy được. Nếu ta làm thế, khác nào bảo với bàn dân thiên hạ là Ngô phủ không quan tâm tới nàng ấy hay Ngô phủ không có quyền hành gì đến nỗi không thể mời Ngự y. Em thấy như vậy mà cũng được hay sao?
- Nhưng em lo lắng lắm. Nhỡ nàng ta có mệnh hệ gì thì sao?
Nói thế rồi Lan Nhi lại bật khóc nức nở thành tiếng. Nàng thị nữ này bao lâu nay rất ít khi yếu đuối đến như vậy, mà giờ đây khóc lóc như mưa thế này, thì có thể thấy Ngọc Nhi đã nguy kịch thật rồi. Nhưng ta giờ đây cũng không thể làm gì hơn. Nàng ta không phải là thị nữ dưới chướng của ta nữa; mà ta cũng không còn là Cồ Quốc hoàng hậu của ngày nào nữa rồi..
Hai ngày sau thì Ngọc Nhi mất.
Lan Nhi còn chưa kịp qua thăm nàng ta lần thứ hai thì phủ Ngô phò mã đã cho gia nhân sang báo tin, dù Ngô phủ đã cho vời Ngự y tận tình chăm sóc, nhưng Ngọc Nhi, tức Ngô Nhân phu nhân đã không qua khỏi. Lan Nhi khóc ngất khi nghe tin. Cũng phải thôi, ta với các nàng dù gắn bó keo sơn, vẫn có một rào cản chủ tớ. Còn hai nàng ấy thân nhau như chị em, gắn bó không rời. Ngọc Nhi đi rồi Lan Nhi không đau lòng làm sao được.
Tang lễ Ngọc Nhi được cử hành trong hai ngày. Ta ghé qua Ngô phủ buổi sáng tiễn đưa nàng. Còn Lan Nhi lăn lộn khóc lóc ở bên linh cữu của nàng đủ cả hai ngày.
Tóc tai nàng rối bù, váy áo thì xộc xệch, mặt mày thì nhợt nhạt. Nhưng ta cũng kệ. Nghĩa tử là nghĩa tận. Thôi hãy cứ để nàng một lần cuối được hết lòng vì người đã khuất.
Nhưng cái chết của Ngọc Nhi đối với ta mà nói, không chỉ giấy lên sự đau buồn, mà cả sợ hãi cũng ngấm ngầm dâng lên.
Nàng ta bị bệnh gì? Tại sao lại ra đi vào đúng thời điểm này? Đúng vào lúc chúng ta đang thực sự muốn gặp nàng để làm rõ những chuyện quan trọng? Hai chuyện này xảy ra tình cờ hay là sự sắp đặt? Ai sắp đặt? Sắp đặt như thế nào? Nếu tất cả đều là từ bàn tay tính toán của người đó, thì nàng ta thật sự là quá kinh khủng.
- Nếu tất cả chỉ là trùng hợp thì quả tình là thiên thu chỉ có một – Trinh Minh Hoàng hậu đã lẩm bẩm như vậy khi ta kể cho nàng nghe tất cả những nghi hoặc của mình – Đó chỉ có thể là một sự tính toán, nàng nói tiếp, chỉ có điều chẳng thể biết được là tính toán từ khi nào? Là Ngọc Nhi và Ngô Nhân thực lòng yêu thương nhau, rồi nhờ đó Ngô phủ vô tình lại có được một quân cờ trong tay hay là ngay cả chuyện Ngô Nhân và Ngọc Nhi quen biết cũng đã được tính toán kỹ lưỡng? Đó là những câu hỏi mà chúng ta có thể sẽ không bao giờ có thể tìm ra câu trả lời. Nhưng nếu là tính toán ngay từ đầu, cũng không có gì lạ nếu họ nhắm vào Ngọc Nhi mà không phải Lan Nhi. Ngọc Nhi là một cô gái tốt bụng, nhưng hơi chậm chạp và có đầu óc giản đơn. Thậm chí đôi khi hơi ngốc nghếch nữa. Em có thấy vậy không?
Ta bảo nàng rằng đúng thế, xưa nay Ngọc Nhi vẫn luôn là người thật thà và dễ tính hơn một chút. Đôi khi còn ham chơi và ngờ nghệch nữa. Nên không có gì lạ nếu ai đó muốn khai thác thông tin lại nhằm vào Ngọc Nhi.
- Nhưng vấn đề là ở chỗ, giờ đây em thấy thật sự sự hãi. Em luôn có cảm giác có những sự đe dọa âm thầm nào đó đang vây quanh mẹ con em. Liệu người ta có đang định gạt bỏ mọi chướng ngại vật trên đường tới đích của họ không? Mẹ con em nên làm gì đây?
- Cũng không loại trừ điều đó. Trinh Minh Hoàng hậu nắm lấy tay ta nói. Mà không riêng gì mẹ con em, mẹ con ta cũng là chịu chung cảnh ngộ thôi. Thực tình dạo gần đây ta cũng hết sức lo lắng. Nhiều đêm không thể chợp mắt được. Nhưng cũng chưa tìm ra được đối sách gì cả. Mọi thứ quá đỗi mơ hồ để có thể làm bất cứ điều gì. Nhưng em đừng lo lắng quá. Ta sẽ bảo các anh trai của mình tăng cường canh gác ở hai Cung Trinh Minh và Cồ Quốc. Như vậy hi vọng sẽ tránh được những bất trắc xảy ra.
- Nếu vậy thì em cảm ơn người quá! Vậy là em đã yên tâm phần nào rồi. Nếu không có người hai mẹ con em thực sự không biết làm sao nữa. Thân cô thế cô giữa Hoa Lư này!