Dịch: An Linh
Đàm Mặc rốt cuộc mãn nguyện chìm vào giấc ngủ, nhưng nụ hôn thành kính bất chợt của Đàm Mặc sau đó lại khiến Kiều Lam mất ngủ.
Tuy đã từng cùng Đàm Mặc hôn môi rất nhiều lần, nụ hôn ngọt ngào tối hôm nay cũng là một trải nghiệm khiến người ta mặt đỏ tim đập nhưng cũng không khiến người khác kinh ngạc như cái hôn mới vừa rồi.
Kiều Lam hoàn toàn không nghĩ tới Đàm Mặc đột nhiên sẽ có hành động như vậy, không biết có phải do ảo giác của Kiều Lam hay không, chỗ bắp chân bị hôn qua giống như còn nóng hơn so với những vùng da xung quanh.
Kiều Lam nhìn chằm chằm chỗ đó thật lâu, đột nhiên bước xuống giường, tìm được một cây bút ở trên bàn Đàm Mặc vẽ lên đó một trái tim nhỏ.
Lúc này mới hài lòng nằm trở lại.
Sau đó...
Tiếp tục mất ngủ...
Tận đến hai giờ sáng, Kiều Lam xoay đầu liếc nhìn tên đầu sỏ khiến cô mất ngủ, quả thật không ngủ được nên định đi ra ngoài uống vài viên thuốc cảm.
Kết quả bị sợi dây màu mảnh trên tay níu lại.
Kiều Lam: "......"
Thôi vậy, nằm lại lần nữa.
Tiếp tục vờ ngủ.
Giả vờ giả vờ, cuối cùng cơn buồn ngủ từ từ kéo tới.
Kiều Lam mất ngủ đến tận ba giờ sáng mới ngủ được, Đàm Mặc thì ngủ một mạch đến khi trời sáng.
Thoải mái.
Ngày hôm sau tỉnh rượu cả người cũng rất có tinh thần, mở mắt ra còn chưa kịp ngẩn người đã cảm thấy dường như hôm nay không giống mọi khi.
Cô gái cuộn tròn trong ngực, tay phải ôm eo cậu, gò má kề sát vào ngực. Từ góc độ của Đàm Mặc nhìn sang, lông mi cô vừa dài và dày tựa như chiếc quạt nhỏ.
Đôi lúc Đàm Mặc thức dậy cũng từng nghĩ tới, tuy là ở bên nhau đã rất vui rồi nhưng nếu khi mở mắt ra có thể nhìn thấy Kiều Lam sẽ là cảm giác gì?
Hôm nay vừa mở mắt là Đàm Mặc đã nhìn thấy cô.
Hỏi cậu cảm thấy thế nào
Chính là chỉ muốn ôm mãi như vậy.
Hạnh phúc đến đỗi không biết nói gì.
Sao có thể đẹp như vậy, sao có thể thích nhiều đến mức như thế.
Kiều Lam vẫn đang ngủ say, không biết là nằm mơ thấy gì vô thức cọ vào ngực Đàm Mặc.
Đàm Mặc cứng đờ, rụt chân lại theo bản năng, lúc này mới phát hiện hai chân mình cũng bị đôi chân thon dài của Kiều Lam quắp chặt lấy.
Đàm Mặc sửng sốt hồi lâu, đau khổ che mắt.
Đây chắc chắn là trải nghiệm ngọt ngào nhất với cậu.
Nhưng.....
Nó thực sự quá giày vò người.
Thiếu niên tuổi 17 tràn đầy khí huyết, thời điểm nhạy cảm như vậy vào sáng sớm...
Và theo tới là ký ức của ngày hôm qua.
Hôm qua thực sự uống quá nhiều, có mấy đoạn không nhớ được, nhưng cũng có những đoạn Đàm Mặc nhớ ra.
Ví như cậu và Kiều Lam ngồi trên đất hôn nhau, hay tại sao tối hôm qua Kiều Lam không về phòng, còn có cái hôn thân mật lên chân Kiều Lam trước khi ngủ.
Đàm Mặc:.......
Vừa ngớ ngẩn vừa ấu trĩ lại càn rỡ.
Nhưng một chút cũng không hối hận.
Dù sao bình thường cũng vốn không dám làm gì, mượn rượu giả vờ mất trí, giờ nghĩ lại, Đàm Mặc cảm thấy hiệu quả thật không tệ.
Chỉ là cậu có hơi vui mừng.
Hôm qua suýt nữa đã thật sự phát sinh gì đó rồi.
Còn may vẫn chưa.
Cũng không phải vì nguyên nhân mình chưa thành niên, đều là nhảm, 17 với 18 tuổi chẳng lẽ chênh lệch nhiều vậy sao?
Không phải.
Cũng không phải nói 17 tuổi thì không thể, mà là không thể uống say.
Nhìn tổng thể Đàm Mặc vẫn là một người rất coi trọng nghi thức, giống như lúc hai người ở bên nhau, bởi vì chưa từng nói tớ thích cậu nên vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Trong chuyện yêu đương mỗi một bước đối với Đàm Mặc mà nói đều rất quan trọng.
Càng đừng nói đến chuyện này.
Huống chi lúc trước, Đàm Mặc cũng không biết suy nghĩ của Kiều Lam, loại chuyện này đối với con gái càng quan trọng, nếu như Kiều Lam không muốn v...v
Ký ức ngày hôm qua tuy rời rạc nhưng vẫn còn sót lại.
Đàm Mặc không nhớ rõ lắm nhưng vẫn nhớ được dáng vẻ Kiều Lam ngoan ngoãn ôm mình, Đàm Mặc không ngốc.
Cậu nhìn ra được.
Đó là ngầm cho phép
Ngầm đồng ý giao cả đời mình cho cậu.
Tim Đàm Mặc mềm thành một vũng nước, bất giác ôm chặt cô gái trong lòng hơn.
Kiều Lam mơ mơ màng màng tỉnh lại, nửa mê nửa tỉnh cọ một cái.
"Buồn ngủ."
Giọng mềm mại như làm nũng, Đàm Mặc vốn định rời giường lại bị níu lại.
Đàm Mặc bất động, Kiều Lam thỏa mãn tìm một chỗ thoải mái trên ngực cậu ngủ tiếp.
Bác Trần và dì Trần không ở nhà, Đàm Mặc cũng sa ngã thành kẻ lười, nằm với Kiều Lam như vậy một mạch đến gần 11 giờ.
Lúc hai người hoàn toàn tỉnh lại lần nữa, sau một hồi đối mặt nhìn nhau đột nhiên cùng dời tầm mắt đi chỗ khác.
"Muốn ăn gì, tớ đặt đồ ngoài."
Đàm Mặc mở lời trước.
"Đừng đặt, tớ làm."
Kiều Lam tiếp lời, nhìn thời gian mới 11 giờ, dù sao bây giờ nghỉ hè cũng có thời gian, làm một bữa cơm cũng khá hay ho.
"Được", Đàm Mặc cầm điện thoại bước xuống giường.
"Tớ ghét rửa..."
Bị sợi dây màu cột trên cổ tay kéo trở lại.
Đàm Mặc: "......"
Kiều Lam: *phì cười*
Hôm qua còn nghĩ lúc Đàm Mặc tỉnh lại phát hiện ra sợi dây màu này thì sẽ thế nào, quả thực rất thú vị.
Đàm Mặc sững sờ nhìn sợi dây màu trên cổ tay hai người.
Kiều Lam mặt không cảm xúc nhìn Đàm Mặc.
"Cậu cột đó."
Đàm Mặc: "......"
"Cậu nói sợ tớ bỏ đi, đòi cột tớ lại."
Đàm Mặc: "......."
"Thật xin lỗi."
Đàm Mặc cúi đầu thấp giọng nói.
Sắc mặt Kiều Lam dường như không vui lắm, chắc chắn là không thích.
Ngay giây sau Kiều Lam cười lên.
"Xin lỗi gì chứ."
Kiều Lam xoay xoay cổ tay.
"Tay cậu là tớ cột đấy, có phải tớ cũng nên nói xin lỗi không?"
Đàm Mặc ngẩn ra, nhìn Kiều Lam rồi lại nhìn sợi dây màu trên tay, Kiều Lam mỉm cười leo xuống giường.
"Được rồi không lộn xộn nữa, mau cởi ra."
Không muốn cởi.
Đàm Mặc nghĩ thầm.
Nhưng mà còn phải đi tắm.
Chỉ có thể cởi một cách miễn cưỡng, vừa cởi vừa cúi đầu xuống, chợt nhìn thấy trên bắp chân trắng nõn thon dài của Kiều Lam vẽ một trái tim nhỏ
Kiều Lam nhận thấy Đàm Mặc đột nhiên dừng động tác, cúi đầu đang muốn hỏi làm sao vậy, phát hiện Đàm Mặc không chớp mắt nhìn chằm chằm chân mình.
Thuận theo tầm mắt của Đàm Mặc, Kiều Lam nhìn thấy trái tim nhỏ trên chân mà mình vẽ tối qua.
Kiều Lam:.......
Cho nên mới nói buổi đêm là thời điểm dễ dàng lạc lối a!
Hôm qua chỉ vì một cái hôn của Đàm Mặc mà Kiều Lam bị trêu chọc đến động lòng, cuối cùng tìm cây bút dạ vẽ một trái tim nhỏ.
Hôm qua là thật sự muốn vẽ nhưng cũng không muốn để Đàm Mặc nhìn thấy, càng đừng nói đến bây giờ là ban ngày chứ không phải buổi tối nữa.
A a a a a a!
Kiều Lam gần như hét lên trong lòng!
Cô làm sao lại quên mất chuyện này chứ? Sao lại bị Đàm Mặc nhìn thấy?
Mang tai Kiều Lam nóng lên, vừa bắt quả tang Đàm Mặc xong kết quả nháy mắt thành mình bị bắt gặp.
Cũng không để ý mang dép, kéo theo sợi dây màu dài thòng chạy thẳng về phòng mình.
Đàm Mặc ngồi bên mép giường ngây người hồi lâu, khóe môi không nhịn được hơi nhếch lên, trong đôi mắt xinh đẹp đầy ý cười dịu dàng.
Cầm đôi dép màu hồng phấn của Kiều Lam để lại trên nền, gõ cửa phòng Kiều Lam rồi bước vào.
Hai má Kiều Lam vẫn còn nóng, nhỏ giọng nói: "Tớ muốn đi tắm thay quần áo."
"Tớ biết."
Đàm Mặc đi tới, lại ngồi xổm xuống, xỏ đôi dép mà Kiều Lam vội vàng bỏ lại lên đôi chân trắng muốt của cô.
"Được rồi."
Đàm Mặc liếc nhìn trái tim nhỏ trên chân Kiều Lam, ý cười trong mắt lan ra, lúc này mới đứng dậy nói: "Bây giờ có thể đi tắm."