Nhưng Kiều Bích Vân và A Oản hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Từ ánh mắt thương xót của họ khi nhìn mình, Tô 'Tẩm có thể đoán ra được họ đang nghĩ rằng cuộc sống hiện tại của bà không được tốt.
Tô Tẩm cũng không giải thích, suy cho cùng, bà được như ngày hôm nay đều là nhờ có Thời Viễn Sơn.
Mà Thời Viễn Sơn...
Sở dĩ bà một lần nữa từ chối lời cầu hôn của Thời Viễn Sơn là vì bà không thể ích kỉ chấp nhận lời cầu hôn và cưới ông ấy được, Thời Viễn Sơn chưa kết hôn, chưa có con, mà bà thì đã không còn trẻ nữa, sức khỏe cũng không được tốt, bà không thể sinh con cho Thời Viễn Sơn, cho dù Thời Viễn Sơn không để ý đến mấy chuyện này, nhưng bà cũng không muốn nhìn thấy Thời Viễn Sơn vì mình mà chịu thiệt, vì mình mà không có con nối dõi.
Tô Tẩm đã từng nghĩ sớm muộn gì mình cũng rời xa Thời Viễn Sơn, vì vậy, bà cũng chưa từng nhắc về Thời Viễn Sơn trước mặt Kiều Bích Vân và A Oản.
Trên đường về Kiều Bích Vân và A Oản vẫn còn đang lau nước mắt.
Khi còn trẻ Tô Tẩm là một cô chiêu được nuông chiều, sau này khi làm vợ, Dư Văn Xương khi đó cũng đối xử rất tốt với bà.
Không ai ngờ được sau này Tô Tẩm lại gặp phải những chuyện như vậy, nhưng hôm nay, sau mấy năm không gặp, bà còn không có lấy một chiếc túi hàng hiệu để xách đi chơi.
“Chiếc túi mà A Tẩm xách hôm nay chẳng khác nào chiếc túi của mấy người giúp việc trong nhà dùng để đi chợ thôi.
A Oản nói xong, nước mắt lại rơi xuống: “Bích Vân, chúng ta phải chuẩn bị cho thật tốt, bữa tiệc cuối tuần kia, chắc chắn Triệu Như sẽ tham gia, dù thế nào đi nữa cũng không thể để Tô Tẩm bị lép vế được”.
“Phải, trước đây tôi không biết Tô Tẩm ở đâu, nếu hôm nay A Tẩm đã trở về rồi, vậy chúng ta phải hỗ trợ hết mình, dù cho hiện tại địa vị của A Tẩm không bằng Triệu Như, nhưng còn có chị em chúng ta ở đây, ai dám coi thường bà ấy thì chính là gây sự với chúng ta!”
Bích Vân âm thầm hạ quyết tâm, lần này nhất định phải khiến Tô Tẩm tỏa sáng trong bữa tiệc từ thiện, năm xưa, ở thủ đô có biết bao người tài giỏi theo đuổi Tô ẩm, cho dù hiện tại Tô Tẩm đã bốn mươi tuổi, nhưng vẫn giữ được phong thái như xưa, bà ấy không tin người chị em tốt nhất trên đời của mình lại không tìm được một người đàn ông tốt!
Kiều Bích Vân vừa về đến nhà đã gọi ngay cho các thương hiệu thời trang lớn, yêu cầu bọn họ gửi ngay những mẫu trang phục và trang sức theo mùa của mình đến biệt thự nhà họ Khương.
Tiêu Định Bân và Dư Tiêu Tiêu đương nhiên cũng được nhận thiệp mời đến bữa tiệc từ thiện, không những vậy, các quý cô quý bà ở thủ đô còn phải tranh giành nhau để lấy được thiệp mời.
Tiêu Định Bân chưa từng có hứng thú đối với các hoạt động xã hội, nhưng tiệc từ thiện lần này được tổ chức bởi quỹ từ thiện dưới danh nghĩa của phu nhân 'Tổng thống, dẫu sao cũng phải nể mặt, vì vậy anh đã thông báo cho Giang Nguyên, kêu anh ta đem chiếc đồng hồ cổ Vacheron Constantin mà anh sưu tâm được đến buổi đấu giá tối hôm đó, toàn bộ số tiền thu được sẽ quyên góp cho quỹ.
Tiêu Định Bân không đi, đương nhiên Dư Tiêu Tiêu sẽ đến đó cùng với Triệu Như.
Mà Dư Kiều bên này cũng nhận được một tấm tỈ mời, lại là do chính đạo diễn Tạ Nhạn Hồi sai người mang đến cho cô, nói rằng ban tổ chức bữa tiệc cho mời nam nữ chính của mv tuyên truyền lúc trước tới dự, vì trước đó Dư Kiều đã hát ca khúc chủ đề nên hiện tại độ nổi tiếng cũng khá cao, ban tổ chức còn đặc biệt mời cô đến tham dự.
Nhưng điểm nổi bật của mọi bữa tiệc từ thiện là buổi đấu giá từ thiện diễn ra cuối cùng, sau khi nhận được thiệp mời, Dư Kiều nghĩ ngợi rồi quyết định sẽ quyên góp chiếc váy Haute Couture duy nhất trên thế giới mà cô đã mặc trong đêm họp báo để bán đấu giá.
Thời Viễn Sơn cũng chuẩn bị cho Tô Tẩm vật phẩm để tham gia bán đấu giá, nhưng trông nó như một cây sáo đen trông rất bình thường, Tô Tẩm không hiểu biết gì về những đồ cổ này, thấy vẻ ngoài đơn giản của cây sáo trúc này, cũng không quá xem trọng nó.
Thời Viễn Sơn thấy vậy chỉ cười, cũng không giải thích thêm.
Trước giờ ông luôn dành những thứ tốt đẹp nhất cho 'Tô Tẩm, Dư Kiều và Nhất Niệm chứ không chỉ qua loa lấy lệ.
Kể từ lần nói chuyện không mấy vui vẻ với Tiêu Định Bân ngày hôm đó, Dư Kiều và anh vẫn chưa có thêm bất kì cuộc trò chuyện hay gặp mặt nào khác.
Mà bên Xán Tỉnh, người đại diện của cô - Vương Tuyết, ngoại trừ lần gọi điện cho cô để hỏi thăm tình hình dạo này của cô thì không ai nói thêm lời nào nữa.
Tô Tẩm cùng Kiều Bích Vân và A Oản hầu như ngày nào cũng gặp nhau, Dư Kiều phát hiện, kể từ khi Tô Tẩm bắt đầu ra ngoài gặp gỡ những người bạn cũ, khí sắc càng ngày càng tốt, bà ấy cũng cười nhiều hơn so với bình thường.
Xem ra, cô đã quyết định đúng, bất kể ra sao, chỉ cần Tô Tẩm thấy vui, đối với Dư Kiều mà nói, điều này quan trọng hơn tất cả.
Ba ngày sau khi gặp mặt Tống Vấn, Dư Kiều vẫn chưa gặp lại anh ấy.
Lần này họ đến một nhà hàng cạnh trường học cũ của cả hai.
Ăn cơm xong, Tống Vấn lại dẫn cô đi dạo quanh hồ nhân tạo của trường.
Dư Kiều không được nhận bằng tốt nghiệp, khi chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp, cô và Tô Tẩm đã 'vùi thân trong trận hỏa hoạn đó.
Đứng bên hồ, từng làn gió mát thổi qua, đáy lòng Dư Kiều vẫn đọng lại một chút buồn rầu tiếc nuối.
“Anh vẫn luôn muốn hỏi em, mấy năm qua em sống tốt chứ?”
“Rất tốt, cũng may là gặp được chú Thời, em mới có thể có một cuộc sống và học tập ổn định”.
“A Kiều, anh có thể mạn phép hỏi em một câu không?”
“Đàn anh, anh hỏi đi!”
“A Kiều, cha của con gái em, tại sao anh ấy lại rời bỏ em?”
Tống Vấn nghe Thời Viễn Sơn kể rằng cô có một đứa con gái.
Sau khi biết cô chính là A Kiều, những câu hỏi này càng đè nặng trong lòng Tống Vấn, gần như khiến anh không thể ngủ ngon.
Tất nhiên anh không quan tâm đến việc Dư Kiều có người đàn ông khác và đã sinh một cô con gái, chỉ là, trong lòng Tống Vấn vẫn thấy hơi ghen tị với người đàn ông kia.
“A Kiều, nếu em không muốn nói thì thôi, anh không để ý đâu, thật đó, anh sẽ coi con gái em như con ruột của mình..."
“Đàn anh!” Dư Kiều quay mặt sang nhìn Tống Vấn.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và thanh lịch, kết hợp với chân váy denim chữ A, thời tiết nóng nực, cô đem tóc buộc gọn hết lên, để lộ toàn bộ khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn.
Gió thổi khiến tóc ở hai bên thái dương của cô hơi rối, cô đưa tay vén tóc ra sau tai, lại nhìn dòng nước lấp lánh phía xa: “Đàn anh, về thân phận của anh ấy và lí do bọn em chia tay, em không biết phải nói sao với anh, nhưng có một chuyện, em có thể khẳng định, em và bố của Nhất Niệm, có lẽ sẽ không bao giờ quay lại được nữa".
“A Kiều..."
“Đàn anh, hôm nay em gặp anh, kì thực cũng có chuyện muốn nói với anh, anh biết đấy, tên hiện giờ của em là Tô Kiều”.
Dư Kiều nhìn sang Tống Vấn, vẻ mặt anh ấy hoà nhã, mà trong đôi mắt đen láy kia, bóng dáng nhỏ nhắn của cô hiện lên rõ ràng như thể từ bốn năm trước cho tới bây giờ, người trong mắt anh ấy chưa từng thay đổi..
Thế nhưng, cô không thể đón nhận tình cảm của anh ấy được.
Bởi vì, cô không yêu Tống Vấn, không yêu nhưng lại ở bên anh ấy thì sẽ là bất công cho Tống Vấn, cũng là một lựa chọn thật sự ích kỉ.