Ngự Chính

Chương 7:




Ta phải mất nửa tháng mới có thể rút hết những chiếc đinh ngầm mà Tiêu Hoán đã đóng vào phủ công chúa.
Trong phủ này, nha hoàn và nhũ mẫu không thể tùy ý ra cửa; gia đinh và tạp dịch hầu hết hầu hạ bên ngoài viện; những người vừa có thể ra vào thư phòng, phòng ngủ lại vừa được quyền tự do rời khỏi phủ chỉ có đám nam sủng.
Tuy trưởng công chúa yêu cái đẹp nhưng sẽ không để chữ "sắc" che mờ mắt mình.
Bởi vậy, khi ta bắt được vị tiểu lang quân mà bà sủng ái nhất, bà vẫn ra lệnh tống giam y vào ngục tối, nghiêm hình tra tấn.
Từ đó về sau, những kế hoạch trong phủ công chúa không còn bị tiết lộ ra ngoài nữa.
Nhờ có công điều tra, ta nhận được rất nhiều ban thưởng, trưởng công chúa cũng ngày một tin tưởng ta. Và hành động lần này của ta xem như hoàn toàn trở mặt với Tiêu Hoán.
Một tháng sau, Nam Chiếu - một nước chu hầu của thiên triều đưa con tin đến Kinh Thành.
Trong buổi tảo triều, Hoàng Đế bất ngờ hạ chiếu tứ hôn Nguyên Nguyệt quận chúa cho vương tử của quốc gia nhỏ bé này.
Trưởng công chúa vừa trở về phủ lập tức nổi trận lôi đình.
Với thân phận của Nguyên Nguyệt, nếu chọn rể tại Kinh Thành, nhất định sẽ chọn được một phu quân xuất thân danh gia vọng tộc, đem lại trợ lực vô cùng lớn cho phủ công chúa.
Còn cưới một con tin đến từ nước lân bang sẽ chẳng có chút lợi ích thực tế nào, lại thể hiện ra ơn vua mênh mông cuồn cuộn. Quả thật là cao minh.
Hơn nữa, một khi Nguyên Nguyệt xuất giá, thư đồng là ta đây sẽ không còn tư cách ở lại phủ công chúa nữa.
Đây hẳn là tác phẩm của Tiêu Hoán.
Hắn đang buộc ta phải rời đi.
Ta không những phản bội hắn, còn nhiều lần phá hoại âm mưu của hắn. Nếu ta rơi vào tay hắn, chỉ sợ lột da róc xương vẫn là hình phạt nhẹ.
Ngày thành thân của Nguyên Nguyệt được định vào đầu xuân năm sau nên thời gian mà ta còn không nhiều lắm.
Đang lúc ta hết đường xoay xở thì tay trong ở Thái Y Viện truyền đến một tin tức.
Gần đây, Hoàng Đế thường xuyên ho ra máu, bệnh đã vào phổi, ngày nào cũng phải dùng thuốc mới có thể tỉnh táo ngự triều. Theo suy đoán của Thái Y, vị bệ hạ yếu ớt từ trong bụng mẹ này đã như đèn treo trước gió, có chữa trị kiểu gì đi nữa cũng chỉ sống được thêm nửa năm mà thôi.
Hoàng Đế không có con nối dõi, lỡ như xảy ra chuyện gì bất trắc thì người có tư cách thừa kế ngai vàng nhất chính là em trai cùng mẹ với ông - Hàn vương Tiêu Hoán.
Ta suy nghĩ cả buổi trưa, cuối cùng nảy ra một ý tưởng. Sau bữa trưa, ta bước vào thư phòng trưởng công chúa.
┊  ┊  ┊  ┊
┊  ┊  ┊  ★
┊  ┊  ☆
┊  ★

Ngày hôm sau, Binh Bộ Thượng Thư tiến cử Kiêu Kỵ tướng quân Lý Huyền đến đóng giữ Vân Châu.
Bấy giờ, biên giới phía Bắc không yên bình, man di Mạc Bắc không chịu lao động, sau mùa đông sẽ tràn xuống phía Nam cướp bóc. Năm nào cũng thế.
Tên giá áo túi cơm Lý Huyền đặc biệt thích việc lớn hám công to. Cho gã đi đánh man di, chắc chắn sẽ mở cổng thành nghênh chiến, nhưng với năng lực của gã, thất bại là điều khó tránh khỏi.
Sự thật chứng minh, ta tính toán hoàn toàn chính xác.
Chưa đầy một tháng, tiền tuyến đã báo tin quân Vân Châu liên tục bại trận, phải rút lui.
Biên giới lâm nguy nhưng tướng tài trong triều lại như lá mùa thu. Lúc này, quần thần dâng sớ, thỉnh Hàn vương chiến công hiển hách xuất chinh, bình định biên cương.
Hoàng Đế biết thời gian của mình không còn nhiều, nếu lúc này phái đệ đệ duy nhất đến Vân Châu thì không biết khi hắn trở về, Kinh Thành đã thay đổi long trời lở đất thế nào. Cho nên dĩ nhiên Hoàng Đế không đồng ý.
Trong nhất thời, vua tôi bất phân thắng bại.
Lúc này, trong noãn các của phủ công chúa, lửa than cháy rực, nước sôi ùng ục, hương trà lan tỏa khắp phòng, là Long Tĩnh do Giang Nam cống nạp.
"Ngươi quả là tính toán không chút sơ hở." Vinh Dương trưởng công chúa nhìn ta đầy tán thưởng rồi đặt quân cờ trắng xuống bàn cờ.
Ta cầm cờ đen, quan sát thế trận, cười nói: "Cũng may có trưởng công chúa sớm an bài người ở Lục bộ, nếu không cho dù thần nữ có nghĩa ra được kế thì cũng không thể suôn sẻ như vậy được."
Từ việc tiến cử Lý Huyền đến việc ép Tiêu Hoán xuất chinh đều là môn sinh của phủ công chúa khơi mào. Chỉ cần mượn tình hình chiến sự điều Tiêu Hoán ra khỏi kinh thì trong tương lai, việc lớn của trưởng công chúa có thể nắm chắc thành công, còn ta cũng sẽ không còn nỗi lo về sau nữa.
Một canh giờ sau, trong cung có tin tức truyền đến.
Giữa lúc quần thần tranh cãi kịch liệt trong Ngự Thư Phòng, Hàn vương đột nhiên vào cung, chủ động xin lệnh dẫn quân ra trận.
┊  ┊  ┊  ┊
┊  ┊  ┊  ★
┊  ┊  ☆
┊  ★

Người ra sa trường, kính rượu tiễn đưa.
Đây là lần đầu tiên ta vào cung, lý do là cùng Vinh Dương trưởng công chúa đến dự tiệc đưa tiễn Tiêu Hoán.
Chẳng biết tại sao, kể từ lúc bước vào cửa cung, mí mắt ta cứ giật liên hồi. Đến khi ngồi vào vị trí của mình, ta càng cảm thêm hoảng hốt. Cho nên ta uyển chuyển từ chối ngồi cạnh Nguyên Nguyệt, chọn một chỗ thuộc khu vực cho gia quyến của quan lại, cách xa bàn của Hoàng Đế.
Sau ba vòng rượu, ta mới nhận ra rượu trái cây dùng chiêu đãi trong bữa tiệc có tác dụng chậm vô cùng mạnh, bèn ôm trán đứng đậy, ra ngoài hóng gió cho tỉnh rượu.
Ngô đồng trong cung cực kỳ tươi tốt, gió đêm thổi qua, lác đác vài chiếc lá khô rơi rụng.
Ta đứng trong gió lạnh, nhìn hàng cây ngô đồng cao lớn cùng bóng đêm dày đặc, đầu óc thoáng tỉnh táo hơn một chút. Đang định quay về thì cánh tay đột nhiên bị ai đó níu lại. Ta vùng vẫy theo bản năng nhưng bị kéo vào lồng ngực hắn. Hắn ôm ta xoay một vòng, ẩn mình vào bóng tối.
Ta bị hắn đẩy dựa lưng vào gốc ngô đồng, gương mặt quen thuộc áp sát tới, đôi mày thanh tú đã nhuộm vài phần say.
"Mưu kế của ngươi thật thông minh." Giọng Tiêu Hoán khàn khàn, thoang thoảng hương thơm của rượu cống nạp: "Rốt cuộc cô mẫu đã hứa hẹn với ngươi điều gì?"
"Vương Gia say rồi." Ta cố gắng tránh thoát khỏi hắn, nhưng lại bị hắn ép chặt hơn.
Đêm đông lạnh giá, y phục của ta lại mỏng manh, giờ phút này cùng thân thể nóng cháy kia dựa sát vào nhau mới ngăn được cái lạnh thấu xương.
"Rốt cuộc ngươi là vì cô mẫu, hay là vì Thôi Cảnh Kham? Hả?" Hơi thở nóng hổi phả vào tai ta, khiến một bên má ta đỏ bừng.
Hắn nắm lấy cằm ta, bắt ta nhìn thẳng vào hắn, hơi thở hòa vào nhau, Long Tiên Hương quanh quẩn nơi chóp mũi làm ta ngơ ngẩn.
Ta trấn định lại: "Người hướng về chỗ cao mà đi. Thần nữ là loại người như thế nào, Vương Gia hẳn là biết rõ."
"Giữa ta và ngài, chỉ có hợp tác khi ích lợi còn, giải tán khi lợi ích hết. Vốn dĩ không hề có chút lòng trung thành nào cả."
"Thử hỏi, trên đời này có ai không yêu vinh hoa phú quý chứ?"
"Những thứ ngươi muốn, bổn vương cũng có thể cho ngươi." Hắn có chút giận dỗi, áp đôi môi xuống, ta dùng sức nghiêng đầu sang bên. Cảm giác mềm mại chạm vào bên gáy, sau đó là một chút nhói đau.
"Ui..."
Hắn là chó à?
Ta hít sâu một hơi, tim đập hụt một nhịp.
Những mập mờ trước đây, ta vẫn có thể lừa mình dối người chỉ là ảo giác, nhưng hành vi thất thố hôm nay của hắn, tình cảm trong đó thật sự quá mức rõ ràng.
Ta cảm thấy đầu óc choáng váng, trong lòng có chút buồn bực nhưng ta vẫn gắng hết sức vùng vẫy thoát khỏi gông xiềng của hắn, bỏ chạy thục mạng.
Những thứ ta muốn... là gì cơ chứ?
Thuở ban đầu, ước nguyện của ta chỉ là một ít vốn liếng để yên thân gửi phận giữa thế gian đầy khắc nghiệt với phụ nữ này. Thế nhưng hiện tại, thứ ta muốn là quyền lực hô mưa gọi gió như Vinh Dương trưởng công chúa.
Không phải một người vợ hiền lương thục đức bị nhốt nơi hậu viện, cũng không phải một con chim sẻ được nuôi trong chiếc lồng son nạm vàng khảm bạc.
Tiêu Hoán là anh hùng hào kiệt đương thời, mong ước của hắn là chấn chỉnh triều cương, quét sạch ngoại thích. Nếu có một ngày hắn đăng cơ, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép hậu cung can thiệp vào triều chính.
Hai chữ tình ái quá hư vô mờ mịt. Dùng vận mệnh, tương lai của mình để đánh cược sự chân thành của một người đàn ông? Mới ngu xuẩn làm sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.