- Để em lên phòng xem Phương Phương đã dậy chưa?
- Ừm, chắc con bé còn đang ngủ đấy giờ này vẫn là quá sớm với em ấy.
Dung Ân bênh cạnh bao nhiêu người xa lạ. Họ điên điên khùng khùng và coi cô cũng là những người bạn của mình. Cô rất sợ hãi vì vừa mất bố mẹ xong mà bản thân trong hoàn cảnh như vậy nhưng cô không thoát được ra. Cô càng gào thét muốn rời khỏi đó họ càng nghĩ cô bị điên thật. Ai đã tống cô vào đó?
Dung Ân nghĩ lại càng thấy ấm ức, đau khổ, lấy tay quệt nước mắt cô lại nghĩ đến lúc mình biết có thai đến khi mất nó là lúc cô mới điên thực sự.
Mấy năm sau đó, Trần Phương đi du học trở về đã tìm đủ mọi cách để giúp cô khỏi bệnh. Phong Vũ là người anh mà cô quen lúc còn nhỏ cùng gia đình đi du lịch. Anh được một gia đình người Hàn nhận nuôi. Trong lần đi du lịch năm đó, gia đình cô đã ở nghỉ dưỡng tại nhà anh và từ đó quen biết.
Trần Phương và Phong Vũ quen biết tại Hàn Quốc. Phương đã đi du học tại đây, Phong Vũ thì đến Việt Nam có việc nhờ sự giúp đỡ mà cô và Vũ gặp nhau trong hoàn cảnh đó.
Hai người họ là người luôn bên cạnh khi cô bế tắc nhất. Còn Mạc Thần là hình bóng khó mất trong tâm trí cô, đã bao năm không gặp lại và lúc gặp lại anh cô không biết phải nói gì khi biết bố mẹ giết bố mẹ anh ấy.
Sau bao năm gặp lại, anh ấy lạnh lùng ít nói, khó đoán ánh mắt Mạc Thần nhìn cô là gì cô cũng không thể biết chỉ biết rằng cô không dám nhìn vào mắt anh nỗi tự ti, xấu hổ. Dung Ân gặp lại Mạc Thần chính là sự nảy nở, thức tỉnh của trái tim bị ngủ quên đã lâu không được đánh thức.
Cô đã thích anh khi còn nhỏ và giờ tìn cảm đó ngày một lớn một lan rộng ra.
Nhớ lúc ra khỏi bệnh viện tâm thần việc đầu tiên là cô đến thăm mộ bố mẹ và đến viếng thăm bố mẹ Mạc Thần.
- Cô làm gì ở đây?
- Em đến thăm hai bác.
- Anh dạo này vẫn khỏe chứ?
Trần Phương ngái ngủ, lăn qua lăn lại nhìn Dung Ân.
- Trời nay lại chào buổi sáng mình bằng cách này sao?
- Từ từ, cậu cho mình ngắm gương mặt xinh đẹp của cậu buổi sáng tí thôi. Dung Dung cậu có biết cậu khi cười làm bao nhiêu người rung động không trong đó có tớ.
- Rồi rồi, cậu đừng nói nữa dậy đánh răng đi đã được không. Anh Vũ đợi xuống ăn sáng rồi.
- Con có thể đến chỗ bố một lúc không. Bố có chuyện muốn gặp con.
- Có chuyện gì quan trọng giữa tôi và ông?
- Sao con không thể chấp nhận và gọi ta là bố chứ, khúc mắc gì phải nói chuyện mới được gỡ bỏ.
- Tôi chủ muốn biết cha tôi còn sống hay đã chết, nghèo khó hay giàu có và rồi đây ông sống sung sướng như vậy là quá đủ rồi.
- Con phải nghe ta giải thích chứ, ta không biết sự tồn tại của con nếu không sẽ không để con sống ở một đất nước xa lạ cùng bố mẹ không phải ruột thịt.
- Ông không hiểu gì hết, họ xa lạ sao. Tôi được sống cùng bố mẹ dành tình yêu thương cho tôi. Tại sao mẹ tôi sinh con mà ông không biết sự tồn tại của tôi?
- Anh ổn chứ? Ít khi em thấy anh căng thẳng như vậy.
- Anh ổn mà.
- Sắp tới sinh nhật anh Vũ muốn em tặng quà gì nào? Một cô người mẫu chân dài, một cô em sinh viên trẻ trung hay một nữ phú hào giàu có?
- Em đưa cho anh toàn người không thực tế chút nào.
- Ê, ba kiểu người đó em quen hết nhá độc thân luôn. Anh muốn không thôi chứ, anh không sợ ế à?
- Dung Ân cậu tặng quà gì cho anh Vũ kể mình nghe?
- Cậu ăn cơm đi, kể nghe thì hết bất ngờ rồi còn gì.
- Á à ghê ta, anh Vũ chắc thích lắm!
Dung Ân cơm xong cứ lưỡng lự không biết nên nói không.
- Ừm, có một chỗ quen biết hỏi em đến chỗ họ làm việc đánh đàn thu nhập cũng tốt.
- Dù gì em cũng muốn đi làm chứ ở nhà mãi cũng sẽ nhàm chán. Giờ không được mời đi các sự kiện lớn nhưng được đăng đàn là niềm vui, ước mơ của em.
- Chỗ đó ổn chứ, anh chỉ sợ…
- À đợt trong bệnh viện tâm thần ấy em có quen với một chị giờ chị ấy đã khỏi bệnh và mở một nhà hàng. Hồi trong đó hai chị em cũng rất thân với nhau, chị ấy biết chuyện của em cũng rất lo lắng.
- Thế cũng tốt nhưng nếu em thấy không ổn thì nghỉ làm nhé. Anh có thể vẫn lo được cho em mà.
- Anh Vũ nói đúng đó, còn có mình mà không thù cậu làm part time cho tớ và anh Vũ. Thứ 2-4-6 cậu đàn cho mình nghe, còn lại là dành cho anh Vũ.
- Này cậu sao nghĩ ra ý tưởng đó được chứ.