Mùa hè, Thiên Linh rủ Băng đi tắm biển Hawai. Một hòn đảo nhỏ trên đại dương bao la. Nắng trải vàng trên bãi biển cát mịn. Nước trong xanh có thể nhìn thấy cá đang bơi lội. Đẹp như một bức tranh thiên nhiên như được Chúa trời ban tặng.
Đặt chân lên trên hòn đảo, Băng cứ ngỡ mình đang sống trong một thế giới ảo. Bởi vì nó quá đẹp. Đôi mắt của em long lanh như hai viên pha lê tuyệt đẹp. Đẹp hơn cả vì sao trên bầu trời.
Tại phòng thay đồ, nhìn bộ đồ hai mảnh của Băng làm Thiên Linh như bị hớp mất hồn. Hai cái bánh bao căng tròn như bị ép vào nhau. Vòng eo con kiến, cặp mông trắng mịn. Đôi chân thon dài. Đôi mắt như câu hồn mà. Anh thường nghĩ đến cơ thể gợi cảm của Băng nhưng không nghĩ nó lại đẹp hoàn mỹ như vậy.
Thiên Linh cũng áo tắm hai mảnh dễ thương. Áo và quần có màu hồng phấn. Anh sợ nếu Băng để ý kỹ sẽ thấy đáy quần của anh đã ướt vội lấy khăn tắm quấn vào.
Anh có thể tưởng tượng cảnh Băng đang nằm dưới thân anh mặc cho anh xoa nắn hai cái bánh bao mềm, vuốt ve vòng eo đó. Tiếp đó, tay anh sờ xuống nơi bí ẩn chưa từng có ai khám phá. Những sợi lông tơ mềm mại đến hai mép hoa huy*t căng đầy. Bóp nhẹ hạt đậu nhỏ. Khiến ai đó rên rỉ. Chỉ cần tưởng tượng thôi. Anh đã cảm thấy rất thích thú.
Băng là người song tính có thể thích cả nam và nữ. Đây là bí mật mà không một ai biết. Vì thế, em luôn phải che giấu giới tính thật của mình bằng cách quen với Anh Kiệt.
Nhưng khi gặp Thiên Linh, em càng ngày càng đắm chìm trong men say tình yêu.
Em vùng vẫy muốn thoát ra lại càng phát hiện mình lún sâu hơn. Em thật sự sợ hãi. Và em muốn chạy trốn.
Em sợ lời nói ra nói vào của mọi người. Sợ sự chỉ trích của dư luận. Em sợ áp lực quá lớn sẽ khiến em mệt mỏi.
Em có thể ích kỷ với người khác. Có thể, em sẽ tham lam giữ người ta để chơi đùa. Nhưng với anh, em không nỡ.
Trên đời này, em không dám đối mặt với anh. Thiên Linh hãy hiểu cho em. Em cũng thương anh. Nhưng em sợ mình sẽ làm anh hy vọng rồi lại thất vọng.
Tất cả mọi người đều có thể làm anh tổn thương. Nhưng em sẽ là người xoa dịu nỗi đau đó. Chứ không phải là người mang thêm cho anh thật nhiều đau đớn.
Nếu anh mệt có thể dựa vào vai của em mà nghỉ ngơi. Em sẽ là bạn thân của anh.
Em đang tập trung trong thế giới riêng của mình thì một cánh tay đập lên vai của em:
- Băng cậu đang nghĩ gì thế?
- Không có gì đâu, mình đang nghĩ xem có anh đẹp trai nào đang tắm biển không thôi. Haha.
Linh thọc lét eo của Băng:
- Đồ mê trai!
- Cậu không mê trai đẹp sao?
- Tớ mới không giống cậu.
- Khai mau, cậu thích ai rồi đúng không?
Thiên Linh lại nhìn xa xăm:
- Đúng, tớ thích một người nhưng không thể yêu. Tương lai cũng không thể tỏ tình với người đó.
Băng thấy không khí trầm xuống:
- Thôi nhanh đi tắm biển đi. Trời sắp nắng to rồi.
- Ừ, Băng đợi tớ với.
Linh thoát khỏi suy nghĩ về ai đó. Chạy theo Băng. Sợ cậu bỏ lại mình phía sau.
Thiên Linh biết rất rõ về Băng. Biết em ấy rất khác biệt so với mọi người. Người ta chỉ có thể nhìn thấy lớp vỏ bọc bên ngoài của em thôi. Nhưng anh có thể nhìn thấy bên trong một nữ thân kiêu ngạo được mọi người hâm mộ. Là một thiếu nữ luôn khao khát được yêu thương. Được quan tâm và chăm sóc. Một người con gái cũng yếu đuối như bao người. Thế giới của em luôn đầy những gánh nặng của trách nhiệm. Em luôn sợ làm người ta buồn. Sợ làm tổn thương đến người khác. Mặc kệ, cho đến khi cả người đầy những vết thương rỉ máu.
Còn anh, anh không có gia đình. Anh không có người thân. Anh sinh ra và lớn lên ở cô nhi viện. Ở đó, anh học được cách tự lập. Học được cuộc sống không đẹp như người ta tưởng. Anh có thể giả vờ yếu đuối. Nhưng anh muốn mình phải không ngừng lớn mạnh để bảo vệ cho em:
- Băng Nhi của anh. Chap mới luôn có tại ⩵ TrUmTruy en.V𝗡 ⩵
Anh biết em đã xây cho mình một bức tường thật chắc chắn. Còn cứng hơn cả Vạn Lý Trường Thành. Nó được xây trên xương cốt của bao người. Đổ biết bao nhiêu máu và nước mắt.
Em cũng xây một bức tường nhưng lại là máu và nước mắt của chính em.
Em biết không:
- Em luôn làm cho anh đau lòng.
Anh lo lắng, một ngày anh rời đi. Anh không thể tưởng tượng được:
- Em sống có tốt hay không?
Nhưng anh không ngờ, em lại là người ra đi trước anh.
Ngày mà em đi theo người đàn ông đó. Anh hứa với lòng. Anh sẽ quên em. Anh làm không được.
Đến khi nhận được tin, em không còn trên đời nữa. Anh mới nhận ra. Thế giới của anh, nếu như không có em tồn tại cũng như không có sự sống. Em đi mang theo cả trái tim của anh.
Đã vậy em còn tàn nhẫn bỏ lại anh bơ vơ trên cõi đời này nữa chứ.
- Em thật độc ác.
Nếu có kiếp sau, anh sẽ không thèm quan tâm đến em nữa. Để em tự sinh tự diệt. Tránh làm cho anh đau lòng.