26
Nguyên chủ Thịnh Vãn Ý vẫn luôn yêu Kỷ Tiêu nhưng không có được, sau đó Khương Y Dao lại xuất hiện, cướp đi sự chú ý của Kỷ Tiêu, nàng liền cảm thấy mười phần không cam lòng.
Trong bữa tiệc này, cô đã dùng một thủ đoạn tai hại, chính là đưa cho Kỷ Tiêu một lọ tình dược. Kết quả không nghĩ tới, trời xui đất khiến, lại khiến Kỷ Tiêu và nữ chính có sự tiếp xúc thân mật hơn.
Chính vì sự tiếp xúc da thịt trong bữa tiệc này mà nam nữ chính đã đính hôn.
Ta không khỏi liếc nhìn Kỷ Tiêu đang hết sức tập trung lột vải cho ta.
Nếu lần này ta không làm trò tai hại thì chắc chắn giữa nam và nữ chính sẽ không có tiến triển gì phải không?
Thế tử hầu phủ bên cạnh nhếch môi, lạnh lùng nhìn ta: “Nhị hoàng tử đã ngưỡng mộ Thịnh tiểu thư đã lâu, lần này Thịnh tiểu thư sẽ từ chối hắn sao?”
Sự thù địch không thể giải thích được này.
Ta còn chưa kịp mở miệng, Kỷ Tiêu đã tức giận trừng mắt: "Cái miệng thối mang về từ dân gian này của thế tử vẫn chưa thay đổi được sao? Không bằng ta xem giúp ngươi một chút?”
Sắc mặt thế tử lúc xanh lúc trắng: "Miệng lưỡi của tiểu tướng quân cũng không kém bao nhiêu. Nhị hoàng tử thích nàng, ta nói cũng không sai a.”
Tính tình nóng nảy của Kỷ Tiêu bộc phát, đứng dậy định đánh nhưng bị ta kéo lại.
"Trong bữa tiệc có quá nhiều người. Nếu có người nhìn thấy, chắc chắn chàng sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Chàng bình tĩnh một chút."
Kỷ Tiêu hừ lạnh một tiếng, lông mày cụp xuống, toàn thân khí tức ngưng trọng, ánh mắt tràn đầy sát ý nhìn thế tử.
Khí tràng của tiểu thế tử làm sao có thể so sánh với uy thế mà chàng đã tôi luyện được qua việc chiến đấu trên chiến trường, nhất thời khí thế liền yếu xuống.
Hắn bướng bỉnh còn muốn nói thêm nữa, nhưng Khương Y Dao nhanh chóng nhét đồ ăn nhẹ vào chặn miệng hắn.
Sắc mặt kìm nén hết xanh lại đỏ.
Bầu không khí có chút ngưng trệ trong chốc lát.
Ta chủ động hỏi thăm: “Thời công tử đâu?”
Khương Y Dao: “Sư ca nói lát nữa sẽ tới.”
Nói xong, có chút cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Kỷ Tiêu: "Cái người này chỉ là miệng xấu một chút, nhưng tuyệt đối không có ác ý."
"Nơi này quá thúi. Nếu ở lại lâu hơn, chúng ta sẽ bốc mùi. Vãn Ý, chúng ta đi thôi."
Kỷ Tiêu không để ý đến nàng, nắm lấy tay ta đứng dậy rời đi.
"Người ta là thế tử Hầu gia, chàng nên thu liễm tính tình của mình."
Nghe lời ta nói, Kỷ Tiêu quay đầu lại, dùng đôi mắt đen sâu thẳm nhìn ta.
"Ai bảo hắn sỉ nhục nàng ở trước mặt ta, nếu không phải nàng không ngăn cản, ta liền đánh hắn một trận răng rơi đầy đất."
Ta bất đắc dĩ cười cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng cù vào lòng bàn tay chàng.
"Ý ta là, ta không phản đối việc chàng đem hắn đánh cho răng rơi đầy đất, nhưng cũng nên nhìn trường hợp."
Đuôi lông mày Kỷ Tiêu khẽ động, nhìn ta chăm chú mang theo một chút ý cười.
Ta hạ giọng nói: “Nếu một ngày nào đó hắn ở một mình, lấy một cái bao tải úp vào đầu mà đánh cho hắn đầu óc choáng váng, còn không biết là ai làm thì mới thống khoái.”
Kỷ Tiêu nắm lấy tay của ta, liếc nhìn mọi người xung quanh, hầu kết hơi lăn, trong mắt tựa hồ có thứ gì đó đè nén.
"Vãn Ý, nàng thật sự là...”
"Làm sao?”
Chê ta xấu xa à?
"Nàng thực sự khiến ta thích nàng đến tận xương tủy."
Tai ta đỏ bừng, hất tay chàng ra.
Bữa tiệc không lâu sau, Kỷ Tiêu được một đám đồng liêu mời đi uống rượu.
Chàng đứng ở nơi có thể nhìn thấy ta, cơ hồ là ai đến cũng không có từ chối.
Ta cau mày khi chàng nhìn lại, chỉ vào rượu và bảo chàng uống ít hơn.
Chàng ngoan ngoãn gật đầu, về sau quả thật uống ít hơn một chút.
Ta cũng bị vây quanh bởi một số quý nữ không có thiện ý, uống vài ngụm dưới thịnh tình không thể chối, lập tức có chút hơi choáng ngợp.
Làm bộ mình không thoải mái, ta đi đến chòi nghỉ mát bên hồ hóng gió.
Nào có thể đoán được là càng thổi càng nóng hơn, kèm theo chút khao khát khó tả.
Ta ôm đôi má nóng bừng của mình, nhìn mặt nước hồ trong vắt và nghĩ đến khả năng nhảy xuống để giải tỏa.
Đúng vậy, dựa trên kinh nghiệm đọc rất nhiều tiểu thuyết lãng mạn của ta.
Ta hẳn là trúng mị dược.
Chỉ là không nghĩ tới ta không tự mình động tay, ngược lại là mình bị hạ độc.
27
Ta từ bỏ ý định nhảy xuống hồ, quay người muốn đi tìm Kỷ Tiêu.
Khi quay trở lại bữa tiệc, ta căn bản không có tìm thấy bóng hình của chàng.
Ta kiềm chế bản thân, hỏi Thời Minh Kỳ: “Ngươi có thấy Kỷ Tiêu không?”
Thời Minh Kỳ tựa hồ có chút không yên lòng, lấy lại tinh thần nhìn ta, phát giác được tình trạng của ta không thích hợp, nhíu mày hỏi lại:"Ngươi làm sao vậy?”
Ta nhặt chiếc cốc còn nguyên trên bàn của hắn lên uống một hơi cạn sạch.
Má ôi, lại là rượu.
Ta còn tưởng rằng đó là nước trà.
Ta bị sặc đến đỏ bừng cả khuôn mặt, liên tục ho khan.
Thời Minh Kỳ bình tĩnh ngồi xuống và chỉ đưa cho ta một chiếc chén.
"Đó là chén lúc nãy người khác kính rượu. Ta không uống. Đây là trà."
Ta kiềm chế ý muốn đem chén nước trà này tưới lên trên đầu, uống một ngụm rồi tiếp tục hỏi hắn có nhìn thấy Kỷ Tiêu không.
Thời Minh Kỳ liếc nhìn về phía rừng trúc phía đông: "Y Dao có chuyện muốn cùng hắn thương lượng."
Khi ta nhìn sang, tình cờ nhìn thấy Kỷ Tiêu đang cúi xuống và được Khương Y Dao đỡ lấy. Nhìn từ bên cạnh, khung cảnh còn có chút mập mờ.
"Kỷ--"
Ta chưa kịp nói gì thì một đôi tay đột nhiên bịt miệng ta từ phía sau, đánh ta bất tỉnh.
Khi ta tỉnh dậy lần nữa, là đang nằm trên một cái giường.
Doãn Thiên Thành phái hai người hầu đi tìm nhị hoàng tử tới.
Nhị hoàng tử!
Là nhị hoàng tử đã hạ thuốc ta, cầu thân không thành nên mới dùng thủ đoạn hèn hạ này để gạo nấu thành cơm?! Ta nghiến răng nghiến lợi, chống đỡ thân thể mềm nhũn ngồi dậy.
Doãn Thiên Thành vừa quay đầu liền thấy vẻ mặt đang đè nén cơn tức giận của ta, lập tức trầm mặc một chút.
"Thịnh cô nương..."
"Với một kẻ hèn hạ vô liêm sỉ như Nhị hoàng tử, ngươi làm tay sai của hắn thì có ích lợi gì? Doãn Thiên Thành, xem như ta đã nhìn lầm ngươi!”
Doãn Thiên Thành chậm rãi đi tới.
Ta tựa lưng vào ván giường, cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
Hắn từng bước tiến lại gần, giơ tay lên——
Hắn lấy đi một trâm bạc từ trên tóc của ta.
Ngay lúc ta còn đang ngơ ngác và bối rối thì Doãn Thiên Thành đâm chiếc trâm bạc vào thắt lưng của hắn với tốc độ sét đánh không kịp che tai.
Sắc mặt hắn lập tức trắng bệch, tê liệt ngã xuống đất, máu đỏ tươi chảy ra từ kẽ ngón tay.
"Ta cũng coi thường loại thủ đoạn hèn hạ này, nhưng ta không có cách nào. Thịnh cô nương, nàng mau chạy đi..."
Ta sợ ngây người: “Ngươi——”
"Ta không muốn nàng nhìn lầm ta, nhưng ta cũng không thể đắc tội nhị hoàng tử, nàng đi mau!”
Hắn thúc giục bằng giọng điệu gấp gáp.
Ta lập tức xuống giường chạy ra khỏi phòng.
Suy nghĩ hỗn loạn, tất cả sức lực của ta đều được dùng để chống lại tác dụng của mị dược.
Ta nhìn thấy cái hồ kia một lần nữa, ta lập tức nhảy xuống không chút nghĩ ngợi.
Ta nín thở và lặn xuống dưới hồ.
Dòng nước lạnh buốt lướt qua từng tấc da thịt, ta nhịn không được giật cả mình, thò đầu ra khỏi đám lá sen dày đặc. Dựa vào hòn non bộ trong nước, ta thở ra một hơi khí nóng.
May mắn thay ta có thể bơi.
Nếu không, thật sự sẽ bị dục hỏa đốt người.
Sau khi đầu óc tỉnh táo, ta cũng biết Doãn Thiên Thành tự làm tổn thương mình là vì cứu ta, như thế mới tránh làm nhị hoàng tử nghi ngờ. Ta liếc nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, trong lúc nhất thời không biết nên lên bờ tìm Kỷ Tiêu hay tiếp tục ở lại đây.
Thôi quên đi, vẫn là đợi ở chỗ này đi.
Đợi có người đến tìm.
Nếu không thì ướt sũng bò lên bờ bị người nhìn thấy, danh tiếng cũng khó có thể giữ được.
Đây là thời cổ đại.
Ta từ bỏ ý định đi tìm Kỷ Tiêu.
Chỉ là loại mị dược này hình như có chất lượng tốt, ngay cả khi ở trong nước vẫn khiến ta cảm thấy rất khó chịu.
Nhiệt độ cơ thể thiêu đốt như làm bỏng cả nước hồ xung quanh.
Vẫn có tiếng động mơ hồ truyền đến từ bờ ở phía xa.
“Một đám phế vật!................... Tìm người!”
Ta càng không dám tuỳ tiện đi lên như vậy.
Chẳng những không tìm được Kỷ Tiêu, còn bị bắt giữ.
Đang lúc ta an tâm suy nghĩ rẳng sẽ ẩn nấp ở đây thì bên tai có tiếng nước rào rào, dòng nước trước mặt như bị khuấy động, có người bơi về hướng này.
Cái quái gì vậy!
Ta trốn dưới hồ mà cũng có người có thể đi tìm đến?!
Ta hốt hoảng nhìn quanh rồi nhẹ nhàng bơi đi, nấp sau một đám lá sen lớn. Truyện Mạt Thế
Giữa những tán lá xanh, ta nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai không thể quen thuộc hơn.