Nắm Lấy Tay Lần Nữa

Chương 14: Đột kích




Xung quanh bởi vì thanh âm kia vang lên mà rơi vào yên tĩnh, Tống Mẫn nắm chặt bàn tay đang có chút khẩn trưng của Lâm Tĩnh An, hai người nắm tay xuất hiện ở trước mặt bọn họ. 
“Ba mẹ, sao lại tới đây ạ?”
“Tôi còn không thể tới à.”
Tống Mẫn mở miệng làm mẹ càng bực bội thêm, vốn dĩ không khí an tĩnh đã làm người ta có cảm giác hít thở không thông.
Tống Mẫn có thể cảm giác được bàn tay nhỏ trong tay mình có một chút mồ hôi, cúi đầu nhìn Lâm Tĩnh An một chút, từ lúc ở cửa bị doạ sợ cho đến khi vào nhà, Lâm Tĩnh An vẫn luôn trầm mặc xưa nay chưa từng có làm cho Tống Mẫn lo lắng. 
Người này, mặc dù ba mẹ tới, anh vẫn luôn có khuynh hướng bảo hộ cho cậu. Thực ích kỷ nhưng là anh không muốn làm cho Lâm Tĩnh An chịu bất kì thương tổn nào.  
“Ba mẹ, đã trễ thế này, hai người sớm nghỉ ngơi một chút đi! Xin lỗi con hôm nay ra ngoài một lát, không biết hai người đến, hai người trước nghỉ ngơi ngủ một giấc, có chuyện gì ngày mai con trai sẽ để hai người.”
Don’t reup ok? – reup là chó 凸( ` ロ ´)凸
Tống Mẫn mở miệng hòa hoãn không khí có chút nặng nề, mẹ của Tống Mẫn ngồi ở trên sô pha nhìn thoáng qua Tống Mẫn đang nắm tay Lâm Tĩnh An, ánh mắt kia tràn ngập sự tò mò, muốn tìm hiểu.
Ba mẹ Tống Mẫn không phải là người không thấu tình đạt lý, buông tha cho Lâm Tĩnh An cùng Tống Mẫn, ở dưới ánh mắt hai người đi vào phòng.
Cơ hồ lúc vào đến phòng, Tống Mẫn liền đem Lâm Tĩnh An áp đến trên tường, ánh mắt lo lắng giờ phút này đang nhìn anh, vẫn còn chưa lấy lại tinh thần. 
“Đừng sợ, lúc trước khi tới Hàng Châu liền cùng bọn họ nói qua, ba mẹ anh biết sự tồn tại của em, lúc đưa ra quyết định ấy, cũng là hướng bọn họ come out.”
Tống Mẫn tay nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt có chút trắng bệch kia, môi chậm rãi đụng vào cánh môi Lâm Tĩnh An, cánh môi hơi lạnh kia được Tống Mẫn chạm vào liền phảng phất trở nên ấm áp hơn. 
“Tống Mẫn, em không sợ, em chỉ là lo lắng, em không hy vọng bởi vì em mà quan hệ của anh và ba mẹ sẽ chuyển biến xấu.”
“Đồ ngốc, sẽ không, em yên tâm. Cho dù như thế nào, chúng ta đều sẽ ở bên nhau.”
Tống Mẫn so với bất luận kẻ nào, minh bạch hơn cả ý tứ của Lâm Tĩnh An, anh biết Tĩnh An là cô nhi, biết tầm quan trọng của ba mẹ, cho nên cậu sợ hãi anh sẽ cùng ba mẹ không thể vãn hồi. 
Truyện được đăng duy nhất trên wordpress https://suabodaudo5920.wordpress.com
Nhưng mà nhìn người trước mắt này, vẫn luôn ở cạnh bên anh, cả người đều lấm tấm mồ hôi. Anh sẽ không từ bỏ, cho nên ba mẹ không phải chướng ngại ngăn cản bọn họ ở bên nhau. Anh sẽ làm ba mẹ chấp nhận Tĩnh An, anh hy vọng anh có thể che chở cho Tĩnh An, để cậu chỉ cần sống thật hạnh phúc. 
“Chúng ta đi tắm rửa đi, ngày mai có có anh bên em, không cần lo lắng, mọi chuyện đều có anh, được không?” Khi nói chuyện, Tống Mẫn đã lôi kéo Lâm Tĩnh An đi vào phòng tắm, hai người không có làm bất luận chuyện gì không thuần khiết.
Tắm rửa xong, Tống Mẫn đem Lâm Tĩnh An ôm ở trong lòng ngực, thẳng đến khi người trong lòng ngủ sau, mới chậm rãi xuống giường. Tống Mẫn thời điểm đi ra ngoài, kiểm tra lại một lần, đem chăn đắp kín cho Lâm Tĩnh An mới yên tâm rời khỏi phòng.  
Ra khỏi phòng, quả nhiên nhìn thấy đèn phòng khách vẫn sáng, vừa rồi Tống Mẫn đã đánh mắt với ba mẹ, cho nên đã trễ thế này vẫn đợi anh. 
Tống Mẫn gõ cửa phòng một chút, quả nhiên gương mặt không vui của mẹ đập thẳng vào mắt.
“Vào đi!” Thanh âm không nóng không lạnh, làm Tống Mẫn không cách nào đoán được cảm xúc của mẹ. 
Don’t reup ok? – reup là chó 凸( ` ロ ´)凸
Ngồi xuống ghế, ba mẹ nhìn Tống Mẫn, lâm vào trầm mặc, ba người đều giống như không có tính toán mở miệng.
“Ba mẹ, nếu hai người muốn con rời xa em ấy, con thực xin lỗi, con không cách nào thỏa mãn yêu cầu của hai người.”
Tống Mẫn mở miệng trước, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm hai người, không có bất luận dấu vết thả lỏng. Thần sắc như vậy, làm ánh mắt mẹ của Tống Mẫn trở nên hơi ảm đạm. 
“Từ nhỏ đến lớn, con chính là đứa nhỏ không làm người lớn lo lắng. Mẹ là bác sĩ tâm lý, mẹ biết tính hướng của con không thể nào thay đổi, nhưng mà làm ba mẹ đối diện với chuyện này luôn khiếp hoảng.” 
Mẹ Tống Mẫn tạm dừng một chút, ánh mắt nhìn phía Tống Mẫn, thần sắc đó tự nhiên làm Tống Mẫn hơi mất tự nhiên. 
“Mẹ nhìn những người mẹ có con là đồng tính, cảm thấy bọn họ không hiểu con của mình, luôn muốn mẹ điều trị cho con họ khôi phục bình thường, lúc đấy mẹ cảm thấy những người ba, người mẹ đó không thể hiểu con của mình, cảm thấy những đứa nhỏ ấy thật là thê lương. Nhưng tới khi chính mình rơi vào tình huống như vậy, mẹ không thể nào lý giải, cũng không cách nào khôi phục lại tinh thần từ trong đả kích, lúc này mới có một ít đồng cảm khi bản thân mình cũng bị.”  
Truyện được đăng duy nhất trên wordpress https://suabodaudo5920.wordpress.com
Mẹ lại lần nữa mở miệng làm cho Tống Mẫn có chút ngoài ý muốn nhìn qua, anh cho rằng mẹ nhất định sẽ không chấp nhận, cảnh tượng lúc ấy come out còn phảng phất rõ ràng trước mắt. 
Mẹ lúc ấy xúc động cầm lấy cán chổi ném tới, lấy được thứ gì đều ném thứ đó, khi đó anh lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ luôn ôn hoà mang theo ý cười như bà lại có thể phẫn nộ như vậy. 
“Ba và mẹ con đã thân suy nghĩ một chút, lần này tới là để thăm con, chúng ta cũng không muốn ép các con phải tách ra. Ba nhìn đứa bé kia trắng trẻo, sạch sẽ, là một đứa nhỏ tốt, nếu đã quyết định ở bên nhau, phải đối xử thật tốt với người ta.” 
Ba nói những lời này, phảng phất như lập tức già nua đi mấy chục tuổi, Tống Mẫn ngồi ở chỗ đó, một giây như vậy, có xúc động muốn khóc.  
“Ba mẹ, xin lỗi, làm cho hai người lo lắng. Làm cho hai người khó xử, là con bất hiếu.”
Don’t reup ok? – reup là chó 凸( ` ロ ´)凸
“Từ lúc con come out kia, chúng ta suy nghĩ không sai biệt lắm nửa năm, nên đến lúc giải quyết khúc mắc trong lòng rồi. Nếu không phải con chạy tới Hàng Châu, chúng ta cũng không bắt Phi Phàm đưa đến đây. Con, đứa nhỏ này cũng thật là, nói cho chúng ta biết ở đây, cũng không chịu nói địa chỉ rõ ràng, nếu không phải gọi điện cho Phi Phàm, sợ là còn không tìm thấy con.” 
Nghe nói mẹ nói, Tống Mẫn mới biết được thì ra Phi Phàm đưa ba mẹ anh về đây, chỉ có thể nói lúc trước may mắn khi đưa chìa khoá cho bọn họ. Bất quá, cũng không có thèm gọi điện thoại thông báo cho anh, Sở Phi Phàm này cần phải bị đem ra kiểm điểm. 
Mẹ Tống ánh mắt trách cứ nhìn về phía Tống Mẫn, nhìn anh thật lâu khiến anh nắm chặt tay. Tống Mẫn kỳ thật là tự trách, ngày đó khi anh come out, anh liền không gọi điện về cho ba mẹ, chỉ là đúng ngày đúng giờ sẽ gửi tiền cùng một ít đồ dùng về nhà, anh rốt cuộc vẫn là con của ba mẹ, cũng chỉ có thể áp dụng cách này. 
“Hiện tại cũng đã muộn rồi, đều nhanh một chút, trở về ngủ đi! Mẹ và ba con cũng muốn ngủ.”
“Ba mẹ, ngủ ngon!”
Thẳng đến khi ra đến cửa phòng, Tống Mẫn vẫn là cảm thấy cả người đều hoảng hốt. Cho rằng mẹ sẽ muốn đánh anh một trận, nghĩ lại cảm thấy mình thật buồn cười.  
Truyện được đăng duy nhất trên wordpress https://suabodaudo5920.wordpress.com
Đứng tại chỗ một lúc, Tống Mẫn mới nhẹ nhàng bước chân trở về phòng, không biết có phải do anh ảo giác hay không, trong bóng đêm, phảng phất có thể nhìn thấy Lâm Tĩnh An khoé miệng hơi giương lên.
Thời điểm Tống Mẫn tỉnh dậy, trên giường đã không còn bóng dáng của Lâm Tĩnh An, có chút thất thố đứng lên, cực kỳ nhanh chóng rửa mặt, sau đó đi ra ngoài.
Tuy rằng biết ba mẹ sẽ không khó xử Tĩnh An, lại vẫn là sợ hãi, thẳng đến khi tới phòng khách, nghe tiếng cười trong bếp, mới hoàn toàn yên lòng.  
Tống Mẫn đứng ở bên ngoài phòng bếp, nhìn Lâm Tĩnh An đang nhặt rau, cùng mẹ mình cười vui vẻ. Khung cảnh kia thực sự quá mức tốt đệp, tay như có ý thức, chụp ảnh xong mới chậm rãi ra ngoài, cùng ba chơi cờ.
Chỉ là trước khi đi đến phòng khác, Tống Mẫn đem ảnh up lên Weibo, hơn nữa caption còn là thế này.
CV An Cách: Chuyện cực kỳ tốt đẹp, bộ dáng hiền huệ giúp mẹ nấu cơm của em, anh không đành lòng quấy rầy.【 hình ảnh 】
Bài vừa đăng trên Weibo, bình luận dưới bài đăng của Tống Mẫn liền tăng lên nhanh chóng
Don’t reup ok? – reup là chó 凸( ` ロ ´)凸
Tôi nghe nói những con bướm không thể bay qua biển vì quá tịch mịch: Này này này này…… Sama đây là cùng tiểu thụ nhà mình gặp gia trưởng. Hu hu hu hu hu…… thật sự là niềm vui lớn, chúc mừng sama cách mạng thành công.
Tôi tên Tiếu Dao không phải Tiêu Dao: A a a a a a, sama, các anh thế nhưng đã gặp gia trưởng, chúc mừng, chúc vĩnh viễn hạnh phúc *^_^*
Cùng em cùng nhau chậm rãi già đi: Gặp gia trưởng là một chuyện lớn, tốt đẹp đến mức nào chứ, có thể nhìn thấy anh viên mãn, em rốt cuộc cũng có thể lại bắt đầu tin vào tình yêu (_)
Thân ái này không phải tình yêu: Tui cũng zậy á, come out thật sự bị áp lực từ bên ngoài xã hội quá lớn, hâm mộ các anh come out thành công, chúc hạnh phúc.
Mỗi một ngày đều bắt đầu tốt đẹp: Sama, các anh rốt cuộc cũng gặp gia trưởng, có thể thông báo với gia đình thật sự là quá tốt, chúc mừng, chúc hai người vui vẻ. Chúc phúc hai người, nhớ phải hạnh phúc đó ~(≧▽≦)/~
Khi mọi người chúc phúc cho Tống Mẫn cùng Lâm Tĩnh An, Sở Phi Phàm cũng chia sẻ bài đăng của Tống Mẫn.
CV Apple: Chúc hạnh phúc @CV An Cách: Chuyện cực kỳ tốt đẹp, bộ dáng hiền huệ giúp mẹ nấu cơm của em, anh không đành lòng quấy rầy.【 hình ảnh 】
Truyện được đăng duy nhất trên wordpress https://suabodaudo5920.wordpress.com
Tống Mẫn cùng Lâm Tĩnh An nhận được vô số lời chúc phúc trong giới võng phối, cả ngày trôi qua thập phần yên tĩnh. Mà Lâm Tĩnh An cùng mẹ Tống Mẫn, bởi vì Lâm Tĩnh An nấu đồ ăn ngon, làm mẹ Tống Mẫn thập phần vui mừng vì có cậu chiếu cố con trai bà. Mặc dù không có Tống Mẫn, tình cảm giữa hai người cũng thực tốt vừa nói vừa cười, hại Tống Mẫn nghĩ Lâm Tĩnh An mới là con ruột của mẹ Tống. 
Cả ngày tràn ngập ấm áp qua đi, một tuần sau Lâm Tĩnh An cùng Tống Mẫn đưa hai người đến sân bay.
Lúc ra sân bay cũng không có người nào, thưa thớt có vẻ tịch liêu. Tống Mẫn đứng ở trước mặt ba mẹ, Lâm Tĩnh An hốc mắt rõ ràng hơi phiếm hồng. 
“Tĩnh An, về sau phiền toái con chiếu cố Tống Mẫn. Tống Mẫn ở bên cạnh con, mẹ cũng yên tâm, chính mình cũng phải bảo trọng, Tống Mẫn nếu khi dễ con liền nói cho mẹ biết, mẹ giúp con chỉnh nó.” Mẹ Tống nắm tay Lâm Tĩnh An, ánh mắt lưu luyến không rời mà nhìn Lâm Tĩnh An, dặn dò nhắc mãi. 
“Vâng, con sẽ. Bất quá cơ hội để Tống Mẫn khi dễ con không lớn, hẳn là không cáo trạng được rồi.”  
Don’t reup ok? – reup là chó 凸( ` ロ ´)凸
“Mẹ, mẹ yên tâm, bà xã của con, con thương còn không kịp.” 
Lời như vậy vừa nói ra khỏi miệng, hai vị trưởng bối liền bị chọc cười. Lâm Tĩnh An lại thật ngượng ngùng cúi thấp đầu, sắc mặt trở nên thực mất tự nhiên.
“Chúng ta đi rồi, các con bảo trọng.”
“Hai người cũng bảo trọng.”
Hai người thực ăn ý mở miệng, nhìn ba mẹ Tống đi xa dần, thẳng đến khi không nhìn thấy thân ảnh của hai người nữa, Tống Mẫn mới mang theo Lâm Tĩnh An rời sân bay.
Thời điểm trở về nhà đã là lúc chạng vạng, hoàng hôn chậm rãi từ phía tây buông xuống, hoàng hôn chạng vạng luôn mang theo một dư vị đặc biệt, khiến mọi người không tự chủ được mà trầm mê trước khi màn đêm buông xuống. 
Thời điểm về đến nhà, hai người đơn giản làm đồ ăn, ăn xong sau liền cầm tay đi tản bộ.
Lúc này màn đêm đã chậm rãi buông xuống, những ngôi sao lấp lãnh trên bầu trời bầu bạn với ánh trăng chiếu xuống cây cỏ cùng con đường nhỏ. 
Tống Mẫn cùng Lâm Tĩnh An đi thật chậm, một phần là vì tiêu thực, mặt khác lại cảm thấy màn đêm như vậy cũng thực tốt đẹp, cũng liền nguyện ý ở lại bên ngoài một lát. 
Truyện được đăng duy nhất trên wordpress https://suabodaudo5920.wordpress.com
“Tống Mẫn, chờ đến khi em tốt nghiệp, chúng ta trở về Quảng Châu làm việc đi! Ba mẹ anh ở bên kia, bọn họ cũng chỉ có mình anh là con, chúng ta nên làm bạn với họ nhiều hơn.”
Không khí an tĩnh, Lâm Tĩnh An đột nhiên mở miệng làm Tống Mẫn dừng bước, chỉ một ánh mắt là có thể nhìn ra người vừa nói ra lời nói ấy có bao nhiêu nghiêm túc, nghiêm túc đến mức làm Tống Mẫn đau lòng.
“Chúng ta nhớ họ vẫn có thể đến Quảng Châu mà, cũng chỉ mất 2 giờ bay. Anh nhớ rõ em tương đối thích Hàng Châu, em bỏ nơi này được sao?”
Thực tự nhiên, nắm chặt lấy tay đối phương, ở thời tiết hơi lạnh lại truyền tới cảm giác thực ấm áp. 
“Chỗ nào có anh thì chính là nhà của em, Hàng Châu chỉ là bởi vì do thói quen, em muốn cùng anh làm bạn với ba mẹ, cùng nhau sống ở nơi anh từng sống từ nhỏ. Mặc dù những năm tháng kia em chưa từng ở đó nhưng em muốn cùng anh ở nơi anh lớn lên tạo nên kỉ niệm từng ngày, từng năm.” 
“A……”
Muốn mở miệng nói thì bị nụ hôn nuốt hết âm thanh, nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp làm cậu an tâm. Lâm Tĩnh An có thể cảm giác được hô hấp của Tống Mẫn ở bên cổ cậu, nóng vô cùng, làm người trầm luân.
Don’t reup ok? – reup là chó 凸( ` ロ ´)凸
Tống Mẫn hôn cậu, ở giữa mày, ở bên tai, ở môi, từng chút từng chút để lại dấu vết, nụ hôn chậm rãi ở bên cổ, dấu hôn để lại ở cổ làm người ta không khỏi muốn ôm chặt hơn, thẳng đến khi xuất hiện một sợi chỉ bạc nhè nhẹ bên miệng, thân thể kia cũng trực tiếp phản ứng hung hăng ở bên dưới cậu.
Lâm Tĩnh An bị hôn đến có chút hoảng hốt, trong bóng đêm đôi mắt Tống Mẫn sáng đến kinh người. Lâm Tĩnh An không biết cùng Tống Mẫn trở về nhà như thế nào, trong ấn tượng chỉ còn nhớ bị Tống Mẫn gắt gao nắm lấy tay, bước chân giống như có ai đuổi giết mà nhanh chóng trở về nhà. 
“Bang” một tiếng vang lớn, cửa cơ hồ bị đóng lại, Lâm Tĩnh An bị đặt ở trên cửa, quần áo nhanh chóng rơi xuống, nụ hôn chậm chạp từng chút từng chút hạ xuống, không cách nào suy nghĩ. Ở trong sự hỗn độn tựa hồ vẫn có thể cảm giác được phía dưới nóng bỏng lại thật lớn đang chạm vào địa phương mẫn cảm nhất của cậu, thẳng đến Tiểu An bị ngậm ở trong miệng ấm áp.
“A…… Dơ, Tống Mẫn không cần như vậy.”
“Đồ ngốc, sẽ không”
Cho dù giãy giụa cũng không có thể làm đối phương từ bỏ, ở dưới sự âu yếm của Tống Mẫn, Lâm Tĩnh An chỉ có thể trầm luân.
Trong màn đêm, còn có thể nghe được những tiếng thở gấp, phảng phất như thời gian có thể dài hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.