Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 116:




Edit: Xoài
Việt Khê và Hàn Húc ở trong lôi kiếp thật sự quá nổi bật, không giống như ba người kia cũng ở trong đó nhưng bị sét đánh đến nỗi ngay cả cha mẹ không nhận ra. Sấm sét đánh xuống đỉnh đầu hai người hết lần này tới lần khác, nhưng khi nhìn thấy sẽ đánh trúng bọn họ ngay thì nó lại tự động đỏi hướng, không đánh xuống bọn họ.
Bạch Trường Y sửng sốt, lần đầu ông ta gặp tình huống như vậy, giờ đến cả sấm sét cũng có mắt sao?
“… Hóa ra là vậy, công đức trên người đứa trẻ kia nhiều như thế, chắc rằng đời trước làm quan làm tướng, thậm chí cũng có thể là hoàng đế, nếu không thì tại sao có thể có công đức lớn thế được?” Sư Ngụy sau khi cẩn thận quan sát, mặc dù biết nguyên nhân nhưng vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.
Rốt cuộc đã làm bao nhiêu việc thiện mới có được công đức lớn như vậy, chỉ sợ mấy đời đều là người tốt, hơn nữa còn là người cực kỳ tốt thì công đức kim quang trên người Hàn Húc mới có thể lóa mắt người nhìn tới mức ấy.
Nhóm người Bạch Trường Y chú ý tới hai người Việt Khê, tất nhiên cũng thấy huyết thi Cố Hành, trong lòng nhất thời chấn động. Gã ta chỉ cần chịu đựng được lôi kiếp lần này thì sẽ là cá vẫy vùng trong biển rộng, chim bay lượn trên trời cao.
“Anh Cố, tôi khuyên anh tốt nhất không nên trêu chọc hai người kia.” Một con chim giấy bay tới truyền lời khuyên chân thành của Lục Minh.
Hai thầy trò này đều không dễ trêu chọc, không thể làm gì được hai người họ cả, ngay cả chính anh cũng mất một cánh tay, cho tới bây giờ cánh tay trái vẫn chưa thể lành lại và mọc ra bởi vì chú thuật quá mạnh.
Dĩ nhiên, nếu không phải còn lợi dụng được Cố Hành, Lục Minh rất vui khi nhìn thấy gã ta chịu thiệt.
Tuy rằng Lục Minh tốt bụng nhắc nhở, nhưng trong lòng Cố Hành không để tâm. Gã ta thấy hai người kia chẳng qua chỉ là hai đứa trẻ còn nhỏ tuổi, hơi thở cũng không đặc biệt, chưa kể công đức trên người cậu thanh niên kia khủng như thế, nếu có thể bắt được cậu ta thì lôi kiếp này cũng sẽ không đáng sợ nữa.
Nghĩ đến đây, Cố Hành lập tức hành động.
Tốc độ huyết thi vốn rất nhanh, chớp mắt đã vọt tới bên người Việt Khê và Hàn Húc, gã ta lộ rõ vẻ độc ác, vươn tay tóm lấy Hàn Húc.
Hàn Húc ngẩng đầu, nhẹ liếc qua.
Cố Hành đối diện ánh mắt vô hại kia của cậu thì lại cảm thấy đầu óc choáng váng, đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi khiến cả người gã ta hơi run rẩy, cơ thể nện thẳng xuống đất.
“Ầm!”
Sét trên đỉnh đầu đánh thẳng xuống đầu gã không chút nương tay, uy lực kia rõ ràng muốn lấy mạng gã.
Cố Hành bị sấm sét đánh đến nỗi run rẩy kịch liệt, cơ thể cháy khét giống như sắp thành một khối than, gã nằm trên mặt đất, máu me be bét, ngay cả hơi thở cũng rất yếu ớt.
Luồng sấm sét này suýt chút nữa gi3t chết gã.
Lục Minh chau mày, nói: “Tôi đã nói anh đừng trêu chọc hai người kia rồi!”
Vừa nói, anh ta nhanh chóng kéo Cố Hành lại, tránh xa Việt Khê và Hàn Húc. Chỗ hai người đứng quả thực an toàn, công đức kim quang trên người Hàn Húc là một kim bài miễn tử, ngay cả sấm sét cũng không muốn đánh xuống bọn họ. Nhưng Lục Minh hiểu rõ rằng hai người này, bất kể là thầy hay trò, còn kinh khủng hơn thiên lôi. Thiên lôi còn có thể vượt qua, còn động tới hai người này, e rằng sẽ trực tiếp mất mạng.
Trên trời vẫn ầm ầm, đây là thiên lôi lần thứ bảy bảy bốn mươi chín cuối cùng, nhưng rất lâu chưa đánh xuống. Mây đen áp xuống khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, sấm sét vẫn còn đang tích trữ. Có thể tưởng tượng được uy lực của tia sấm sét này có thể gây rung trời chuyển đất.
Mới vừa rồi Cố Hành đã bị đánh trúng, lần này bị đánh trúng nữa thì chỉ sợ chịu không nổi.
Lục Minh nhét viên thuốc vào miệng gã ta, vỗ mặt gã rồi nói: “Tỉnh lại đi, anh còn chưa chết.”
Cố Hành ho khan, cho dù người bị sấm sét đánh đến nỗi máu me be bét cũng không thấy gã để lộ vẻ đau khổ trên khuôn mặt, gã ngẩng đầu nhìn trời, không cam lòng, nói: “Tôi sẽ không chết như vậy đâu!”
Bạch Trường Y và Sư Ngụy thấy vậy, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để diệt huyết thi, ngay cả khi lôi kiếp đang tiếp diễn cũng muốn tìm cách lấy mạng huyết thi.
Dưới chân Cố Hành bất ngờ xuất hiện một bàn cờ to lớn, quân cờ đen trắng hơi phát sáng.
“Bùm!”
Lục Minh và Cố Hành nhanh chóng rời khỏi đó, một quân cờ đen đáp xuống, nổ tung ầm ầm ra một hố sâu ở chỗ đó.
Lục Minh nghiêm giọng nói: “Lão già nhà họ Bạch này…”
Nhà họ Bạch xem dị tượng nhờ sao trời, là trưởng lão nhà họ Bạch, thực lực của Bạch Trường Y dĩ nhiên không cần nói nhiều, hiển nhiên là xếp vào nhóm lão quái vật. Một khi ra tay thì kinh thiên động địa.
Bạch Trường Y mở mắt ra, bàn cờ hiện lên rõ ràng trong đôi mắt.
“A!”
Đột nhiên vô số tiếng thét chói tai vang lên, Bạch Trường Y chợt xoay người, nhìn thấy quỷ quái đang hoành hoành ở bốn phía. Giữa trời sáng lanh lảnh, một đám yêu ma quỷ quái tràn ra đường, tiếng la hét hoảng sợ bao trùm không trung.
Đường Vĩnh An có động tĩnh lớn như vậy, những người khác sao có thể không nhìn thấy sấm sét nổ ầm ầm, ai cũng bàn luận sôi nổi. Chẳng qua là cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong sấm sét nên không có ai dám xông vào tự tìm đường chết. Nhưng không biết từ khi nào, trên đường nhảy ra mấy con ma quỷ, vồ người rồi cắn, nhất thời gây ra cảnh hỗn loạn.
Nhóm người Hàn Từ Tuyết hỗ trợ giải quyết quỷ quái trên đường, nhưng lũ quỷ này quá nhiều, tầm mắt chỉ thấy người quỷ lẫn lộn, mọi người sợ hãi khi nhìn thấy dáng vẻ trước khi chết của đám quỷ, huống chi mặt chúng này đầy vẻ hung dữ, vừa ra tay chính là sát chiêu.
“Đồ đê tiện!” Bạch Trường Y lạnh lùng nói, nhìn là biết có người cố ý gọi lũ quỷ này ra để dời sự chú ý của bọn họ.
Lục Minh cất cao giọng nói: “Ông Bạch và ông Sư muốn bỏ mặc những người bình thường này hay bỏ qua cho huyết thi?”
Sư Ngụy mở miệng nói: “Lão Bạch, ông giải quyết huyết thi này, tôi xử lý lũ quỷ trên đường!”
Bạch Trường Y lập tức gật đầu, ánh mắt nhìn Lục Minh và huyết thi lạnh như băng, hơi thở của ông ta đạt tới mức độ rất kinh khủng, giống như một ngọn núi lớn sừng sững.
Trong mắt ông ta như có núi sông thay đổi, ngày đêm luân phiên. Trên bàn cờ, quân cờ đen trắng bay lên, sau đó đập thẳng tới Cố Hành và Lục Minh, cất giấu luồng lực hùng hậu. Mà lúc này, trên đầu bọn họ một tia sấm sét cuối cùng như xé bầu trời, vầng sáng màu tím chói lọi, trực tiếp hung hãn đánh xuống từ trên trời.
Lục Minh lộ vẻ nghiêm túc, liếc nhìn Cố Hành đang ngồi một bên nhân cơ hội này điều chỉnh khí tức, rồi lấy ra một vỏ rùa màu xanh.
Một hoa văn hình chữ “Vạn” hơi lóe sáng trên vỏ rùa, một cái lồ ng tròn trong suốt bọc Cố Hành ở trong đó.
Lục Minh hơi nhức nhối, nói: “Hy vọng gã thật sự có tác dụng, nếu không coi như mình đổ hết của cải công sức xuống sông xuống biển.”
Bên kia, Việt Khê thấy cảnh này, cặp mắt lại sáng lên, nói: “Nào nào, một tia sét cuối cùng này có sức mạnh tinh khiết nhất, tôi phải thu thập thêm mới được.”
Nói xong, trong tay cô xuất hiện một chén nhỏ trong suốt như bạch ngọc, sấm sét màu tím đánh xuống từng tia bị cô thu vào trong chén. Sấm sét cuồn cuộn trong chén, mang theo sức mạnh rất kinh khủng.
Một tia sét cuối cùng đánh xuống, đứng dưới lôi kiếp, tất cả mọi người đều không thể tránh đi đâu.
Vô số ti sét nhỏ rơi xuống, nơi này giống như một địa ngục do sấm sét tạo ra, cỏ trên sân bốc cháy, đất đai bị sấm chớp xé ra từng vết nứt.
Việt Khê ngồi xổm trên đất, nhìn từng tia sấm sét cực kỳ tinh khiết tràn vào trong chén, trong chén sớm hiện lên màu tím, màu tím này giống như nước màu tím, trong suốt lại nhẹ nhàng sóng sánh.
Dưới sức mạnh của sấm sét có khả năng sẽ tạo ra lôi dịch, sức mạnh của một giọt lôi dịch có thể ngang bằng với vô số tia sét tím!
Thấy một giọt lôi dịch cuối cùng đã lăn vào trong chén, Việt Khê liền thu chén vào.
Lúc này, một tia sét tím cuối cùng đánh xuống, mây đen tụ tập trên trời chậm rãi tản ra, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây đáp xuống.
Bạch Trường Y bị đánh, cả người hơi lảo đảo, hơn nữa mới vừa rồi lại xuất ra một chiêu, máu nóng cuồn cuộn trong ngực, ông ta nuốt máu xông lên cổ họng xuống, không khỏi lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn về phía huyết thi.
“Đấu chuyển tinh di!”
Mọi người nghe được một giọng nam trầm, rồi thấy một bóng người đứng trước Lục Minh và Cố Hành, thân hình người kia cao lớn, mặc áo choàng dài tay, nở nụ cười như có như không.
Người kia chỉ vươn tay ra, một chiêu kia của Bạch Trường Y liền bị chặn.
“Quý Trường Qua!”
Thấy người này, Bạch Trường Y giận đến mức thân thể khẽ run, từng chữ nói ra cái tên này.
Lục Minh sáng mắt lên, nói: “Tiên sinh!”
Ông ta khẽ mỉm cười, nói: ” Đã lâu rồi chưa nghe thấy cái tên Quý Trường Qua.”
Bạch Trường Y căm thù nói: “Tôi đã biết tất cả những chuyện này đều là do ông ở sau lưng giở trò quỷ… Ông còn chưa chết, chẳng lẽ còn muốn trái ý trời sao?”
“Cái gì gọi là trái ý trời chứ, tu sĩ chúng ta tu hành vốn đã là hành động trái ý trời rồi. Tất cả những gì tôi đã làm chỉ là thuận thế mà làm thôi!” Tiên sinh chắp hai tay sau lưng, ông ta cười nói: “Hai mươi năm trước, các người có Chu Tam Thông, hủy hoại kế hoạch của tôi. Nhưng hai mươi năm sau, cõi đời này không còn Chu Tam Thông nữa, các người lấy cái gì để cản tôi? Thiên hạ này không có ai có thể ngăn được Quý Trường Qua tôi nữa.”
“Cửu thiên, lôi pháp!”
Đột nhiên, một tia sét từ trên trời đánh xuống, mây kiếp còn chưa tản ra đã bị lôi pháp này dẫn dắt một lần nữa từ từ tụ lại.
Sức mạnh của tia sét này mặc dù không bằng lôi kiếp, nhưng lực của sấm sét loại này vẫn rất đáng sợ.
“Cửu thiên…” Tiên sinh trợn tròn mắt, nhìn sấm sét chớp lóe nơi đầu ngón tay, chợt ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói ra một cái tên: “Chu Tam Thông!”
Bạch Trường Y cũng không thể tin, lẩm bẩm nói: “Chiêu thức Cửu thiên này, Chu Tam Thông…”
Chín là con số cao nhất, mà thuật Cửu thiên chính là thuật pháp Chu Tam Thông tự mình tạo ra. Tổng cộng chia làm cửu thiên, lôi pháp và lửa pháp, mà thuật pháp này cũng chỉ có một nhân tài như Chu Tam Thông biết, đây cũng là thuật pháp nổi tiếng của ông.
Có gió lạnh thổi tới, Việt Khê đi về phía trước một bước, thờ ơ cười nói: ” Xin lỗi, tôi nghe thấy mấy người đang thảo luận về ông nội tôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.