Một Loại Khác Có Thể

Chương 12:




Lâm Thụy Cảnh dùng cả đêm để rời khỏi nơi không thể chịu nổi này, đi đến biệt thự của cha mẹ cô, làm cho cha mẹ cô kinh sợ một tràng. Sau khi bị tai nạn xe xong, con gái của bọn họ giống như khác lạ, kiểu như thay đổi phân nửa, gần gũi hơn một ít, cũng không nói trước kia con gái mình không thân thiết, nhưng thực tế, tính tình con gái quá là cao ngạo, từ nhỏ dáng dấp đã đẹp, lại thông minh tinh tế, nên từ nhỏ đã rất tự cao, không đem người khác để vào trong mắt. Dù nói ra có chút bệnh hoạn, con gái hai người còn có tính khiết phích đến độ cha mẹ như ông bà muốn đụng một cái cũng không được.
Chẳng qua trước mặt người ngoài, con gái hai người che giấu rất tốt, bởi vì cô không cho phép bị người khác bắt bẻ một chút gì gọi là không hoàn mỹ. Mà sau tai nạn xe, mặc dù cảm nhận tâm tình u oán hơn một ít, nhưng rõ ràng không có tính khiết phích nữa, cũng không có cái loại ngạo khí phát ra từ trong xương kia, ông bà phát giác tính tình con gái mình hình như đại biến.
Thật ra đối với tình trạng gần đây của Lâm Thụy Cảnh, hai người vẫn rất rõ ràng, thậm chí còn biết chuyện 'kim ốc tàng kiều', dù không hiểu rõ lắm. Trên thực tế, Lâm Thụy Cảnh không nói ra, nhưng cũng không hề tránh né bọn họ mà mang cô gái đi đến những buổi tiệc xã giao. Dĩ nhiên đây không phải là chuyện con gái hai người sẽ làm, bọn họ nghĩ con gái mình bị khiết phích đến bệnh hoạn sẽ không bao nuôi một cô gái, thậm chí còn rất dụng tâm làm cho cô gái đó nổi tiếng. Có lần mẹ cô còn thấy chỗ xương quai xanh của cô có ấn ký, mẹ cô và ba cô vô cùng ân ái, tất nhiên biết đó là cái gì, nhưng đối với chuyện con gái mình bao nuôi người khác, trong lòng bọn họ cũng có tư vị hết sức phức tạp. Nữ nhân với nữ nhân cũng có thể có chuyện sao, nhưng mặc khác lại cảm thấy, con gái của mình rốt cục cũng có chỗ giống bình thường, coi như cũng có bạn để chơi cùng, nếu không lấy tính tình của con gái mình ra nói, có khi sẽ còn bệnh hoạn hơn nữa.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Mẹ Lâm Thụy Cảnh ân cần lên tiếng hỏi con gái mình đang có tâm tình không tốt. Mẹ cô mới hơn bốn mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng cực kỳ tốt, nhìn sơ qua giống như tỷ tỷ của Lâm Thụy Cảnh, rất xinh đẹp quý phái.
Thật ra Lâm mẹ rất thương con gái mình, lúc còn trẻ ân ái với chồng, thấy mọi mặt của Lâm Thụy Cảnh đều ưu tú nên không cần phải lo lắng nhiều, dần dần quên mất bổn phận dẫn dắt con gái.
"Không có gì!" Lâm Thụy Cảnh hé miệng, nhưng sắc mặt cũng không dịu đi, sau đó quay thẳng trở về phòng, cũng không chào hỏi ba cô một tiếng, bây giờ thực sự không có tâm tình.
"Ông à, sao tôi thấy Lâm Thụy Cảnh trước tai nạn xe quay về rồi?" Quả nhiên là mẹ sinh ra cô, Lâm mẹ cảm thấy đây mới là con gái hơn hai mươi năm của bà, vẻ mặt ngạo kiều lúc mất hứng y như hồi trước.
"Tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng mà sao tự nhiên lại mất hứng, chuyện gì xảy ra đây?" Lâm ba cũng cảm giác xung quanh con gái mình nổi lên ngọn lửa, giống như đang tức giận ai đó.
"Không phải là thất tình chứ?" Lâm mẹ chợt nghĩ, ngày thường không có chuyện gì khiến con gái mình để ý đến như vậy, bởi vì con gái mình không cho phép tâm tình xuống quá thấp, cũng không muốn tức giận, đơn giản là phấn đấu thành một người hoàn mỹ, mục tiêu cả đời của cô là để cho người khác hâm mộ, thật là mục tiêu có chút bệnh mà.
Lâm ba nhún vai kiểu không hiểu, ông cảm thấy quả thật con gái ông giống như bị người nào đó khi dễ, nhưng kiểu không thể làm được gì, cảm giác như phát ra lửa giận. Không biết người nào có bản lãnh này, để con gái bọn họ biệt khuất như vậy đây?
Mặc dù bình thường Lâm Thụy Cảnh không có ở nhà ba mẹ cô, nhưng phòng của cô mỗi ngày đều được dọn dẹp sạch sẽ, cô không cho phép có bất cứ hạt bụi nào. Lâm Thụy Cảnh nằm ở trên giường, nhưng không có cách nào ngủ được, cô hy vọng quá khứ một năm qua đều là một giấc mộng, ngày mai tỉnh lại, giấc mộng này sẽ biến mất. Không biết qua bao lâu, cô mới mơ màng ngủ đi, nhưng cũng không ngủ được an giấc, lại nằm mơ thấy mộng, nhưng có lẽ cũng không phải là mơ, cũng không phải thuộc về cô, mà thuộc về thân thể này, hai cỗ thân thể quấn quít cùng nhau, rên rĩ tiêu hồn....
Lâm Thụy Cảnh một đêm ngủ không yên ổn, nhìn thấy những chuyện đó như âm hồn không tiêu tan, mà đáng xấu hổ nhất là, thân thể cô giống như bị Phạm Vân Huyên bỏ bùa, tự động phối hợp với mộng cảnh, thân thể quả thực có cảm giác, điều này làm cho Lâm Thụy Cảnh cực kỳ căm tức, cô cảm thấy Phạm Vân Huyên đã trở thành bóng ma trong cuộc đời hoàn mỹ của mình.
Lâm Thụy Cảnh khó khăn ngồi dậy, cô không thể ngồi đây chờ chết, để Phạm Vân Huyên cứ khoáy động trí nhớ của mình. Lâm Thụy Cảnh muốn dùng phương thức thôi miên xóa bỏ đi trí nhớ này, nên đã mới giáo sư thôi miên cao cấp nhất trong nước đến, mà khi đối mặt với giáo sư thôi miên, Lâm Thụy Cảnh lại thay đổi chủ ý. Cuộc sống của cô vốn dĩ có nhiều người hâm mộ, nhưng nếu người khác biết cô bị cô hồn dã quỷ đeo bám, còn bị đoạt lấy thân thể, chơi tự công tự thụ, chuyện này tuyệt đối sẽ trở thành truyền thuyết trong tay giáo sư thôi miên, vừa nghĩ đến chuyện này có thể trở thành trò cười cho thiên hạ, tâm tình kiêu ngạo của Lâm Thụy Cảnh tất nhiên không tiếp nhận. Mà quan trọng nhất là, cô còn có một bí mật, một bí mật không để cho bất cứ người nào biết, đó là thân thể của cô thực sự quá nhạy cảm, nhạy cảm đến mức có chút dâm đãng. Lâm Thụy Cảnh có cảm giác mình bị ép ăn khổ qua, không có cách nào nhổ ra được, mà cứ bị người cứng rắn nhét vào miệng bắt mình ăn.
Lâm Thụy Cảnh đi khỏi phòng làm việc của giáo sư thôi miên, nhìn bảng đèn LED thật lớn giữa trung tâm thành phố, trên màn hình quảng cáo là cô gái cười ngọt ngào, đây không phải là âm hồn không tiêu tan Phạm Vân Huyên sao? Dựa vào cái gì, mà cô ta có thể vui vẻ như vậy, còn mình lại chật vật thế này. Lâm Thụy Cảnh trầm mặt xuống, tôi không thanh thản, cô cũng đừng hòng thanh thản như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.