Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 43: Diêu Ánh Tuyết nổi giận




Ta vội mặc xong bộ đồ rộng đó, nhanh chóng lui xuống, nhưng vừa tới hành lang đã nhìn thấy Triệu ma ma mang theo hai cung nữ đi tới.
Tới trước mặt ta, bà ta đưa mắt đánh giá một phen, trên mặt lộ ra tươi cười sâu xa: "Thanh Anh cô nương, đúng lúc vậy, Ánh Tuyết phu nhân muốn ngươi lập tức trở về Lạc Mai trai."
Diêu Ánh Tuyết?
Ta cả kinh, vội hỏi: "Phu nhân... Tìm ta có chuyện gì?"
"Cái này lão nô cũng không biết."
Trong lòng ẩn ẩn dâng lên bất an, chỉ sợ là vì chuyện hôm qua. Ta cúi đầu nhìn bộ dáng của mình, miễn cưỡng cười nói: "Ta về phòng thay y phục trước được không?"
"Ánh Tuyết phu nhân muốn ngươi lập tức qua đó. Thanh Anh cô nương, cô đừng khiến bọn ta khó xử."
Nói xong, Triệu ma ma liền nháy mắt với hai cung nữ phía sau, bọn họ lập tức đi tới kẹp ta ở dưới. Ta cũng biết tránh không được, chỉ đành theo bọn họ trở về Lạc Mai trai.
Tới cổng lớn, ta chỉ thấy Diêu Ánh Tuyết sắc mặt trắng bệch ngồi chờ, mà ta đưa mắt tới vừa lúc nhìn thấy túi bạc, đó không phải túi bạc nàng ta kêu ta đưa cho Lưu công công nhưng bị ta giấu đi sao?
Nàng ta lục soát phòng ta? Sắc mặt ta lập tức tái nhợt.
"Phu nhân, đã đưa Nhạc Thanh Anh tới."
Triệu ma ma vừa dứt lời, Diêu Ánh Tuyết ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ta chứa đầy lửa giận.
"Con tiện nhân này!"
Nàng ta đi qua, hung hăng đá một chân lên ngực ta. Ta bị hai cung nữ giữ chặt, căn bản không thể né được, cả người bị nàng ta đá ngã xuống đất, trước ngực truyền tới cơn đau.
"Phu nhân..."
Ta muốn mở miệng xin tha, nhưng đau đớn trước ngực làm ta nói không ra lời. Diêu Ánh Tuyết tức giận quát: "Ngươi lại dám hại ta hả? Ngươi đem túi bạc này giữ lại, ngươi định dùng thứ này để làm gì, thu mua Lưu công công, nhờ hắn nói tốt giúp ngươi trước mặt điện hạ, để định hạ sủng hạnh ngươi sao?"
"Không có, nô tỳ không có..." Ta nhịn đau, khó khăn nói: "Phu nhân, nô tỳ tuyệt đối không có ý hại ngài."
"Ngươi còn dám nói không, nếu ngươi không làm như vậy, đêm qua điện hạ vì sao lại giữ ngươi ở lại hả?"
Nàng vừa nói vừa nhìn vạt áo to rộng trên người ta, đúng là y phục Bùi Nguyên Hạo đưa ta. Vạt áo rộng làm lộ ra xương quai xanh cùng da thịt trắng nõn, trên đó còn lưu lại dấu vết bừa bãi của hắn, Diêu Ánh Tuyết tức giận tới hai mắt đỏ bừng.
Nàng ta cắn răng, một chân lại tiếp tục đá lên người ta.
"A!"
Ta rên ra một tiếng, cả người bị nàng ta đá lăn vào một góc, mồ hôi đổ đầy đầu, trước mặt lập tức tối sầm. Mà nàng ta vẫn hả giận, một chân lại một chân không ngừng đá, mắng: "Ngươi dám hại ta sao? Ngươi dám câu dẫn ngài ấy sao?"
Ngũ phủ lục tạng như bị nàng ta đá nát, ta đau đến muốn ngất xỉu, nhưng nàng ta vẫn không chịu dừng tay. Bọn người Triệu ma ma nhìn thấy cũng bị dọa sợ, vội buông ta ra, qua ngăn nàng ta lại: "Phu nhân, thủ hạ lưu tình!"
"Phu nhân, ngài như vậy sẽ đánh chết nàng ta đó.
"Ta đây là muốn đánh chết nàng ta!"
Ta lăn vào một góc, đau đớn đến mất hết ý thức, mơ hồ nhìn thấy Diêu Ánh Tuyết bị bọn họ ngăn cản, nàng ta còn hung tợn nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi: "Ngày trước nữ nhân kia câu dẫn Tam điện hạ, ta đợi nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới chờ được cơ hội lọt vào mắt xanh của Tam điện hạ, bây giờ nàng ta còn muốn làm hỏng chuyện của ta! Ta sẽ không để bất kỳ ai cướp Tam điện hạ đi, ai cũng không được!"
Nữ nhân kia...
Ý thức sắp mất đi, ta chỉ ẩn ẩn nghĩ, nàng ta nói, là... Nàng sao?
Không kịp nghĩ nữa, ta sớm đã không thể nhịn được cơn đau trên người, rơi vào hôn mê.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.