Chương 3: Cố chấp và ham muốn chiếm hữu
Bữa tiệc rất không thú vị, chẳng qua đây chỉ là một đám người tụ hội lá mặt lá trái giả vờ lấy lệ với nhau, mục đích đến đây cũng không phải để dùng cơm, mà là biến tướng của việc xã giao mà thôi.
Rất ít người đến bắt chuyện với Kiều Tây, cô ngồi một mình, ăn uống xong thì rời đi, muộn một chút lại qua, lên lầu vào phòng Phó Bắc chờ.
Phòng không khóa, vặn tay nắm là có thể vào.
Bên trong vẫn là cách bày trí như cũ, một sắc đen trắng lạnh lẽo, trang trí đơn giản ít xa hoa, phòng rất lớn, có một giá sách dựa vào hành lang vách tường, trên giá bày đủ loại sách.
Trong sân nhà họ Phó còn rất nhiều khách mời, mọi người ngồi vây quanh một chỗ nói chuyện với nhau, ngồi đã lâu vẫn chưa tan cuộc, ở dưới lầu Phó Bắc không thoát thân được, đợi đến khi lên được, Kiều Tây đang lật một quyển sách.
"Chờ chán, nên tùy tiện lật xem." Cô giải thích, đặt sách lại lên giá.
Phó Bắc cởi áo khoác treo lên giá, nói: "Không có gì."
Kiều Tây lấy một cái ghế ngồi xuống, không chút ngại ngùng, dường như không có ý định mở miệng trước, đến một cái liếc mắt cũng không nhìn đối phương.
"Đợi bao lâu rồi?" Phó Bắc hỏi, vẻ mặt hiện lên chút mệt mỏi, tối hôm qua không thể nào nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay vẫn luôn phải ứng phó mấy người đó.
Kiều Tây trả lời: "Hơn nửa tiếng, không lâu."
Áo sơ mi bó sát không thoải mái, Phó Bắc cởi hai nút trên cùng, thuận tay khóa trái cửa. Nút vừa được cởi, một đoạn nhỏ xương quai xanh gợi cảm lộ ra ngoài, bên trên có một dấu đỏ sậm, một mảng lớn và dày đặc, đều là kiệt tác của Kiều Tây, lúc đó cô không ngăn được, Kiều Tây ngồi quỳ trên chân cô, hoàn toàn không nghe, cuối cùng chỉ phải từ bỏ.
Nhìn dấu vết xung quanh xương quai xanh, Kiều Tây không tự chủ được mà nhìn nhiều hơn một chút.
Trên lưng Phó Bắc còn có vết cào, chỉ là mặc áo vào bị che lại không nhìn thấy được.
Kiều Tây chính là cố ý như vậy, mà khi càng là như thế, Phó Bắc lại càng kẹp chặt cô hơn, càng lúc càng lộ ra ham muốn chiếm hữu, cố chấp đến không cách nào kiềm chế được, ban đầu còn có chút bó tay bó chân, sau đó một chút ngại ngùng cũng không còn, hiện tại nhìn thấy Phó Bắc như vậy, hậu tri hậu giác mà quay mặt nhìn về phía thảm sàn.
Dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện, còn còn khách chưa về, Phó Bắc rót một ly nước ấm đưa qua, nhẹ nhàng hỏi: "Tiệm xăm hình mở ở đâu?"
Vừa về nước hai ngày, rất nhiều chuyện cũng không rõ, người bên cạnh càng không biết chuyện của Kiều Tây, chuyện bên trường học còn chưa giải quyết hoàn toàn, hôm qua nếu không phải Kiều Tây chủ động đi tìm cô, cô cũng không biết cô ấy đã không còn ở đại viện nữa.
Không chỉ thế, Kiều Tây còn đổi cả số điện thoại.
"Phố Thất Tỉnh." Kiều Tây thành thật trả lời, dù sao không nói thì Phó Bắc cũng có thể tự tra ra được, không việc gì phải giấu diếm.
Giữa hai người đã không còn giống trước kia nữa, trở nên quá xa cách, rõ ràng đã đi sâu hơn, nhưng lại giống như đang càng lúc càng xa.
Kiều Tây có chút không yên lòng, trời càng về chiều tối càng oi bức hơn, cô đã thay bộ quần áo khác, bên dưới mang quần đùi, lộ ra dáng người, hai chân bạch ngọc đặc biệt dài, bắp đùi không một vết sẹo, eo nhỏ, nhỏ đến mức như không thể chống đỡ được thắt lưng.
Thêm vào cách trang điểm của ngày hôm nay càng có vẻ thêm phần lỗ mãng, nếu giữa trưa này mặc như vậy đến đây, chắc chắn sẽ bị răn dạy.
"Số điện thoại mới là gì?" Phó Bắc hỏi, cũng không nói lời vô nghĩa.
Vẻ mặt Kiều Tây khẽ động, không chút để ý nói: "Mới đổi hôm qua, không nhớ được."
Phó Bắc nhíu mày, kiên nhẫn nói: "Vậy nhá máy cho tôi."
"Di động để bên nhà, không mang theo."
Rõ ràng là không muốn cho, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.
Bóng đêm bên ngoài càng tĩnh lặng, đêm tối vô tận, không nhìn thấy được đường chân trời, trăng sao đã sớm ẩn mình vào những đám mây.
Đoạn thời gian vừa đến đại viện này, là thời kỳ Kiều Tây luôn dính lấy Phó Bắc, lúc đó trường học còn chưa khai giảng, đến một đứa nhỏ ở gần đây cô cũng không quen, xung quanh đều là những căn nhà cao tầng to lớn, người dân cũng rất ít, không náo nhiệt như ở khu phía Bắc, trên phố khắp nơi đều là người, ngay cả trong góc nhỏ của con phố cũng có người ở.
Kiều Kiến Lương và mẹ Kiều đều không quan tâm nhiều đến cô, mỗi ngày đều là một mình cô chạy loạn khắp nơi.
Trị an ở đại viên rất tốt, cách mỗi nửa tiếng sẽ có xe tuần tra chạy qua, tấm lòng cha mẹ cũng rất lớn.
Có một thời gian đi theo bà nội Phó ở phòng tập chơi đến mệt mỏi, Kiều Tây có hơi buồn ngủ, dựa vào tường ngủ gà ngủ gật, bà nội Phó lo lắng ngủ như vậy sẽ cảm lạnh, nên đưa đứa nhỏ đến căn phòng gần nhất là phòng của Phó Bắc.
"Ngủ ở đây, muộn một chút bà lên gọi con dậy." Bà nội Phó nói chuyện rất dịu dàng, không hổ là người xuất thân từ gia đình gia giáo, rất nhẫn nại với trẻ nhỏ.
Kiều Tây mơ màng buồn ngủ, mí mắt cũng không mở lên được, còn mềm mại hỏi: "Phó Bắc đâu ạ?"
Mấy hôm trước còn vui vẻ chạy theo sau người ta gọi chị, bây giờ lại sửa miệng gọi bằng tên.
Bà nội Phó mỉm cười nói: "Chị đi ra ngoài, muộn một chút mới về."
Con nhà giàu cũng không được tự do như vậy, sẽ không phải kiểu nuôi thả, mọi thứ đều phải học, Phó Bắc là đang đi học.
Kiều Tây ngoan ngoãn ừm một tiếng, sau đó nhắm mắt lại ngủ.
Bà nội Phó cười vui vẻ quay lại phòng tập, nói với hai học trò: "Đứa nhỏ này thật nghe lời, mỗi ngày đều không khóc không nháo, sau khi lên giường thì ngủ ngay."
Khi Phó Bắc đẩy cửa vào, Kiều Tây đang ngủ say trên giường, phát hiện có người lạ nằm trên giường, mặt Phó Bắc nhất thời sụp xuống, thấy rõ là ai, sắc mặt lại càng phức tạp hơn.
Kiều Tây được mẹ Kiều nuôi rất tốt, có chút thịt mũm mỉm, da trắng mềm mại, cuộn thành một đoàn trên giường, khá ngoan hiền, thời điểm im lặng không nói gì thì không đáng ghét như vậy.
Đứa nhỏ mặc váy, chân trắng non mềm nằm trên chăn bông, tướng ngủ không chút quy cũ.
Phó Bắc không thích người khác vào phòng của mình, càng ghét người khác ngủ trên giường của mình, ngay cả người trong nhà ngủ ở đây cô cũng sẽ lạnh mặt. Nhưng lúc này lại không gọi người dậy, mà trầm mặt đi ra ngoài.
Vừa đúng lúc bà nội Phó đi lên, thấy vẻ mặt cháu gái mất hứng, vội giải thích: "Tiểu Tây rất mệt, bà để cô bé vào ngủ một lát, người cô bé rất sạch, sẽ không làm dơ giường của con."
Mặt không biểu cảm liếc mắt vào trong phòng, Phó Bắc nói nhỏ: "Về sau đừng cho em ấy vào nữa ạ."
Bà nội Phó biết tính của cô, đáp lại: "Được rồi được rồi, chỉ lần này thôi, một lúc nữa để mẹ Trần thay drap giường là được rồi."
Kiều Tây cũng thật sự ngủ say, ngủ một giấc đến tối cũng chưa tỉnh, vẫn là sau khi ba Phó về thì bế cô về nhà bên kia. Sau khi về nhà thì mơ mơ màng màng ngủ đến hơn nửa đêm thì tỉnh lại, mở mắt thấy mẹ Kiều, cô còn mơ mơ hồ hồ không kịp phản ứng.
"Mỗi ngày đều chạy đến nhà người ta, một chút cũng không biết ngại mà." Mẹ Kiều cười nói, không đành lòng mắng cô.
Ngày hôm sau.
Sáng tinh mơ, Kiều Tây vừa ăn cơm xong đã chạy sang nhà đối diện, có lẽ là sợ Phó Bắc lại đi sớm.
Vừa may hôm nay Phó Bắc không có lớp, rảnh rỗi.
Thấy cô trốn nửa người phía sau cánh cửa, ngại đi vào, bà nội Phó vẫy vẫy tay, nói: "Đến đây đến đây, đừng trốn nữa."
Kiều Tây lanh lợi, vừa vào cửa đã ngọt ngào chào mọi người, ngay cả mẹ Trần giúp việc cũng chào một tiếng, chỉ là không chào Phó Bắc, tuổi còn nhỏ đã có 'Tâm cơ'.
Quả nhiên, Phó Bắc dùng khóe mắt nhìn nhìn qua bên này.
"Ăn cơm chưa?" Bà nội Phó hiền lành hỏi, để cô ngồi cùng với bà.
Cô gật đầu: "Dạ rồi, ăn cháo ạ."
Bà nội Phó thật sự rất thích đứa nhỏ này, nhất là biết nói ngọt, đứa nhỏ nhà mình thì rất hiểu chuyện, nhưng cả ngày đều bày ra dáng vẻ như người lớn. Bà nói mẹ Trần rửa hai món trái cây, đưa cho Kiều Tây ăn.
Dưới sự dạy dỗ của mẹ Kiều, Kiều Tây rất lễ phép, biết dùng hai tay nhận trái cây, cũng nói: "Cảm ơn ạ."
Thực làm người thích, bà nội Phó hiếm khi gặp được đứa nhỏ như vậy.
Phó Bắc không nói một câu, cũng không chú ý bên đó, cơm nước xong, không nói một lời đã lên lầu.
Hai chị học trò đã đến, bà nội Phó dẫn người đến phòng tập, Kiều Tây vụng trộm lên phòng tìm người.
Phó Bắc đang đọc sách bên trong, nghe thấy tiếng vang, quay đầu liền nhìn thấy cô đang trốn sau tường.
Cô hoảng sợ trốn tránh, làn váy trắng cũng không che giấu hết.
"Trốn tránh làm gì?" Phó Bắc không nể mặt, một chút cũng không quanh co.
Đưa nửa người ra thăm dò, cô lại không dám đi vào, hỏi nhỏ: "Hôm nay chị có muốn ra ngoài không?"
Đối phương không muốn trả lời, hỏi lại: "Còn chưa về nhà, ba mẹ không tìm em sao?"
"Không có, tôi có nói đến đây rồi." Cô trả lời, vẫn luôn không bước vào một bước, bởi vì khi mới lên lầu, nghe mẹ Trần thì thầm với một nguời khác - - Chú ý một chút, đừng để cô bé vào phòng trên lầu, nếu không cô chủ sẽ tức giận.
Tâm tư đứa nhỏ sâu sắc, rất nhiều lời đều nghe hiểu được.
Cô đứng ở cửa, nghĩ có thể Phó Bắc sẽ gọi mình vào, nhưng người này vẫn không để ý đến cô, đợi ba bốn phút, vẫn là thức thời rời đi, đến phòng tập chơi.
Lúc này người trong phòng mới quay đầu lại, chỉ nghe tiếng bước chân dần dần đi xa.
Buổi chiều, mấy người bạn đến chơi, một nhóm người đến hẹn nhau ra ngoài chơi.
Đúng lúc gặp được Kiều Tây vừa mới đi đến, nhóm bạn rất hiếu kỳ, ào ào hỏi là ai, vẫn là mẹ Trần trả lời: "Tên là Kiều Tây, gần đây mới dọn đến, ở đối diện nhà."
Kiều Tây không sợ người lạ, nhưng không thích bị mọi người nhìn chằm chằm vào, chờ Phó Bắc lên lầu thay quần áo để ra ngoài, cô vội vàng nhắm mắt đuổi theo, lặng lẽ hỏi: "Chị muốn đi đâu?"
"Đi ra ngoài."
"Đi đâu?"
Phó Bắc không trả lời, chân dài, sải chân lớn bước đi.
Kiều Tây lại hỏi: "Tối nay có về không?"
Đi đến góc rẽ, Phó Bắc có chút không kiên nhẫn: "Sao lại hỏi nhiều vậy."
Cô không hỏi nữa, cũng không đi theo.
Người này đi rất nhanh, theo không kịp.
Đứa nhỏ đi đến phòng tập.
Lúc đi đến cửa lớn, bạn tốt Triệu Thập Hoan vô ý thoáng nhìn lên ban công lầu hai, nhíu mày lại, không hiểu hỏi: "Đứa nhỏ này rất thân với cậu sao?"
Phó Bắc: "Không thân."
Trả lời không chút do dự.
Triệu Thập Hoan chậc hai tiếng, hất hất cằm: "Nhìn lên lầu xem, đang dõi theo cậu kìa."
Lầu hai, Kiều Tây đứng trên sân thượng, lẻ loi, thân hình có chút cô đơn, như là nhận ra bản thân bị phát hiện, lập tức tránh né.
Môi mỏng của Phó Bắc khẽ nhếch, sau một lúc lâu, hờ hững trả lời: "Đi thôi, mặc kệ em ấy."