Mèo Tôi Nuôi Đều Là Đại Lão

Chương 70: Hoan nghênh gia nhập đại gia đình




Edit: Tiệm Bánh Sò
Văn Tâm nhìn que kẹo vị dây bị đẩy đến trước mặt mình, trợn mắt há hốc mồm. Nhóc con đang... dỗ cô sao?
Tuy vậy, Nhóc con à con không thấy cách dỗ con gái này không cổ hủ à? Thân là một cô gái trưởng thành tròn mười tám tuổi, là một minh tinh có hơn mấy triệu fans, con nghĩ mẹ sẽ bị một cây kẹo que dỗ ngọt sao? Hơn nữa, cây kẹo này xứng với thân phận người thừa kế nhà giàu hả?
Văn Tâm mím môi nhặt cây kẹo lên cẩn thận nhìn. Wao, đây là một cây kẹo rất bình thường, không nạm kim cương, cũng không có hàm nghĩa gì đặc biệt. Nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là do Nhóc con hao phí công sức lấy xuống tặng cho cô... Từ khóe mắt đến khuôn miệng Văn Tâm bất giác cong lên. Mặc kệ thế nào thì cũng đều là tâm ý của Nhóc con, hơn nữa giờ nó là một con mèo, những chuyện có thể làm cũng có hạn, cũng đâu thể bảo nó bắt chuột về làm quà cho cô như những con mèo khác trên mạng được. Nghĩ vậy, Văn Tâm mở giấy gói, bỏ kẹo vào miệng, hương vị ngọt ngào lan tỏa từ đầu lưỡi đến tận đáy lòng.
"Cảm ơn Nhóc con nhé!"
Tâm trạng của Văn Tâm đã tốt hơn nhiều, thứ nhất là vì được tặng kẹo, hơn hết là vì Nhóc con vẫn ổn.
"..." Mèo đen rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Văn Tâm ăn kẹo một chốc, cảm thấy hình như có gì đó không đúng. Cô ngẩng đầu nhìn nhà cây mèo đen vừa nhảy lên lấy kẹo cho cô: "Chờ đã, sao trên đó lại có kẹo, con giấu ở đó hả?"
Đương nhiên không phải. Đôi mắt vàng kim không chớp.
"..." Văn Tâm chỉ biết câm nín.
Cô biết mà, nhất định là kho bí mật của Em gái. Gần đây cô luôn khống chế lượng đồ ăn vặt của Ragdoll, còn thường xuyên đột kích kiểm tra phòng của nó, phòng trường hợp nó lén giấu đồ ăn vặt. Không thể ngờ được, Em gái lại giấu đồ ăn vặt trên tầng cao nhất của nhà cây...
"Tịch thu, phải tịch thu." Văn Tâm cắn viên kẹo cái rộp, sau đó chỉ huy mèo đen: "Nhóc con, đi giúp mẹ đem hết đám còn lại xuống đây đi."
"?"
Mèo đen tràn đầy nghi hoặc nhìn Văn Tâm. Cô nghĩ một con mèo có thể hiểu lời cô nói sao? Nhưng dù trong lòng có nghĩ thế nào thì thân thể mèo đã chủ động nhảy lên nhà cây, đến tầng cao nhất, móng vuốt nó quét qua đống kẹo và chocolate. Soạt! Toàn bộ đều bị hất xuống.
Cảnh tượng huy hoàng này, vừa khéo bị bé Ragdoll chạy lên hóng hớt gặp phải. Một tiếng kêu thê thảm vang lên, giây tiếp theo, một cái bóng màu trắng vụt qua sà lên đống đồ ăn vặt kia.
"Meo meo meo!" Nhóc đen anh dám! Bé Ragdoll phẫn nộ gào thét.
Mèo đen thờ ơ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng nhảy xuống: "Đồ ăn vặt của mi bịt tịch thu."
"Cái gì... tịch thu..." Ragdoll không dám tin nổi nhìn mèo đen. Đây chính là những món ăn vặt mà nó phải cực khổ ghê gớm, vất vả kinh khủng mới trộm được đó! Có biết là để nhẫn nhịn để dành không ăn nó đã phải vất vả biết bao nhiêu không hả!
Từ từ, Nhóc đen anh có quyền gì mà tịch thu chứ, anh đâu có ăn đồ ăn vặt đâu... Theo ánh ămts mèo đen, cuối cùng bé Ragdoll cũng chuyển sự chú ý từ đống đồ ăn vặt lên người duy nhất trong phòng. Người đó còn đang ngậm một que kẹo mà rõ ràng nó đã giấu rất kỹ, nở nụ cười vừa phúc hậu vừa vô lại.
"Meo..." Tiếng mèo kêu lập tức héo hon.
Thôi được rồi, nếu là Tâm Tâm thì nó sẽ... sẽ...
Oa...
"Hahaha, lộ tẩy rồi chứ gì, ta đã nói mi không giấu được lâu đâu, không ăn sớm ăn cho rồi." Mèo rừng đứng ngoài cười đến nghiêng ngã.
"Ai cần anh lo!" Ragdoll hung hãn trừng mắt nhìn mèo rừng.
Mèo rừng nghĩ đến sức chiến đấu kinh người của Ragdoll, không khỏi rụt rụt cổ: "Ta chỉ có lòng nhắc nhở thôi, đừng nóng chớ."
Bé Ragdoll hừ hai tiếng, vẫn còn giận, những rõ ràng không tức như ban nãy nữa. Lúc này, bé Trà sữa mới đến vẫn còn chưa quen thuộc với căn nhà này cũng tò mò chạy lên: "Nhiều ghê chưa, tất cả đều do cô giấu sao?"
"Đúng vậy, tôi giấu lâu lắm rồi đó." Bé Ragdoll thút thít khóc. Lòng thầm nghĩ, rõ ràng trước giờ vẫn bình thường mà, sao hôm nay lại đột nhiên bị phát hiện chớ. Hơn nữa đỉnh nhà cây cao như vậy, Tâm Tâm không thể thấy được.
"Có phải anh cáo mật không?" Đôi mắt xanh ngọc của Ragdoll đột nhiên trừng lớn, ghét bỏ nhìn con mèo lớn nhất trong phòng, Nhóc đen. Anh ta đã từng có tiền án rồi! Lần trước nó cười nhạo anh ta đi tắm đến mức phai màu, anh ta đã lôi hết đồ ăn vặt của nó đi rồi.
"Không phải." Mèo đen nói không chớp mắt. Nó làm gì có mật báo, mèo thì sao có thể mật báo chứ, nó chỉ lấy từ trong đó một cây kẹo cho Văn Tâm mà thôi. Cùng lắm thì, lần sau trả lại là được chứ gì.
"Thật không?"
Ragdoll không tin lắm, nghi ngờ đi vòng quanh mèo đen. Ragdoll cũng là mèo loại lớn, nó cũng đã trưởng thành rồi, hình thể Ragdoll lúc này cũng không còn nhỏ nữa. Chỉ bằng chiếc tích đánh nhau với mèo rừng lần trước thì cũng biết sức chiến đấu của nó nhất định không thể khinh thường được. Thế là, con mèo rừng dã tính, hiếu chiến từ trong xướng cốt lập tức hưng phấn: "Đánh đi đánh đi, một núi không thể dung hai hổ, một nhà không thể có hai mèo!"
Mèo đen: "..." Sao lại cảm giác thằng này thiếu đòn vậy nhỉ?
Ragdoll không có ý kiến gì, nhưng Trà sữa đứng ngoài nhìn lại sốt ruột. Sao đang nói chuyện lại đến đánh nhau rồi? Không phải mọi người đều là đồng bọn hòa thuận sao?
"Meo meo meo!" Đừng đánh nhau, có chuyện gì từ từ nói.
"Meo meo~" Chỉ là mấy món ăn vặt thôi mà, chị Ragdoll ơi nếu mà chị thích thì em mua cho chị nha.
Vừa khuyên can, bé Trà sữa vừa lon ton chạy đến chỗ Văn Tâm, cọ cọ chân cô: "Meoo meoo..." Tâm Tâm, cô mau quản bọn họ đi.
Văn Tâm bị dáng vẻ đáng yêu này của bé Trà sữa chọc cười, vội vàng bế nó lên: "Đừng sợ đừng sợ, các anh chị chỉ đùa giỡn với nhau thôi, bọn họ đều thường xuyên đùa như vậy đó."
"Meo?" Thật hả? Trà sữa mở đôi mắt màu hổ phách to tròn, trên mặt viết đầy hai chữ ngây thơ.
"Không tin thì nhìn xem nè. Khụ khụ..." Văn Tâm hắng giọng nói với đám mèo: "Tối nay, vì để hoan nghênh bé Trà sữa đến, mẹ quyết định cả nhà chúng ta sẽ ăn ngon một bữa."
"Oa!"
"Ăn đồ ngon? Là gì vậy!"
"Tui muốn ăn lẩu, lần tham gia chương trình này khiến tui sắp nghẹn hỏng rồi oaoaoa..."
"Ta cũng muốn ta cũng muốn, ta cũng muốn ăn thịt nướng."
"Nếu không thì chúng ta cùng làm đi Tâm Tâm?"
"Meo..."
Trà sữa há hốc mồm. Văn Tâm vừa nói xong thì bầu không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi quả nhiên đã biến tăm. Không chỉ thế mà mèo đen và Ragdoll vừa mới đối địch với nhau cũng cùng vui vẻ nêu ý kiến. Vậy là, kỳ thật chị Ragdoll cũng không thật sự giận hả, bọn họ cũng không phải muốn đánh nhau thật hả?
Hai mắt Trà sữa sáng lấp lánh: "Meo meo!" Thật tốt quá!
Chuyện làm bé Trà sữa khiếp sợ hơn nữa không chỉ có vậy. Dù sao nó cũng là người mới, đều rất xa lạ với gia đình này. Bao gồm cả việc Văn Tâm và trợ lý Lý Tinh Tinh đem một đám đồ ăn ngon rực rỡ muôn màu bày cả bàn lớn, còn có cả lẩu, thịt nướng thật...
"Chúng ta là mèo đó, có thể ăn mấy thứ này hả?
"Cậu hỏi cái này hả..." Ragdoll gặm miếng thịt nướng Văn Tâm vừa gắp qua cho nó, vừa ăn vừa nói: "Chẳng lẽ chúng ta là mèo thật hả?"
Trà sữa nghĩ nghĩ, đúng rồi ha, vốn dĩ nó đâu phải mèo! Thấy mấy con mèo này ăn rất thoải mái vui vẻ, chắc là cũng không có hại gì với cơ thể. Vì thế Trà sữa bị Nguyễn Thu cho ăn đồ hộp mấy ngày lập tức há to miệng, cái gì cũng không từ chối.
Hiển nhiên, mọi người cũng như nó, bị cuộc sống một tuần nay nghẹn cứng rồi. Vất vả lắm mới được về nhà, cả đám đều thả rong bản thân. Ngoại trừ Bé cưng quá nhỏ không tham gia thì mấy con mèo khác, bao gồm cả Nhóc con cao ngạo đều vây quanh bàn ăn, meo meo ăn vui vẻ vô cùng. Ăn no xong, tất cả bụng mèo đều phình to.
"Meo..." Không thể ăn không thể ăn nữa, ăn nữa thì tui sẽ biến thành mèo siêu béo mất.
Trà sữa nằm ườn trên thảm, nghĩ đến khi làm thần tượng ngày nào cũng phải khống thế thực phẩm nghiêm khắc, còn phải luyện nhảy liên tục mấy giờ liền không ngừng. Đột nhiên hâm mộ quá biết sao giờ, đột nhiên không muốn quay về nữa thì sao giờ... Khó trách trong nhà có đến mấy con mèo lớn mà đều nhà nhã tự tại như vậy, hòa thuận kinh khủng. Cuộc sống này, có ăn có uống có người chăm sóc, còn cần gì nữa hả?
Trà sữa còn đang cảm khái, mèo đen lại đột nhiên dùng móng vuốt đẩy đẩy nó: "Bò dậy..."
"Sao vậy, có việc gì hả?" Trà sữa lăn một vòng, long lóc bò dậy.
Dưới ánh đèn, đôi mắt vàng kim của mèo đen lóe sáng: "Không phải cậu muốn biết làm sao để biến thành người sao, ta nói cho cậu."
"... Thật hả?!" Trà sữa tỉnh táo hẳn. Hóa ra Nhóc đen anh không hề quên! Ăn uống thoải mái quá, tí nữa thì quên mất.
"Cảm ơn anh mèo đen nhà, anh mèo đen anh nói đi, em sẽ nghe thật kĩ." Trà sữa vô cùng lễ phép ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt trông mong nhìn mèo đen.
"Đầu tiên tôi hỏi cậu một chuyện, cậu từng tỉnh lại chưa?" Mèo đen hỏi.
Trà sữa không chút do dự gật đầu: "Ngay sáng hôm nay đó, nhưng chỉ có một lát thôi."
Mèo đen hiểu rõ: "Xem ra tình huống của cậu và mèo rừng khác hẳn nhỉ."
"Của mèo rừng là thế nào?"
"Từ lần đầu nó đã có thể tỉnh lại ba tiếng liền."
"Oa..."
Quả nhiên nó không nhìn lầm mà, Cậu ba thoạt nhìn như đồng thau, thực ra lại là một viên kim cương đó. Đợi lát nữa phải thỉnh giáo Cậu ba mới được! Trà sữa nắm chặt vuốt.
Mèo đen lại nói: "Cậu trước hết đừng nghĩ tới nó, cậu nói cho tôi biết, có nhìn thấy trên người Văn Tâm có thứ gì lạ không?"
"Thứ gì lạ..." Trà sữa chớp chớp mặt, nhất thời không hiểu mèo đen có ý gì.
"Là một loại vật chất sáng, lúc cậu là người sẽ không nhìn thấy nó." Mèo đen nhắc nhở.
Trà sữa hiểu ngay: "Là cái này à, tôi cứ tưởng tiên khí chứ!"
"Hahaha, Văn Tâm nghe thấy nhất định rất vui cho xem..." Cơm nước no đủ xong, mèo Ragdoll thỏa mãn nói.
Trà sữa cứ như học sinh tiểu học không hiểu gì hết, chủ động hỏi chuyện: "Vậy là không phải tiên khí sao? Vậy rốt cuộc đó là gì?"
"Cụ thể là gì thì tôi cũng không thể trả lời cậu, vì chính tôi cũng không biết." Mèo đen nhìn Văn Tâm đang thu dọn trong phòng bếp cách đó không xa, ánh mắt dần nhu hòa: "Nhưng tôi biết thứ này có thể giúp chúng ta khôi phục thành người, nguyên lý cụ thể thì cũng giống như thu luyện vậy."
Qua quá trình tổng kết kinh nghiệm không ngừng, mèo đen đã rút ra phương pháp này. Ban đầu chỉ mình nó tự mày mò, sau khi có Ragdoll gia nhập thì nó lại dạy phương pháp này cho Ragdoll, để cô ra mặt giải quyết nguy cơ cho Văn Tâm. Sự thật chứng minh, quả nhiên phương pháp của nó là đúng. Vì thế, sau đó mèo đen vẫn luôn dựa theo phương pháp này tiến hành "tu luyện". Từ thời gian tỉnh ban đầu chỉ có hai phút, dần sau lại năm giờ, hiệu quả "tu luyện" của mèo đen có hiệu quả rõ ràng. Nó tin tưởng chỉ cần tiếp tục kiên trì bên bỉ thì một ngày nào đó nó cũng có thể khôi phục bình thường.
"Chúng ta phải tu luyện thế nào đây, chỉ cần đứng bên cạnh Văn Tâm là được hả?" Trà sữa hỏi.
"Đương nhiên không chỉ vậy." Mèo quýt nãy giờ không xuất hiện đột nhiên chui ra, giải thích thêm: "Anh có thể chỉ đứng bên cạnh Văn Tâm cũng được, nhưng hãy tin tôi, nếu anh nằm trong lòng Văn Tâm thì tốc độ sẽ càng nhanh."
"..." Trà sữa lại lần nữa há hốc mồm! Hóa ra cái ôm của Văn Tâm còn có tác dụng đó, vậy thì mọi người còn chờ gì nữa, từng người xếp hàng chờ ôm đi chớ!
Mèo quýt vừa nhìn một cái đã biết ý đồ của Trà sữa, bổ sung: "Lượng "vật chất" mỗi ngày đều có hạn nên không phải thời khắc nào cũng phải dính chặt Văn Tâm. Hơn nữa, nếu anh chiếm hết rồi thì người khác đâu còn nữa đâu."
"Được rồi..." Nghe thấy quy tắc này, Trà sữa hơi thất vọng.
Mèo đen vừa nhìn đã biết cái tên này đang muốn nhân cơ hội này bám lấy Văn Tâm. Tuy rất khó chịu nhưng mèo đen vẫn giữ lời hứa, dạy phương pháp này cho nó, dù thế nào thì nó cũng đã giúp mình rồi. Trước giờ tính tình mèo đen rất ngay thẳng, đây cũng là lí do vì sao nó không đòng ý để Kỳ Anh Anh đưa con mèo chân ngắn này về. Nó biết, mèo chân ngắn cũng giống đám bọn họ, không phải mèo bình thường. Trừ phi ở bên cạnh Văn Tâm, nếu không thì cả đời này mèo chân ngắn chỉ sợ không thể khôi phục được. Nghĩ nghĩ, để tránh sau này không xuất hiện tình trạng lẽo đẽo theo sau Văn Tâm như trước, mèo đen vẫn nhịn không được lấy uy thế anh cả của mình ra uy hiếp: "Cậu không thể phá vỡ quy củ trong nhà này được."
"Tôi cũng không phải loại mèo ích kỷ đó đâu!" Trà sữa lắc lắc đuôi, thề son sắt.
Cứ như vậy, mèo đen đem kinh nghiệm của mình truyền thụ toàn bộ cho Trà sữa. Cũng có nghĩa, Trà sữa chính thức trở thành thành viên trong đại gia đình này..
Mèo đen phát hiện, con mèo chân ngắn này vậy mà lại rất giữ lời, quả thật không lẽo đẽo mãi theo Văn Tâm như trước nữa. Mèo đen vô cùng hài lòng với điều này, thậm chí trong lòng còn âm thầm khen ngợi. Mãi đến tối hôm sau, mèo đen đi tìm Văn Tâm chải lông như thường ngày, từ xa đã nhìn thấy tin nhắn Wechat đến từ Liên Văn Bách trong điện thoại Văn Tâm.
Liên Văn Bách: "Tâm Tâm, Tâm Tâm, ngày mai chúng ta gặp nhau được không~"
Nhận được tin nhắn này, Văn Tâm dở khóc dở cười. Cô không ngờ Trà sữa đã được đón đến đây rồi mà còn muốn gặp mặt mình nữa, chẳng lẽ ngày nào cũng gặp không chán sao? Chắc là cậu ta hiểu lầm gì rồi. Cứ như trong nguyên tác vậy, cậu ta cũng coi ân tình cứu mạng của Sở Tịch là tình yêu đó thôi. Cô quyết định sẽ câu thông tên nhóc này một chút, vì thế suy xét tìm từ, uyển chuyển cự tuyệt.
Văn Tâm: "Ngại quá, mai tôi không có thời gian."
Liên Văn Bách: (khóc) (khóc)
Liên Văn Bách: "Tâm Tâm phải đi làm sao? Vậy làm việc xong rồi chúng ta gặp nhau được không?"
Văn Tâm: "Không, tôi chỉ muốn ở nhà trông mèo thôi."
Liên Văn Bách: "Vậy mang theo mèo cùng đi!"
Văn Tâm: "Nếu cậu chỉ đơn thuần muốn kết bạn thì hoan nghênh cậu đến nhà tôi, nếu giống như lần trước thì tôi không thể đồng ý."
Liên Văn Bách lại gửi đến biểu cảm khóc thút thít.
Liên Văn Bách: "Tôi biết rồi, nhất định là cô thích Kỳ Trưng rồi."
Văn Tâm: (dở khóc dở cười)
Liên Văn Bách: "Oaa, cái tên đàn ông xấu xa lạnh mặt tính tình lạnh lùng đó có gì tốt chứ?"
Văn Tâm: "Hahaha, đừng để anh ta nhìn thấy những lời này đó."
Liên Văn Bách: "Xem ra nguyện vọng kết hôn trước hai mươi tuổi của tôi thất bại rồi..."
Văn Tâm: "???"
Gì chứ, trước hai mươi tuổi phải kết hôn? Cái tên này còn nhỏ vậy sao cứ đâm đầu vào hôn nhân vậy!
Liên Văn Bách cũng không giấu giếm gì Văn Tâm, nói hết chân tướng sự việc cho cô. Hóa ra trên người của cậu ấm Liên Văn Bách cũng cất giấu một câu chuyện xưa cực kỳ "bi thương". Từ nhỏ Liên Văn Bách đã thích ca nhạc và nhảy, bản thân cậu ta cũng có thiên phú âm nhạc rất tốt, nhưng cha mẹ cậu ta lại phản đối kịch liệt, cho rằng ca sĩ là công việc không đàng hoàng. Trước giờ Liên Văn Bách rất ngoan, chỉ duy nhất việc vô cùng kiên định với ước mơ của mình. Vì vậy cậu ta đã bỏ nhà đi, một mình ký hợp đồng với công ty quản lý bắt đầu lớp huấn luyện thần tượng. Thiên phú của cậu ta rất cao, chỉ ngắn ngủi vài năm đã trở thành thiên tài kiệt xuất trong giới. Nhưng cha mẹ cậu ta lại không thể thấu hiểu được, thậm chí còn hạ tối hậu thư: Một là về nhà kế thừa gia nghiệp; Hai là trước hai mươi tuổi phải kết hôn sinh con, sinh ra một đứa cháu là người thừa kế. Nói tóm lại, đây là một câu chuyện về "ngai vàng" không kẻ kế thừa.
Nghe xong hết thảy, Văn Tâm thầm nghĩ: Có ngon thì đưa cho tôi nè! Thôi thôi, đùa thôi, Văn Tâm dốt mấy chuyện kinh doanh này lắm. Nhưng cô cũng rất tò mò.
"Mới hai mươi thôi vẫn chưa đến tuổi kết hôn mà?"
Liên Văn Bách mờ mịt: "Sao còn chưa tới, đủ rồi mà, cô chưa xem luật hôn nhân mới chỉnh sửa hả?"
Văn Tâm: "... Chắc là tôi nhớ lầm."
Có lẽ thiết lập trong thế giới giả thiết có chênh lệch với hiện thực. Nhưng mà với dáng vẻ ngây thơ này của Liên Văn Bách, Văn Tâm vô cùng nghi ngờ cậu ta có biết kết hôn là gì không vậy? Nhưng mà có hỏi cô cũng không biết giải thích thế nào, cô còn là một con chó độc thân hai đời luôn đó! Vậy nên cô chỉ có thể nói với Liên Văn Bách.
Văn Tâm: "Yên tâm, một ngày nào đó chân ái của cậu sẽ đến mà."
Liên Văn Bách oa oa khóc nhè không muốn nghe nữa đâu...
Văn Tâm nhìn icon mặt khóc thút thít đầy màn hình, nhịn không được bộc phát tình mẹ.
"Sau này đừng có tùy tiện cầu hôn người khác, lỡ như thật sự có người coi trọng cậu rồi đồng ý thì sao?"
Nói thật thì Liên Văn Bách vẫn rất hấp dẫn đó, cao ráo đẹp trai, còn kiếm được tiền, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn chồng. Đáng tiếc, cô không hề có ý nghĩ gì với cậu ta hết.
Liên Văn Bách: "Vậy không phải càng tốt sao?"
Văn Tâm: "... Bị lừa thì làm sao giờ! Đứa ngốc này!"
Liên Văn Bách nói như chém đinh chặt sắt: "Không thể nào, sao có thể có người nào gạt được tôi chứ."
Văn Tâm bắt đầu nghi ngờ, thằng nhóc này ngốc vậy sao có thể sống đến mười tám tuổi rồi mà còn chưa bị lừa mất chứ? Đáng lẽ phải sớm bị mấy "người phụ nữ đáng sợ" lừa tình lừa tiền hết rồi mới đúng chứ! Cứ nghĩ đến việc Trà sữa ngốc nghếch đáng yêu nhà mình có ngày sẽ gặp phải trường hợp này, Văn Tâm đau lòng kinh khủng, vì vậy cô dứt khoát biến thành một người phụ huynh xấu xa ép duyên.
"Vậy đi, sau này nếu cậu thích cô gái nào thì nói cho tôi, tôi sẽ tư vấn cho cậu."
"Ô kê!!!" Liên Văn Bách đồng ý ngàn vạn lần.
Đóng khung Wechat lại, Văn Tâm thở phào một hơi. Cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện này. Trước đó trong chương trình, vì ngại có cameras nên cô không tiện nói thẳng, hơn nữa sau chương trình Liên Văn Bách lại biến thành mèo, cô càng không có cơ hội giải thích. Giờ Liên Văn Bách chủ động liên hệ với cô, vừa lúc cô có cơ hội nói chuyện rõ ràng. Hy vọng cậu ta sẽ không quá buồn, ngày mai làm ít đồ ngọt mới học được cho nó mới được. Nghĩ vậy, Văn Tâm thả điện thoại xuống chuẩn bị đi tắm, rồi định sẽ đi xem đám mèo một chút rồi mới đi ngủ. Ai ngờ, mới thả điện thoại xuống không bao lâu thì người đại diện Hạ Lệ đã gọi đến.
"Tâm Tâm, em chưa ngủ chứ? Chị cũng vừa mới nhận được tin thôi, ngày mai Tổng giám đốc Kỳ nói muốn gặp em, bàn về một ít công việc."
Văn Tâm: "..." Tổng giám đốc Kỳ, không phải là người trong nhà kia sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.