Manh Phi Đãi Gả

Chương 58: Rời Kinh Đi Bắc Cảnh (Ii)




Edit: Boringrain
Mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu, khắp các con phố trong kinh thành đâu đâu cũng có cấm quân đứng mở đường, bởi vì hôm nay là ngày Bắc Vương khởi hành đi Bắc cảnh.
Thủy Băng Tuyền nhìn xe ngựa trước mặt mình, không khỏi ngây ngẩn cả người… Đây, đây cũng gọi là xe ngựa sao? Liếc mắt nhìn qua nam nhân đang đứng cạnh nàng, lấy sự hiểu biết của nàng về hắn trong hai ngày qua, xe ngựa này tuyệt đối không phải do hắn chuẩn bị, như vậy, chỉ có thể là kẻ đang đứng phía sau hắn, Trữ Thiên Khang?
Hai con tuấn mã cao to đang đứng ôn thuần phía trước, phía sau là khoang xe có thể so với hai cái xe ngựa lớn thông thường, vừa dài vừa rộng, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết ngồi bên trong nhất định sẽ rất thoải mái, thậm chí còn có thể nằm được.
“Thất ca, đướng xá xa xôi, y theo lời huynh phân phó, đệ đã sai người làm gấp rút trong hai ngày hai đêm, cuối cùng cũng làm xong chiếc xe ngựa này.” Trữ Thiên Khang nhìn xe ngựa trước mặt, quay đầu lại thì trong ánh mắt hiện lên tia lo lắng bồi hồi. Thất ca lần này đi, không biết đến bao giờ hắn mới có thể gặp lại?
Trữ Thiên Hợp cũng nhìn xe ngựa, rồi chuyển hướng nhìn Thủy Băng Tuyền: “Vương phi thân thể còn thụ thương chưa khỏi, có cái này cũng giảm đi ít mệt nhọc!”
“Gần đến giờ rồi, Thất ca, huynh lên xe đi!” Trữ Thiên Khang nhìn thấy Trữ Hy mang thánh chỉ tới, hơi hạ ánh mắt che dấu vẻ không cam lòng cùng lo lắng.
Thủy Băng Tuyền nghe cuộc đối thoại giữa hai người, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, xe ngựa này, là do Trữ Thiên Hợp đặc biệt chuẩn bị cho nàng sao?
“Bắc Vương gia, Vương phi, mời lên xe ngựa, đã đến giờ, chúng ta phải khởi hành thôi!” Thủy Băng Tuyền nhìn Trữ Hy hôm nay một thân nhung trang, thoạt nhìn đầy vẻ nhuệ khí, đôi con ngươi sáng rỡ phóng ra bốn phía, hoàn toàn khác với một Trữ Hy trầm mặc thường ngày!
“Vương phi, mời lên xe” Hai mã phu (người đánh xe ngựa) cung kính đặt một cái ghế phía dưới xe ngựa.
Nàng hướng phía Trữ Hy gật đầu một cái…Ngày hôm qua nàng mới nghe nói, Trữ Hy chủ động xin lệnh đi hộ tống bọn họ tới Bắc cảnh, trong lòng nàng thầm than một tiếng, nếu như vậy có thể khiến lòng hắn thấy dễ chịu thì nàng cũng chẳng còn gì để nói!
Trữ Thiên Khang nhìn Trữ Thiên Hợp lên xe ngựa, trong lòng dù không muốn nhưng cũng không thể nói gì! Chỉ là hơi lắc lắc đầu…
Thủy Băng Tuyền nhìn Trữ Thiên Khang bên ngoài xe ngựa, rồi nhìn lại nam nhân đang ngồi cạnh mình: “Cảm tình của hai ngườii thật tốt!”
Trữ Thiên Hợp thu hồi tầm mắt lại nói: “Bát đệ rõ ràng là đệ đệ của ta, nhưng lại luôn che chở, bảo vệ ta như huynh trưởng!” Bát đệ có lẽ là tia ấm áp duy nhất mà ông trời chiếu cố cho hắn!
Bên tai vang đến thanh âm bình thản của Trữ Thiên Hợp, Thủy Băng Tuyền đột nhiên cảm thấy chính mình dường như đã hiểu hơn về con này, hắn không phải tự dấu chính bản thân mình, mà vốn là luôn bình thản phẳng lặng như vậy, nàng tuyệt đối tin tưởng, trong lòng Trữ Thiên Hợp, địa vị của Trữ Thiên Khang không hề nhỏ, nhưng mà khi nói đến Trữ Thiên Khang, hắn lại có thể dùng giọng điệu đạm nhiên hờ hững đến vậy.
Một người chỉ đến lúc không còn mong ước, không có gì để theo đuổi mới có thể có cái biểu hiện bình tĩnh từ tận trong thâm tâm, kẻ này, sợ rằng trên đời đã không còn chuyện gì có thể khiến hắn lưu luyến rồi?
“Thói quen sẽ thành tự nhiên, ta nghĩ ngươi hằng ngày nhất định là luôn có bộ dáng này, cho nên ngươi bình tĩnh, lạnh nhạt mãi đã trở thành tự nhiên vốn có rồi.” Thủy Băng Tuyền liếc nhìn Trữ Thiên Hợp nói.
Trữ Thiên Hợp gật đầu! Hắn xác thực trước giờ đều là như vậy, cũng không phải là hắn giả vờ bình thản!
“Thật là kẻ kỳ quái!” Thủy Băng Tuyền khẽ lẩm bẩm.
Trữ Thiên Hợp xốc tấm rèm che lên, nhìn phủ đệ xa dần, cuối cùng trong mắt hắn cũng có một tia không đành lòng! Hắn sống ở chỗ này, cũng đã thành thói quen!
“Đi ra nhìn xem thế giới bên ngoài cũng rất tốt!” Thủy Băng Tuyền nhìn động tác của Trữ Thiên Hợp, đột nhiên nói lời ra khiến chính nàng cũng ngây ngẩn cả người, nàng đây là đang an ủi người khác sao?
“Cô thân thể còn chưa hồi phục, nằm xuống nghỉ ngơi đi!” Trữ Thiên Hợp buông rèm trong tay xuống, nói.
Thủy Băng Tuyền gật đầu, đưa tay lên cởi áo khoác ngoài, thấy cánh tay trần lộ ra, nàng mới biết bên trong mình chỉ mặc một chiếc váy cụt tay…
Đôi cánh tay mềm mại, trơn bóng nõn nà, chỉ nhìn qua cũng đủ hấp dẫn mê người, Thủy Băng Tuyền hơi nhíu mày “Trong xe này có hai người, cũng xem là nơi công cộng, ta ăn mặc như vậy, tự thấy rất thoải mái tự tại, thế nhưng ta nghĩ cũng cần hỏi qua ngươi một tiếng, nếu ta cứ để thế này ngủ, ngươi có thấy phiền gì không?”
Trữ Thiên Hợp thoáng chút kinh ngạc nhìn Thủy Băng Tuyền, thấy y phục trên người nàng, trên đôi vai ngọc ngà trơn bóng chỉ có hai sợi dây nhỏ, toàn bộ cánh tay cùng phần vai đều lộ ra ngoài, làn váy trắng mỏng không che nổi đường nét cơ thể… Trong mắt Trữ Thiên Hợp có chút sáng tỏ, nói: “Cô cho rằng mặc như vậy sẽ thoải mái?” Hắn đâu biết đây là y phục Thủy Băng Tuyền chuẩn bị riêng làm trang phục cho ngày hè nóng bức.
“Đúng vậy!”
“Nếu thế, ta cũng không có gì phiền cả.”
“Nếu như ta cởi hết, thì ngươi có cảm giác gì không?” Thủy Băng Tuyền chăm chú nhìn Trữ Thiên Hợp, đột nhiên nàng thật muốn nhìn thấy bộ dạng thất kinh của hắn.
Trữ Thiên Hợp nhìn thấy nét hiếu kỳ trong mắt nàng, trên khuôn mặt bình tĩnh hiện lên ý cười nhàn nhạt, một nụ cười này lại khiến Thủy Băng Tuyền choáng váng đầu óc, nàng choáng váng thật ra không phải do hắn cười, mà bởi vì tim nàng bỗng đập chậm đi nửa nhịp!
“Ta đối với cô không có tình yêu nam nữ, cho nên với ta mà nói, cô có mặc y phục hay không cũng không có gì khác biệt!’
“Cái gì?” Thủy Băng Tình hồi phục lại tinh thần, nheo mắt nhìn hắn.
“Lòng ta tĩnh lặng, cho nên dù cô mặc quần áo hay không, ta cũng không chút phiền hà!”
Thủy Băng Tuyền đen mặt nói: “Ý ngươi là ta hoàn toàn không có khả năng hấp dẫn ngươi?” Lời nói của nam nhân này thật sự là đả kích không nhỏ đối với nàng!
“Có vấn đề gì sao?” Trữ Thiên Hợp khó hiểu nhìn Thủy Băng Tuyền.
Lẳng lặng nhìn Trữ Thiên Hợp, khóe môi Thủy Băng Tuyền khẽ nhếch lên một tia cười gian trá, mặt chậm rãi hướng tới gần hắn… Chăm chú nhìn vào hai mắt hắn, nàng không tin, nếu nàng ngồi trong lòng hắn mà hắn tâm không động, lòng không loạn! A, nàng đã ngửi thấy được hương vị thuốc nhàn nhạt trên người hắn!
Trữ Thiên Hợp không hề nhúc nhích, cứ để mặc nàng tới gần…
Thủy Băng Tuyền nhìn trong ánh mắt hắn, không gợn sóng, không sợ hãi, lòng bỗng cảm thấy tức giận, nam nhân này… thực sự là một chút phản ứng cũng không có!
Hai tay ôm lấy cổ hắn, mặt kề sát vào môi hắn…
Trữ Thiên Hợp thản nhiên mở mắt nhìn nàng, không loạn không phiền, không yêu không giận, chỉ là lẳng lặng nhìn nàng…
Thủy Băng Tuyền hơi nháy mắt, hắn bất động? Vậy nàng liền hé ra đôi môi đỏ mọng, như dụ dỗ như mê hoặc! Hắn vẫn bất động? Vươn đầu lưỡi ra liếm qua môi hắn. Vẫn là bất động?
Hơi lui lại, Thủy Băng Tuyền nhướng mày hỏi: “Ngươi vừa rồi nghĩ cái gì?”
“Cái gì cũng không nghĩ!”
“Vì sao không đẩy ta ra?”
“Cô muốn lui sẽ tự mình lui ra!”
“Ngươi…”
Thủy Băng Tuyền xoay người, nằm lên tấm đệm mềm mại, trong lòng lại vương một tia lửa giận không rõ là vì tức giận việc làm vô vị của chính mình, hay là vì phản ứng của Trữ Thiên Kỳ? Dù cho nàng có thể khiến hắn rung động thì sao? Lẽ nào nàng thật sự muốn cùng hắn làm một đôi phu thê?
Như vậy không tốt sao, hắn bình tĩnh, còn nàng tự tại, vì sao nàng còn muốn khiêu khích hắn? Ngu ngốc!
Trữ Thiên Hợp nhìn người tức giận nằm xuống, khẽ lắc đầu, hắn thật không hiểu vì sao nàng lại như vậy? Nhưng mà hắn cũng đã thực sự chứng minh lời hắn nói không sai!
Cảm thấy xe ngựa đang đi qua đường lớn, nghe thấy tiếng người bàn tán hai bên, Trữ Thiên Hợp nhẹ than một tiếng, kinh thành, hắn cuối cùng cũng phải rời đi!
Phụ hoàng lúc này trong lòng e cũng không thể bình tĩnh nổi, “người” ra đi, đối với phụ hoàng mà nói có lẽ là đả kích lớn nhất?
Còn Bát đệ, dù không còn ở đây, nhưng hắn luôn mong muốn Bát đệ có thể tìm được tổ ấm đích thật của mình! Hắn, cuối cùng cũng phải ra đi!
………….
Lúc này, trong đám đông bên đường có hai người đang hướng tầm mắt chăm chú nhìn chiếc xe ngựa đang chậm rãi đi qua.
Phong Cô Tình lạnh lùng nhìn chiếc xe ngựa quá khổ, nàng ở trong đó! Chính là do một tay hắn xô đẩy, vì sao bây giờ hắn vẫn còn vương vấn không nguôi?
“Chủ tử, đêm qua lại có một sát thủ bậc trung bị người ta hạ sát, đem đầu đi lãnh thưởng!” Chiến Nhất cúi đầu bẩm báo. Từ khi tin tức được truyền ra giang hồ, những kẻ không sợ chết cũng xuất hiện càng nhiều, hai ngày qua, Vô tình các đã chết mất 3 người, hai sát thủ cấp trung, một sát thủ thượng đẳng, cả ba đều bị chặt đầu đi lãnh thưởng. Mà chủ tử lại không hề tỏ ra cấp bách, một mực ở lại kinh thành, bây giờ còn chạy đến đây nhìn Bắc Vương gia lên đường? Đây… Rốt cuộc là chuyện gì?
“Đêm nay trở về Vô Tình Các!” Phong Cô Tình quay đầu nhìn Chiến Nhất nói, có tiền có thể sai khiến được ma quỷ, những lời này hắn hiểu rõ, mà Giang Dĩ Bác lại càng hiểu rõ, hơn nữa còn áp dụng vô cùng nhuần nhuyễn!
Trương Quang Duệ khuất hẳn trong dòng người, mắt chăm chăm nhìn theo hướng xe ngựa, ánh mắt mang theo chúc phúc, Tuyền nhi, mong Trữ Thiên Hợp có thể cho nàng hạnh phúc!
Trãi qua chuyện của Tuyền nhi, hắn cũng đã thật sự nhìn thấu nhiều điều!
Lúc này trong Giang phủ
“Chủ tử…” Vô Tâm muốn nói gì đó nhưng lại bị Giang Dĩ Bác đưa tay lên ngăn lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ lên bức tranh tinh xảo treo trên tường…
“Sông lớn chảy về đông, núi mãi xanh một màu, anh hùng đua tranh, sinh linh đồ thán, công danh đáng giá bao nhiêu? chỉ vương tôn mới hiểu, xưa nay bao nhiêu chuyện, chẳng khác chi trò đùa….Ha hả” Giang Dĩ Bác nhẹ vuốt ve nét chữ hùng hồn, cúi đầu cười.
“Vô Hình”
“Dạ, chủ tử”
“Hoàng đại nhân nói thế nào?”
“Hoàng đại nhân nói phải đến khi tân đế đăng cơ mới có thể trình tấu, Hoàng đại cũng âm thầm đưa tin, việc đăng cơ có khả năng sẽ đến sớm hơn!”
“Vậy sao?” Giang Dĩ Bác dừng ngón tay lại.
“Thân thể hoàng thượng càng ngày càng kém, hơn nữa hoàng hậu sau buổi thọ yến lại uống thuốc độc tự sát! Hoàng thượng không hề công bố tin tức này ra ngoài!”
“Hoàng hậu? Bà ta cùng với việc Trữ Thiên Kỳ bức vua thoái vị có quan hệ sao?” Giang Dĩ Bác thấp giọng lẩm bẩm.
“Chủ tử, bây giờ nên làm sao?”
“An bài cho Phương Vu cùng Thái tử tình cờ gặp gỡ!” Vân gia không để lời nói của hắn vào tai, khiến hắn cùng Tuyền nhi phải chia xa, nhất định phãi lãnh hậu quả của kẻ không biết nghe lời. Về phần Trữ Thiên Kỳ, Tuyền nhi hẳn cũng hận hắn thấu xương!
“Dạ”
…………
“Thái tử, về những tin đồn gần đây trong cung, không biết người đã tìm ra cách gì chưa?” Hoàng đại nhân nhìn Trữ Thiên Kỳ, dè dặt hỏi.
Trữ Thiên Kỳ nhíu mi nói:”Bản cung tự có chừng mực, có chuyện trình tấu về Tam vương không?”
“Hồi bẩm thái tử, đã có đại thần thượng tấu!”
Trữ Thiên Kỳ thỏa mãn gật đầu, Bắc Vương đã rời kinh, như vậy Tam vương cũng nên trở về đất phong rồi. Về phần hoàng cung…
“Cử người lưu ý đến nhất cử nhất động của Khang vương.” Bát hoàng đệ cùng hắn vốn không hợp, trong lòng phụ hoàng cũng hiểu rõ, nhưng người lại phong Bát hoàng đệ làm Khang vương, lưu lại kinh thành không nói, còn cho hắn chưởng quản bộ binh, thật khiến hắn phải đề phòng.
“Dạ, ý thái tử là Khang vương còn chưa chết tâm đối với ngôi vị hoàng đế?” Hoàng đại nhân kinh ngạc hỏi lại.
Trữ Thiên Kỳ không trả lời, Bát hoàng đệ trước kia có lòng với hoàng vị, cũng chỉ là một tâm muốn dành cho Thất hoàng đệ, chỉ là hiện tại, Thất hoàng đệ bị phong vương nơi phương Bắc, Bát hoàng đệ e rằng khó mà tiếp nhận được, lấy tình cảm của hắn đối với Thất hoàng đệ mà nói, hắn nhất định sẽ có tâm tư nổi loạn! Dù sao cũng chỉ có hoàng đế đương triều mới có khả năng thay đổi vận mệnh của Thất hoàng đệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.