"Cha là muốn con nói thật không?"
Nhiễm Bạch mỉm cười, một đôi mắt trong veo phản chiếu lấy bóng dáng của Tô cha.
Tô cha ý cười cứng một chút, hắn có dự cảm, Nhiễm Bạch nói, tuyệt đối sẽ khiến ông khó mà tin nổi.
Nhưng cho dù là cái gì, vẫn cứ biết đến thì tốt hơn.
"Có lời gì không thể cùng nói với cha sao?"
Nhiễm Bạch cầm ly cà phê truớc mặt, khẽ nhấp một cái, thần sắc lạnh nhạt nói:
"Con chỉ lo lắng cha không muốn nghe lời này."
Muốn đem bóng da đá cho cô. Đừng nói cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có.
Tô cha thở dài một hơi, khoát tay áo:
"Nói ta nghe xem."
Nhiễm Bạch mỉm cười, chậm rãi đặt ly cà phê lại trên bàn làm việc.
"Cha có thể tới bộ tài liệu của bộ tài vụ và tiêu thụ đến xem thử."
Cái số liệu này nếu như bắt đầu so sánh sẽ phát hiện vấn đề rõ ràng, số liệu không khớp!
Tô cha không nghi ngờ gì, trực tiếp kiểm tra.
Chậc chậc chậc
Không nhìn thì không biết, nhìn một cái thì bị doạ đến có bệnh tim.
Tô cha sắc mặt âm trầm nhìn xem những số liệu rõ ràng không đúng này, trong lòng nhấc lên sóng biển ngập trời.
Nếu không phải Tô Bạch nhắc nhở, ông căn bản không biết.
Công ty dưới tình huống ông không biết gì, thế mà sắp biến thành cái xác rỗng!
Tô cha nhìn Nhiễm Bạch một mặt lạnh nhạt bình tĩnh.
Trong lòng hiểu rõ, Nhiễm Bạch sợ là đã sớm biết chuyện này.
Hai người cũng không nói gì nhiều cũng đã đều biết.
Chuyện này, kẻ cầm đầu...
Chính là...
Tô Dạ Hiên!
"Bạch Bạch, về sau công ty nhờ vào con."
Tô cha, rất rõ ràng...
Người thừa kế công ty sau này chính là là cô - Tô Bạch.
Nhiễm Bạch có chút cụp mắt, giọng nói êm tai nhẹ nhàng vang lên:
"Tất nhiên."
Mấy ngày tiếp theo, công ty giống như trải qua một trận thanh tẩy lớn.
Có Thiên Kim của Tô gia - Tô Bạch tự mình tiếp nhận công ty, trở thành giám đốc.
Ngay từ đầu không ai cho rằng Tô Bạch sẽ có thành tựu gì.
Nhưng không ngờ, mấy ngày ngắn ngủi, Tô Bạch trực tiếp dùng thủ đoạn lôi đình thanh tẩy tất cả những người bất mãn.
Ngươi đối công ty quyết sách bất mãn, được.
Vậy ngươi trực tiếp đi đi, ta vui vẻ đưa tiễn ngươi.
Mà người ở lại, tiền lương tăng gấp đôi.
Không cần lo không có tiền.
Bởi vì, Nhiễm Bạch trực tiếp tích súc tất cả trong tài khoản của Tô Dạ Hiên chuyển cho công ty.
Còn chưa tra ra bất cứ dấu vết gì.
Nhìn đi, Hacker có kỹ thuật chính là ngưu bức như vậy!
Mà Tô Dạ Hiên cũng là có nỗi khổ không nói được.
Lúc đầu phát hiện tiền trong tài khoản không thấy đây. Nhưng là hết lần này tới lần khác ở tiền trong đó đều từ trong công ty đào đến, căn bản không thể lộ ra, ngược lại còn bồi lên chính hắn những tài chính kia.
Nhiễm Bạch từ công ty trở lại Tô Gia lần nữa, âm thanh nhắc nhở giá trị ngược đang tăng bạo vang lên.
"Ký chủ! Ký chủ! Cô quả thực lúc quá tuấn tú!"
Không xuất thủ thù cái gì cũng vô sự, vừa ra tay chính là thủ bút lớn như vậy!
Nhiễm Bạch nhai kẹo cao su, nhìn không chuyển mắt trò chơi trong tay.
Thao tác của những ngón tay ngọc nhỏ dài quả thực thần tốc.
Chỉ lưu lại một vệt tàn ảnh.
Lại là một vòng toàn giết!
Phong Lạc nhìn thấy Nhiễm Bạch trầm mê trong game.
Trong lòng thật sâu suy nghĩ...
Cái game này làm hư ký chủ thì làm sao bây giờ?
Đối với cái này, Phong Lạc thật sự lo lắng.
Nó cảm giác nó rất không dễ dàng.
Còn phải lo lắng cho ký chủ có bị cái gì làm hư hay không.
Hơn nữa, vị diện này còn có tên yêu nghiệt ở đây!!!
Đây mới là trọng điểm.
Quả thực là quá khó để tin có được không?
Hắn tới đây làm gì?
Nghỉ phép? Nhiệm vụ bí mật?
Nhìn thấy trong phòng khách Tô gia có một bóng dáng mặc cổ phục màu trắng, Phong Lạc thật sự là cảm giác...
Nói yêu nghiệt, yêu nghiệt liền đến.