Ký Chủ Của Ta Là Ác Ma

Chương 160: Cưng chiều nữ chính tận trời (30)




Diệp Vũ Tư nhẹ tay nhẹ phẩy qua bàn trang điểm.
Đầu ngón tay miết nhẹ mặt bàn
Ừm, không có bụi.
Diệp Vũ Tư trong lòng chấn động vô cùng, không nghĩ tới ông lão kia tùy ý cho cô một cái ngọc bội, thế mà lại là một không gian tùy thân.
"Chủ nhân." Một âm thanh nãi thanh nãi khí đột nhiên vang lên.
Diệp Vũ Tư giật nảy mình, nhìn chung quanh, nơi này ngoài cô còn có người khác?
"Chủ nhân ngu ngốc, nhìn dưới chân."
Âm thanh nãi thanh nãi khí mang theo bất đắc dĩ nói.
Diệp Vũ Tư cúi đầu nhìn, hoá ra bên dưới chân của mình có một cái...
Củ cải trắng?
Diệp Vũ Tư thần sắc cổ quái nhấc củ cải trắng trắng lên.
Khóe miệng có chút run rẩy.
Trời ạ!
Ai có thể nói cho cô biết, tại sao một củ cải thế mà còn có thể có ngũ quan*!
*ngũ quan: chân, tay, mũi, mắt, miệng.
Diệp Vũ Tư biểu thị:
Từ hôm nay trở đi, tam quan của cô tan nát.
"Chủ nhân, đau."
Củ cải ủy ủy khuất khuất nói, hai mắt to nổi lên một tầng sương mù.
Diệp Vũ Tư co quắp khóe miệng.
Một cái củ cải đang làm nũng với cô...
Tư vị này...
Thật thoải mái.
Diệp Vũ Tư ho nhẹ vài tiếng, đặt củ cải lên trên bàn trang điểm, chững chạc đàng hoàng hỏi:
"Ngươi là ai?"
Củ cải nãi thanh nãi khí nói:
"Ta cũng không biết, từ ta có ý thức thì đã ở trong cái không gian này, chủ nhân ngươi là người đầu tiên vào đây."
Diệp Vũ Tư biểu thị mình đã hiểu.
Hôm nay nhận được kinh hãi quá lớn, cô cảm giác hiện tại mình đã chết lặng.
Nhiễm Bạch nhàm chán dựa vào ở ghế sa lon, trong lòng suy nghĩ Diệp Vũ Tư hẳn là cũng hiểu rõ đi.
Trực tiếp dùng tinh thần lực đem Diệp Vũ Tư đá ra ngoài.
Mà lúc đó, trong tay Diệp Vũ Tư còn nắm chặt củ cải, thế là...
Một người một cái củ cải, cứ như vậy ngồi sập xuống đất.
Diệp Vũ Tư đau đến nhe răng, vuốt vuốt cái mông, sao đột nhiên mình lại ra rồi.
Nhiễm Bạch nhếch miệng lên một vòng ý cười xán lạn, vô tội nhìn:
"Chị à, sao chị cứ như vậy mà đi ra vậy."
Phong Lạc: "..."
Đến cùng là ai làm.
Diệp Vũ Tư ngượng ngùng cười, ngồi ở trên ghế sa lon, còn cảm thấy cái mông của mình ẩn ẩn vẫn còn đau.
Mà củ cải khi nhìn thấy Nhiễm Bạch, toàn thân viên củ cải run dữ dội.
Mẹ ơi, người này là ai, sao lại đáng sợ như vậy.
Đồng tình nhìn thoáng qua chủ nhân nhà mình, trong lòng vì Diệp Vũ Tư mà thắp một nén nhang.
Chỉ mong chủ nhân là người có đầu óc, tuyệt đối không được gây sự với người trước mặt.
Thiên địa linh thức, đối chuyện nguy hiểm sẽ có cảm ứng rất lớn.
Mà Nhiễm Bạch cũng không cố ý thu liễm khí thế trên người mình.
Cho nên, liền khiến cho củ cải run thành cái sàng.
Mà Diệp Vũ Tư hiển nhiên không lĩnh hội được ý tứ của củ cải, lo lắng nhìn về phía củ cải ở trong tay mình:
"Ngươi làm sao vậy."
Củ cải lúc đầu muốn nói cái gì, nhưng chạm tới ánh mắt của Nhiễm Bạch.
Quả quyết sợ, đầu lắc như gà mổ thóc:
"Không có gì."
Nghe củ cải nói như vậy, Diệp Vũ Tư cũng thở dài một hơi, cô cũng không hi vọng củ cải tinh này xảy ra chuyện gì đâu.
Nhiễm Bạch nhìn thân thể củ cải run run, cánh môi khẽ mở, bên trong giọng nói mang theo lười biếng cùng nguy hiểm:
"Còn run, chặt ngươi ra nấu canh bây giờ."
Nghe Nhiễm Bạch hù doạ, củ cải lập tức ngừng run rẩy.
Buồn cười, nó vừa mới ra ngoài, còn chưa được nhìn ngàn vạn thế giới, còn chưa tìm được củ cải giống cái để yêu đương đâu, làm sao có thể chết?
Củ cải lấy lòng nhảy trước mặt Nhiễm Bạch, khuôn mặt nịnh nọt cười:
"Không run không run, đại nhân đừng giết ta, ta vừa mới xuất sinh không lâu."
Nhiễm Bạch như cười như không nhìn củ cải trước mặt, tay ngọc trực tiếp nhấc lên, tùy ý quăng củ cải lên không trung, một đường cong hoàn mỹ:
"Sang một bên chơi."
Nghe Nhiễm Bạch nói vậy, củ cải thở dài một hơi, đồng tình nhìn Diệp Vũ Tư một chút.
Chủ nhân của nó thật đáng thương, ở cùng một chỗ với đại nhân, bị uy áp giày vò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.