Kiều Nữ Lâm gia

Chương 175:




Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Lâm Hàn phát hiện Cao Nguyên Dục đang nhìn trộm sang bên này, gấp gáp nhảy tới hai bước, chắn cực kỳ chặt chẽ Lâm Thấm ở sau lưng hắn.
Lâm Thấm dí dỏm cười, “Nhị ca, cho hắn nhìn, muội cũng đâu lạc được.”
Lâm Hàn nói: “Nhị ca vì tốt cho muội.”
Lâm Khai thản nhiên bước tới.
Lâm Thấm cười híp măt, “Đại ca cũng không tiện nghe tiếp đúng không? Cũng đúng, khuyên ông ngoại phân gia như vậy, chúng ta không có cách nào nói ra khỏi miệng, cũng chỉ có Cao tiểu bàn đồ vô lại đó mới tiện nói được.”
Cha mẹ khắp thiên hạ, nhi tử tốt cũng được không tốt cũng thế, muốn phân ra thật sự không có mấy. Đại đa số làm cha mẹ đều tình nguyện để các con cháu náo nhiệt tưng bừng sống chung một chỗ, cả nhà đoàn viên, hòa thuận mỹ mãn.
Tấn Giang Hầu là anh hùng danh dương thiên hạ, nhưng ông cũng không khác gì cha mẹ bình thường, dĩ nhiên cũng hy vọng sau khi về nhà thấy con cháu cả sảnh đường.
Đám người La Văn Lễ náo loạn như vậy, thật ra phân gia là biện pháp tốt nhất. Không phải La Văn Lễ ngươi muốn hiếu kính bà nội ngươi sao? Được, ở riêng, ngươi đón bà nội về nhà ngươi đi, muốn hiếu kính thế nào thì hiếu kính thế đó, kể cả nâng lên tận trời cũng không có ai trông nom.
Nhưng mở miệng khuyên Tấn Giang Hầu phân gia, Lâm Khai và Lâm Hàn không thể nói được, cho dù là Lâm Thấm cũng khó mà miệng – biết rõ ông ngoại tuổi tác đã cao, không muốn xa rời con cháu, hơn nữa La Thư và La Châm luôn không hợp nhau, lúc này để Lâm Thấm mở miệng, khuyên Tấn Giang Hầu phân một nhà La Châm ra, quá không thích hợp.
Cao Nguyên Dục vừa mở miệng, coi như giải quyết một đề khó cho Lâm Thấm.
Lời Lâm Thấm không thể nói, để hắn nói.
Lâm Hàn nghe được muội muội không chút xấu hổ nói “Cao tiểu bàn đồ vô lại đó”, nhíu mày nhìn nàng.
Lâm Khai lại không để ý những thứ này, cười nhạt một tiếng, “A Thấm nói rất đúng, chúng ta nhìn Sở Vương đi.”
Lâm Thấm vui vẻ ra mặt, “Cao tiểu bàn nhất định có thể thành, thủ đoạn vô lại đôi khi rất có tác dụng.”
Lâm Khai thấy tiểu muội nghịch ngợm như vậy, chỉ cưng chiều cười cười, không hề nói gì, Lâm Hàn lại sắc mặt nghiêm túc, “A Thấm, cho dù có kết quả hay không, thủ đoạn vô lại không thể dùng, biết không?”
“Nhị ca quá chính trực.” Lâm Thấm dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn.
“Đúng, chính trực.” Lâm Khai phụ họa.
“Chẳng lẽ chính trực không nên sao?” Lâm Hàn hơi bất mãn với đại ca và muội muội không chút để ý.
“Đúng, là nên, là nên.” Lâm Khai và Lâm Thấm trăm miệng một lời.
Đáp ứng Lâm Hàn rồi, Lâm Thấm lại nhỏ giọng nói với Lâm Khai, “Đại ca, thật ra thì có lúc ta không thể quá chính trực.”
Giọng Lâm Khai cũng thật thấp, “Đại ca cũng thế.”
Tuy hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng Lâm Hàn đại khái có thể đoán được hai người đang nói gì, nghiêm mặt.
“Tác thành cho hắn?” Tấn Giang Hầu bình tĩnh nhìn Cao Nguyên Dục.
Trên mặt Cao Nguyên Dục chất đầy nụ cười chân thành, “Tác thành cho hắn đi. Chúng ta không thể ngăn La Văn Lễ hiếu thảo, ngài nói có đúng không?”
Tấn Giang Hầu trầm mặc trong chốc lát.
Đám người Toàn thị, La Văn Úy biết ông đang suy nghĩ, cân nhắc, không biết cuối cùng ông sẽ làm ra quyết định gì, ngừng thở.
Thật ra thì Toàn thị có tình cảm gì với Tiêu Lan đâu, cho dù La Văn Úy và La Văn Lễ, La Văn Tích cũng không đơn thuần vì định hiếu thuận Tiêu Lan nên mới ra yêu cầu này. Bọn họ định thừa tình thế hôm nay, tranh thủ thêm lợi ích cho một phòng La Châm mà thôi.
Hiện giờ hoàng trưởng tử Tề Vương đã được lập làm thái tử, từ xưa đến nay thái tử đều khó làm, hắn mới được lập làm hoàng trữ, chính là lúc nên cẩn thận không được làm sai, không chịu nổi bất kỳ gió thổi cỏ lay nào, cho nên lúc này làm ồn ào, đón Tiêu Lan về phủ Tấn Giang Hầu, một phòng La Châm coi như dễ thở rồi, về sau sẽ dần dần tốt lên.
Tiêu Lan ở trong chùa miếu cái gì đều không phải, nhưng trở lại phủ Tấn Giang Hầu chính là mẹ kế của La Giản và La Thư, là trưởng bối, có Tiêu Lan, còn sợ chi thứ hai về sau không uy phong nổi sao.
Nói cho cùng, đám người Toàn thị, La Văn Úy, La Văn Lễ vẫn vì bản thân. Bằng không, bọn họ nào chịu dốc sức như vậy.
Tấn Giang Hầu cân nhắc một chút, chậm rãi hỏi, “Văn Lễ, ngươi chỉ muốn hiếu kính bà nội ngươi, đúng không?”
Vào lúc này gió hơi lớn, La Văn Lễ đứng trên lầu cao cảm thấy rất lạnh, âm thầm hối hận không mặc nhiều quần áo, ôm cánh tay đang run rẩy đấy, nghe được Tấn Giang Hầu hỏi hắn như vậy, La Văn Lễ vội vàng thổ lộ, “Vâng, ông nội, cháu chỉ muốn hiếu kính bà nội, không cầu gì khác!”
Hắn đang cầu đương nhiên không chỉ hiếu kính Tiêu lan, nhưng đó là sau khi hắn đón Tiêu Lan về phủ Tấn Giang Hầu rồi mới từng bước đoạt lại, hiện giờ đương nhiên không đề cập đến thứ gì khác.
“Thật sự chỉ muốn hiếu kính bà nội ngươi, không cầu gì khác?” Tấn Giang Hầu xác nhận với hắn.
La Văn Lễ dằn lòng, đứng thẳng người, làm vẻ dõng dạc, lớn tiếng tuyên bố: “Là cháu, nếu không hiếu kính ông nội, bà nội, vẫn xứng làm người sao? Ông nội, cháu chỉ muốn đón bà nội về nhà nuôi dưỡng, trừ đó ra, hoàn toàn không cầu gì khác! Chỉ cần ông nội đồng ý yêu cầu này của cháu, cho dù cháu cơm rau dưa, quần áo bần hàn cũng cam tâm tình nguyện!”
La Văn Úy nghe được lệ nóng lưng tròng, “Ông nội, chúng cháu chỉ một lòng hiếu thảo, ngài nên đáp ứng chúng cháu đi.”
La Văn Tích cũng năn nỉ, “Đúng vậy, ông nội, ngài đáp ứng chúng cháu đi.”
Tấn Giang Hầu kêu La Văn Tích lên, “Ngươi giống như Văn Lễ sao? Chỉ cần hiếu kính bà nội, không cần gì khác?”
La Văn Tích gật đầu liên tục.
Ánh mắt sắc bén của Tấn Giang hầu quét qua gò má đám người Toàn thị, La Văn Úy, La Văn Tích, cuối cùng bình tĩnh nhìn lên La Văn Lễ trên Thính Âm các, “Được, ông nội đồng ý các ngươi.”
Trong chốc lát đám người La Văn Úy đều không thể tin nổi đây là sự thật, ngây người thật lâu mới hoan hô lên, “Ông nội đồng ý, ông nội đáp ứng!”
La Văn Tích chạy như bay lên trên lầu, “Đại ca, ông nội đáp ứng, mau xuống đây, chúng ta cùng nhau bái tạ ông nội.”
La Văn Lễ kích động đến không thể tự chủ, chân trượt, thiếu chút nữa ngã xuống, bị sợ đến Toàn thị và La Văn Úy đổ mồ hôi lạnh.
Chờ La Văn Lễ từ trên Thính Âm các xuống, tỷ đệ ba người La Văn Úy, La Văn Lễ, La Văn Tích cùng nhau quỳ gối trước mặt Tấn Giang Hầu, “Cháu bái tạ ông nội.”
Toàn thị còn đang bị trói, miệng cũng bị bịt, trong miệng phát ra tiếng ô ô, trong mắt chảy nước mắt kích động.
Tấn Giang Hầu phân phó, “Văn Lễ và Văn Tích hôm nay ra khỏi thành đi, ở trong núi cả đêm, hôm sau trời vừa sáng đưa bà nội các ngươi về thành. Ông nội ở từ đường chờ mấy người.”
La Văn Lễ và La Văn Tích kích động trong lòng. Muốn mở từ đường, có thể thấy được nghênh đón bà nội bọn họ về phủ long trọng đến cỡ nào!
Hai người kích động lại dập đầu mấy cái.
Tấn Giang Hầu lệnh cho bọn họ lập tức ra khỏi thành, lệnh cho La Văn Úy trở về nhà chồng, “Về sau không ai đi đón, không cho tùy ý trở về.”
La Văn Úy cảm thấy hôm nay nàng và các đệ đệ làm thành một chuyện lớn, cho dù Tấn Giang Hầu không cho nàng sắc mặt tốt, nàng cũng vui mừng trong lòng, rất cung kính đáp ứng, cáo từ rời phủ.
Toàn thị bị Tấn Giang Hầu lệnh cho các ma ma mang về phòng, “Không cho nàng ta tùy tiện đi lại.”
Các ma ma hiểu ý, sau khi trở về đã canh chừng Toàn thị nghiêm ngặt, Toàn thị định đi lại trong sân, bọn họ cũng phải có mấy người đi cùng, không chịu rời nửa bước.
“Cha, ngài thật sự để cho bọn họ đón người trở về à?” La Giản nhỏ giọng hỏi Tấn Giang Hầu, trong giọng nói có ý tứ rất oán trách.
Tấn Giang Hầu thản nhiên nhìn hắn, “Cha lười nói với con, đi về hỏi thê tử con đi.”
La Giản tức tối, “Ngài có ý là con ngốc, thê tử con thông minh, ngài còn không thích dạy cho con, có đúng không?”
Tức giận kéo Sở Vương, “Ngươi nói cho ta biết.”
Cao Nguyên Dục cười khẽ, “Cậu, ý của ông ngoại chính là muốn phân một phòng La Châm ra ở riêng. Kể từ đó, La Văn Lễ có thể hiếu kính bà nội, Tiêu Lan lại không về phủ Tấn Giang Hầu được, chẳng phải vẹn toàn đôi bên sao?”
La Giản bừng tỉnh hiểu ra, “Như vậy à.”
Hắn hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng, “Thật sự không nghĩ tới, không nghĩ tới.”
Những năm gần đây phủ Tấn Giang Hầu đều do Ngôn Yên quản gia, một phòng Toàn thị mang đến không ít phiền toái cho Ngôn Yên, nghĩ tới một phòng người này đi rồi, Ngôn Yên ít phiền phức hơn rồi, sao La Giản có thể không vui chứ?
“Lại sẽ đáp ứng phân gia, ha ha.” La Giản không nhịn được cười ha ha.
Nếp sống đương thời chính là cha mẹ vẫn còn thì không thể ở riêng, La Giản vạn lần không ngờ Tấn Giang Hầu thế mà lại đáp ứng phân một phòng La Châm ra ở riêng, thật sự quá ngoài ý muốn.
“Thật tốt.” Hắn thì thầm nho nhỏ.
“Dạ, thật tốt.” Cao Nguyên Dục phụ họa.
Vừa phụ họa, hắn vừa len lén nhìn về phía Lâm Khai, Lâm Hàn và Lâm Thấm đang đứng.
La Giản rất đồng tình, “Nếu chỉ có a Khai, ta còn có thể thay ngươi kéo hắn đi. Nhưng có a Hàn ở đây, ta không có cách nào cả. Sở Vương điện hạ, ngươi tự nghĩ cách đi.”
Cao Nguyên Dục đỏ mặt, “Cậu, cháu không định thế nào cả. Cháu, cháu biết quy củ… Cháu là người rất giữ quy củ…”
La Giản cười ha ha.
Mặc dù Tấn Giang Hầu và La Giản sinh lòng trắc ẩn thay Cao Nguyên Dục si tình, nhưng bất đắc dĩ Lâm Hàn thiết diện vô tư, Cao Nguyên Dục không thể làm gì khác hơn đành trơ mắt nhìn Lâm Hàn mang Lâm Thấm đi.
Lâm Thấm đi theo Lâm Hàn vào đường mòn trong rừng, chợt quay đầu lại, dí dỏm làm mặt quỷ.
Mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù giả mặt quỷ cũng vô cùng thú vị, xinh đẹp động lòng người, có một kiểu phong tình khác.
Cao Nguyên Dục lơ lửng tâm hồn.
Vì mặt quỷ này của Lâm Thấm, cho dù hắn bôn ba như thế nào, cũng đáng được.
Tấn Giang Hầu hắng giọng, “Sở Vương điện hạ, a Thấm đã đi rồi, ngươi còn muốn ngồi một lúc không?”
“Không, không cần.” Cao Nguyên Dục vẫn còn ngây người nhìn về phía Lâm Thấm rời đi, thuận miệng nói.
Sau khi nói ra khỏi miệng hắn mới ý thức được mình nói chuyện không ổn, mặt lập tức ửng đỏ.
Khóe miệng Tấn Giang Hầu hiện lên ý cười.
La Giản lại không hàm súc như vậy, ôm bụng cười lăn lộn, “Nàng đã đi, ngươi còn ở lại làm gì? Sở Vương điện hạ, trở về đi, trở về đi.”
Mặt Cao Nguyên Dục càng đỏ hơn.
Hắn mơ hồ cáo từ Tấn Giang Hầu, La Giản, chạy trối chết.
“Tiểu tử này rất si tình.” La Giản cười híp mắt.
Nụ cười của Tấn Giang Hầu cũng thoải mái.
Ông vẫn nhìn vào trong mắt tình ý của Cao Nguyên Dục đối với Lâm Thấm, đây là chỗ khiến ông hài lòng về Cao Nguyên Dục nhất.
“Cha, ngày mai ngài mở từ đường phân gia sao?” La Giản nhớ tới chuyện đứng đắn.
Tấn Giang Hầu gật đầu, “Đúng, phân gia. A Giản, sau khi phân gia, tam đệ, tứ đệ con vẫn ở trong nhà, được không?”
Con thứ ba La Lạp, con thứ tư La Địch của Tấn Giang Hầu đều là thứ xuất, những năm này luôn theo Tấn Giang Hầu thủ vệ biên cương, gia quyến vẫn ở trong phủ Tấn Giang Hầu.
“Đó là tự nhiên.” La Giản gật đầu.
Thê tử La Lạp là Tề thị, thê tử La Địch là Lý thị, thường ngày chung sống với Ngôn Yên không tệ lắm, La Lạp và La Địch lại một mực cần cù chăm chỉ, hai đệ đệ này muốn lưu lại, La Giản không hề có ý kiến.
“Rất tốt.” Tấn Giang Hầu cảm thấy vui mừng.
Phân chi thứ hai ra, đây cũng không có cách nào, nếu bởi vì vậy mà để bọn họ của tam phòng và tứ phòng đều rời khỏi phủ Tấn Giang Hầu, ông sẽ rất khó chịu.
Tấn Giang Hầu thương lượng sơ qua với La Giản, đã quyết định.
Tấn Giang Hầu tự mình đi mời tộc trưởng và tộc trưởng phu nhân, các trưởng bối còn lại do La Giản tới cửa mời. Tộc trưởng và các trưởng bối trong tộc đều nói, “Nhất định đến đúng giờ.”
Lâm Thấm trở lại phố Trường Anh, không để ý Lâm Hàn có sắc mặt gì, đã sinh động như thật thuật lại chuyện ở phủ Tấn Giang Hầu, đám người Lâm Phong, La Thư, Tề Vân, Dương Linh nghe say sưa ngon lành. Mỗi lần như vậy, Lâm Thấm luôn không thiếu được muốn chém gió, “… Con là ai chứ? Con vừa nghe Cao tiểu bàn nói như vậy đã biết rõ hắn có chủ ý gì…”
Lâm Hàn thật sự không nhịn được, kéo nàng, tức giận ngăn cản, “A Thấm, không cho nói nữa.”
Lâm Thấm mặt vô tội nhìn hắn.
Lâm Phong đứng về phía nữ nhi, “A Hàn, muội muội đang nói vui mừng đấy.’
La Thư cũng đứng về phía nữ nhi, “Đúng vậy, a Thấm chúng ta đang nói đến chỗ kích động lòng người, a Hàn con đừng ngắt lời.”
Lâm Hàn gấp gáp, “Nhưng mà, cha, nương, Sở Vương điện hạ là muội muội… muội không tiện nhắc đến hắn.”
Lâm Thấm nhỏ giọng nói: “Nhị ca, muội chỉ trong miệng nhắc đến hắn thôi, không hề để trong lòng. Nhìn ca này, tâm tâm niệm niệm đều là hắn.”
Cả nhà cười ầm.
Mới đầu Lâm Hàn còn gấp gáp, sau lại cũng cười, “Được rồi, là ta nghĩ. A Thấm của chúng ta tự nhiên nhất.”
Lâm Thấm nghe được câu khích lệ này của hắn, lập tức vênh váo tự đắc, không ai bì nổi.
Đám người Lâm Phong và La Thư cười càng thêm vui sướng.
Đang cười nói, Tề Vương phủ có mật thư đưa tới. Lâm Phong vội tự mình mở ra, nhìn kỹ, hơi nhíu mày.
“Thư của chị à? Viết gì vậy?” Lâm Thấm tiến tới nhìn.
Lâm Phong đưa thư cho nàng, “Là tỷ tỷ con tự tay viết.”
Lâm Thấm nhận lấy nhìn, hả hê cười một tiếng, “Trong thư tỷ tỷ nói, sau khi anh rể được sắc phong làm thái tử, tỷ tỷ đã đặc biệt sai người đưa tin cho Tiêu Lan. Tiêu Lan giận đến liên tiếp phun ra ba ngụm máu, điên khùng tại chỗ, đêm đó liền ngã bệnh. Cũng khó trách La Văn Lễ gấp gáp, bởi vì lúc này Tiêu Lan bị bệnh thật, không phải giả bộ. Không chỉ bị bệnh, còn bệnh rất nặng.”
“Nên.” Tề Vân cắn răng.
Nàng và Lâm Khai là phu thê ân ái cỡ nào, đối với ác nữ như Tiêu Lan làm hại Lâm Khai trọng thương gần như sắp chết, nào tồn tại chút lòng đồng tình chứ.
“Tỷ tỷ còn nói cái gì?” Dương Linh ân cần hỏi.
Lâm Thấm lại nhìn xem, “Tỷ tỷ nói, chính là muốn để cho La Văn Lễ đón Tiêu Lan về, để cho bà ta nhìn thấy Lâm gia hòa thuận như thế nào, cảnh tượng như thế nào. Lúc này Tiêu Lan bị bệnh thật, tỷ tỷ còn phải đi mời thần y chữa khỏi cho bà ta, không muốn để cho bà ta chết, phải để bà ta sống, nhìn chúng ta càng ngày càng tốt.”
“Nên như vậy.” Dương Linh cực kỳ tán thành.
“Tỷ tỷ thật hư.” Lâm Thấm lại đọc thư, cười hì hì.
“Không hư như con.” La Thư đưa tay siết chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cưng chiều cười nói.
Lâm Thấm yêu kiều dựa vào trên người mẫu thân, lúm đồng tiền như hoa.
Ngày hôm sau, La Văn Lễ và La Văn Tích phong trần mệt mỏi mang theo Tiêu Lan trở lại.
Tấn Giang Hầu sai người dẫn hai người đến từ đường, xe ngựa của Tiêu Lan lại không cho phép vào phủ Tấn Giang Hầu, trực tiếp kéo đến hẻm nhỏ phía sau phủ Tấn Giang Hầu.
Cho đến lúc này La Văn Lễ và La Văn Tích còn đang choáng váng, sắc mặt mờ mịt đi từ đường.
Sau khi đến, vừa nhìn thấy tộc trưởng, tộc trưởng phu nhân, trưởng bối trong tộc ngồi đầy một phòng, thì càng hôn mê.
Tấn Giang Hầu đứng lên, nói từ đầu tới đuôi chuyện xảy ra ngày hôm qua, “… Văn Lễ, ngươi chỉ cần hiếu kính bà nội ngươi, không cầu gì khác, đúng không?”
La Văn Lễ vốn nên ý thức được hôm nay Tấn Giang Hầu lại hỏi hắn những lời này là có dụng ý, nhưng vào lúc này hắn đối mặt với các trưởng bối đông nghẹt đầu đã choáng váng, huống chi đây là lời hôm qua hắn đã nói, hắn cũng không dám phủ nhận với Tấn Giang Hầu, hốt hoảng gật đầu, “Dạ, ông nội.”
Tấn Giang Hầu lại hỏi La Văn Tích, La Văn Tích cũng nói phải.
Tấn Giang Hầu thở dài, “Tiêu Lan đã bị trục xuất ra khỏi phủ Tấn Giang Hầu, nhưng Văn Lễ và Văn Tích muốn hiếu kính bà nội, trừ hiếu kính bà nội ra không còn cầu gì khác, hiếu thảo như vậy, bổn Hầu phải thành toàn. Các vị trưởng bối, bổn Hầu quyết ý để các con phân gia, sau khi phân gia chi thứ hai ra khỏi phủ Tấn Giang Hầu, ở trong hẻm nhỏ sau phủ.”
“Cái gì?” La Văn Lễ và La Văn Tích vạn lần không thể nghĩ đến kết quả này, cả kinh thất sắc, “Phịch” một tiếng, té quỵ trên đất.
Sao bọn họ nguyện ý rời khỏi phủ Tấn Giang Hầu chứ? Hiện giờ mặc dù một phòng La Châm không hề có mặt mũi địa vị gì ở phủ Tấn Giang Hầu, nhưng ra cửa bọn họ vẫn là con em Hầu phủ, người ngoài còn mấy phần kính trọng. Nhưng mà, nếu như phân gia, dọn ra ngoài ở, bọn họ biến thành bàng chi của phủ Tấn Giang Hầu, cuối cùng không còn cảnh tượng như xưa…
“Không, không, ông nội, cháu không muốn rời khỏi Hầu phủ…” La Văn Lễ quỳ bò đến bên cạnh Tấn Giang Hầu, ôm bắp đùi ông, đau khổ cầu khẩn, muốn Tấn Giang Hầu thu hồi mệnh lệnh đã ban.
Tấn Giang Hầu bình tĩnh giơ tay ngăn lại, “Văn Lễ, mới vừa rồi không phải ngươi đã nói, trừ hiếu kính bà nội ngươi ra, không cầu gì khác?”
“Cháu… cháu…” La Văn Lễ há hốc mồm cứng lưỡi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.