Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

Chương 153:




“Thanh quản gia, ngươi tới vừa đúng lúc. Ngươi xem còn có thiên lý hay không? Tiện tì Lí Tương Vân này vậy mà dám đánh bản lão gia, lão gia nhà các ngươi vẫn mặc kệ hay sao?
Bản lão gia tốt xấu gì cũng là một quan ngũ phẩm, hơn nữa người tới là khách, nay bản lão gia bất quá chỉ không cẩn thận làm vỡ một chén trà, tiện tì này liền vô lễ, hung ác đối đãi với ta như vậy!
Thanh quản gia, hôm nay nếu các ngươi không lấy lại công bằng cho bản lão gia, ngươi nói bản lão gia sau này còn có thể diện gì mà gặp người a!”
“Lục đại nhân, ngài đứng lên trước đi, xin bớt giận. Tiểu nhân sẽ cho người dẫn Lục đại nhân về phòng thay quần áo. Chuyện này tiểu nhân đã biết, sẽ báo cáo lên lão gia, tin tưởng lão gia nhà ta sẽ cho đại nhân một công đạo. Đại nhân ngài thấy vậy được không?”
Thanh Thư nhìn chén trà gốm Thanh Hoa đã vỡ nát trên đất cùng với sắc mặt khó coi vô cùng của Tương di liền biết Tương di khẳng định sẽ không vô duyên vô cớ phát hỏa.
Hơn nữa Lục đại nhân này năm rồi cũng đã đến, tính tình hắn ác liệt cỡ nào, trong lòng Thanh Thư cũng không phải không biết.
Chính là Tương di trước đây vẫn vô cùng kiên nhẫn, chuyện gì cũng nhịn xuống được, chưa từng nổi bão như vậy bao giờ, hắn cũng biết là Tương di nể mặt Lục đại nhân là biểu ca của cố phu nhân.
Nhưng bây giờ vì sao Tương di lại như vậy?
Cho dù thật sự nhìn không vừa mắt, sau lưng còn có rất nhiều cách để trị hắn, sao Tương di lại chọn cách không lí trí nhất là tự mình ra tay đẩy hắn trước mặt mọi người?
Trong lòng Thanh Thư tràn ngập sự khó hiểu, nhưng lúc này nhìn thấy sắc mặt khó coi của Tương di, hắn cũng không nói gì, thầm nghĩ nhanh chóng đưa họ Lục này về phòng trước, sau đó mới hỏi Tương di, đồng thời đến chỗ lão gia xin chỉ thị xem tiếp theo nên làm gì!
Lục Tứ Di cũng biết Thanh Thư không thể so sánh với Lí Tương Vân. Nếu nói Lí Tương Vân là lão nha hoàn Bùi Vũ Khâm chưa thu vào phòng, hắn còn có thể nói vài câu thì Thanh Thư này lại là tâm phúc chân chính bên cạnh Bùi Vũ Khâm, tuổi tác hắn tuy còn nhỏ nhưng cũng đã có tư thái của đại tổng quản Bùi gia.
Mấy năm nay, Bùi Vũ Khâm đi đến đâu cũng đều mang Thanh Thư theo bên cạnh, cho nên nhìn đến Thanh Thư coi như là nhìn đến một nửa Bùi Vũ Khâm.
Tính tình bừa bãi, làm càn của hắn khi đứng trước Thanh Thư cũng không tiện phát ra, hơn nữa lần này đến đây hắn còn có chuyện nhờ Bùi Vũ Khâm, nếu còn không biết quản cái miệng cùng hành vi thì chuyện cần nhờ chắc chắn sẽ không thành.
Trong lòng Lục Tứ Di rất rõ những điều này nên thái độ gào khóc khoa trương hung ác vừa rồi cũng thu lại không ít.
Cho nên hắn không cam tâm tình nguyện đứng lên, lạnh lùng trừng Lí Tương Vân một cái “Hừ, nể mặt Thanh quản gia, tạm thời không so đo với tiện tì này. Lát nữa gặp biểu muội tế, hừ, ngươi chờ xem!”
Sau đó liền hùng hùng hổ hổ được nha hoàn đỡ rời đi.
Lục Tứ Di vừa đi, Thanh Thư còn chưa kịp mở miệng, Lí Tương Vân cũng đã ủy khuất ngồi xuống, bắt đầu khóc nấc.
Nàng vừa khóc, Thanh Thư liền sửng sốt. Hắn vốn muốn hỏi chuyện một chút nhưng thấy tình huống như vậy cũng không mở miệng được, chỉ có thể lúng ta lúng túng nói “Tương di, ngài cũng đừng khóc, nếu có gì ủy khuất thì nói với lão gia, tin chắc lão gia sẽ giúp đỡ Tương di ngài!”
Lão gia?
Trong lòng Lí Tương Vân có nỗi oán hận không thể nói ra. Nàng sở dĩ tức giận, bất lực, bị người ta khi dễ như vậy đều là bởi vì lão gia Bùi Vũ Khâm này không chịu cho nàng danh phận. Vì hắn mà nàng mới thảm hại đến mức một lão ngu ngốc như Lục Tứ Di cũng dám khinh thường nàng!
Nàng còn có thể trông cậy vào hắn đến giúp, đến ra mặt cho nàng sao?
(R: truyền thống gia đình, chuyên gia đổ thừa :|).
Lí Tương Vân càng nghĩ thì càng thấy ủy khuất, tiếng khóc cũng vì vậy mà lớn hơn.
Thanh Thư bó tay, bất đắc dĩ đành phải phân phó một nha hoàn ở lại hầu hạ Lí Tương Vân, sau đó một mình hắn lui ra phía cửa, vội vàng rời đi.
~
Tâm tình của Bùi Vũ Khâm đang rất tốt, tuy một đêm không ngủ nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
Bức tranh Giang Mộ Yên tặng kia, vừa sáng hắn đã phân phó Thanh Thư đi tìm đại sư bồi tranh tốt nhất vào phủ gia công, quyết định sau khi bồi xong sẽ treo trong phòng ngủ.
Khó trách Yên nhi lại để bụng chuyện sinh nhật như vậy, còn cẩn thận đích thân chuẩn bị lễ vật tặng hắn.
Nàng nói quà năm trước là của năm trước hóa ra là vì người tặng quà trước đây là Giang Mộ Yên kia chứ không phải nàng.
Lần này sinh nhật hắn, nàng không để ý thân thể còn đang phát sốt mà chuẩn bị lễ vật, tất nhiên trong lòng nàng là rất coi trọng hắn.
Chỉ vì một phần tâm ý như vậy thồi mà giá trị của món quà này đã cao đến mức những vật bình thường không thể so sánh.
Cho nên tuy có thể khống chế để bản thân không đáp lại nàng nhưng lúc không có ai, hắn lại không thể quản được niềm vui sướng trong lòng.
Tâm trạng tốt, cho dù sổ sách chất cao như núi trên mặt bàn chờ duyệt, hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn thoải mái hơn trước đây rất nhiều.
Mãi cho đến khi Thanh Thư gõ cửa tiến vào nói với hắn chuyện của Lí Tương Vân, tâm trạng tốt của Bùi Vũ Khâm mới vì vậy mà vơi đi không ít. Trong lòng hắn cũng lần đầu tiên lộ ra vẻ không kiên nhẫn với tên Lục Tứ Di không biết tốt xấu này.
Vẫn không đóng lại sổ sách trước mặt, Bùi Vũ Khâm một bên bắt tay vào tính toán, phê duyệt, một bên lạnh giọng nói “Quy củ của Bùi gia, không chỉ người trong Bùi gia mà người bước vào cửa cũng phải tuân thủ. Điều này, ta nghĩ không cần ta nói thì bọn họ cũng biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.