Hoàng Sủng

Chương 68: Hỉ sự




Edit: A Cảnh
Beta: Tiểu Pi
Tiết Tĩnh Xu vừa phun ra hết, đã cảm thấy thoải mái hơn chút, dường như những thứ ngăn ở ngực đều bị nàng ói ra ngoài.
Nàng thấy trong mắt của Hoàng Đế có chút kinh hoảng hiếm thấy, không khỏi động lòng, vội vàng nói: "Thiếp không sao, Bệ hạ không cần phải lo lắng."
Hoàng Đế nhếch môi mỏng, chưa nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc.
Tiết Tĩnh Xu còn nói: "Có lẽ là buổi trưa ăn phải đồ không sạch, hiện tại ói xong đã thoải mái hơn nhiều rồi."
Hoàng Đế vẫn không nói lời nào, động tác dưới chân cũng không ngừng.
Tiết Tĩnh Xu đành phải dựa vào trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Lần sau thiếp sẽ không ăn những thứ tầm bậy gì đó nữa, Diệu ca ca, chàng đừng nóng giận."
Hoàng Đế nhìn nàng một cái, nói: "Không phải do Hoàng Hậu, là do ta sơ sẩy, mấy ngày này tinh thần Hoàng Hậu uể oải, đáng lý ta nên để ý gọi Thái y đến xem một chút."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, nói: "Về sau đều nghe theo Bệ hạ, Bệ hạ nói thỉnh thái y thì sẽ thỉnh thái y. Nhưng mà hiện tại thiếp quả thật cảm thấy ổn hơn nhiều rồi, Bệ hạ không nên lo lắng, thả thiếp xuống để tự mình đi thôi, ôm cả một đường sẽ khiến Bệ hạ mệt chết mất."
"Không cần". Hoàng Đế nói, "Sức nặng Hoàng Hậu, ta còn có thể ứng phó."
Tiết Tĩnh Xu chỉ đành tùy hắn.
Hoàng Đế ôm nàng về điện Yên Ba, Tiết Tĩnh Xu mới vừa nằm xuống đã thấy Trương Thái y vội vã chạy đến.
Hắn đang muốn quỳ xuống hành lễ, Hoàng Đế khoát khoát tay: "Trước hãy xem cho Hoàng Hậu một chút."
Trương Thái y đang quỳ một nửa lại đứng dậy.
Tiết Tĩnh Xu nằm ở giữa giường, rũ màn trướng xuống, chỉ để lộ một bàn tay ra bên ngoài.
Trương Thái y đặt tay khám bệnh cho Tiết Tĩnh Xu rất lâu, trầm ngâm không nói, một hồi lâu mới nói ra: "Thỉnh nương nương đổi một tay khác."
Tiết Tĩnh Xu liền đưa tay kia ra.
Mà lần này bắt mạch lại rất lâu.
Hoàng Đế chắp tay sau lưng, ấn đường nhíu chặt, đi qua đi lại trong điện.
Tất cả cung nhân đứng hầu bên cạnh đều nơm nớp lo sợ, không dám phát ra một chút tiếng động nào.
Trong nội điện vô cùng yên tĩnh, thời gian bỗng nhiên như kéo dài thêm.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Trương Thái đứng dậy thi lễ với Hoàng Đế: "Chúc mừng Bệ hạ, nương nương. Nương nương có hỉ."
Bước chân của Hoàng Đế đang bước ra liền ngừng ở giữa không trung, cả người cứng ngắc tại chỗ.
Tiết Tĩnh Xu cũng ngơ ngác một chút, cúi đầu ngây ngốc nhìn bụng phẳng lì của mình.
Đức công công có phản ứng trước, dẫn đầu nói: "Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng nương nương!"
Lúc này tất cả cung nhân mới vội vàng cùng nhau quỳ xuống, đồng thanh lên tiếng chúc mừng.
Hoàng Đế đứng ở nơi đó không nhúc nhích, trên mặt một chút biểu cảm cũng không có.
Nội tâm của Trương Thái y rối loạn, đột nhiên đánh bộp một tiếng.
Phản ứng này của Bệ hạ, chẳng lẽ là không hy vọng Hoàng Hậu nương nương có thai à?
Nhưng mấy lần trước đó khi Bệ hạ gọi hắn đến hỏi, rõ ràng không phải là ý tứ này mà.
Tiết Tĩnh Xu đột nhiên che miệng lại nôn khan một tiếng.
Hoàng Đế lập tức tỉnh táo lại, sải vài bước chạy toán loạn đến bên giường, vén màn trướng lên: "Mạn Mạn cảm thấy như thế nào rồi?"
Tiết Tĩnh Xu lau nước ở khóe mắt, lắc đầu nói ra: "Không có việc gì, đã khiến Bệ hạ lo lắng rồi."
Hoàng Đế cầm tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve, lại quay đầu hỏi Trương Thái y: "Hoàng Hậu mang thai, nhưng tại sao lại nôn mửa liên tục như vậy? Mấy ngày này rất hay buồn ngủ, tinh thần mệt mỏi, có phải trên cơ thể còn có bệnh khác hay không?"
Trương Thái y vội nói: "Lúc nãy bắt mạch thấy nương nương mang thai vừa mới một tháng, bởi vì như vậy không dễ dàng phát hiện, chỉ có một chút bệnh trạng bình thường, có thể tiến hành phán đoán. Thể chất của mỗi người đều không giống nhau, có một số phụ nhân đã mang thai cũng không có biểu hiện gì khác so với người bình thường. Có một số phụ nhân mang thai, sau đó sẽ ăn không vô, tinh thần mệt mỏi, nôn mửa liên tục, tâm tình hay thay đổi, có đều đợi đến sau ba tháng mang thai thì những bệnh trạng này đều sẽ tự động biến mất. Tình huống hiện tại của nương nương là phản ứng bình thường, Bệ hạ không cần phải lo lắng."
Hoàng Đế nhíu mày: "Có biện pháp gì có thể giúp giảm bớt không? Thể chất của Hoàng Hậu yếu, sao có thể chịu được bị hành hạ như vậy chứ."
Trương Thái y cung kính nói: "Bệ hạ không biết, sau khi phụ nhân mang thai bởi vì bào thai trong bụng yếu ớt, trừ thuốc dưỡng thai bên ngoài ra, còn lại những thuốc khác vẫn không nên dùng. Cái gọi là thuốc cũng có ba phần độc, chính là đạo lý này."
Chân mày Hoàng Đế nhíu chặt hơn: "Không có biện pháp khác sao?"
Tiết Tĩnh Xu thấy Trương Thái y khó xử, vội nói: "Bệ hạ, trên đời này có rất nhiều phụ nhân mang thai đều là như vậy cả, thân thể của thiếp đã được Bệ hạ bồi dưỡng, sớm đã giống như người bình thường khác, tất nhiên là thiếp có thể chịu được. Bệ hạ không nên làm Thái y đại nhân khó xử."
Trương Thái y thấy Hoàng Hậu nương nương khéo hiểu lòng người thì cảm kích không thôi, ngẫm lại ngày thường Bệ hạ hay hỏi những thứ vấn đề kia, trong nội tâm dường như muốn lệ rơi đầy mặt.
Hắn lại nói: "Sau khi thần trở về sẽ cùng với chư vị đồng liêu trong Thái y viện thảo luận một phen. Để có thể tìm ra vài phương thuốc dược thiện, vì Bệ hạ và nương nương phân ưu."
Lúc này Hoàng Đế mới gật đầu một cái, nói: "Sau khi ngươi trở về, viết ra hết những cấm kỵ trong thời gian Hoàng Hậu mang thai, ngày mai trình cho trẫm."
"Vâng." Trương Thái y lại thi lễ một cái, vội vàng lui ra.
Thái Hoàng Thái Hậu đi bộ chậm, lúc này mới đuổi đến, liền vội hỏi: "Xu Nhi như thế nào rồi?"
Hoàng Đế nói: "Hoàng tổ mẫu không cần sốt ruột, Hoàng Hậu có thai."
Thái Hoàng Thái Hậu đầu tiên là sững sờ, sau lại là vui mừng, trong miệng niệm nhiều câu "A Di Đà Phật", xoa xoa khóe mắt rồi đi đến nắm tay Tiết Tĩnh Xu, thở dài nói: "Mới vừa rồi thật dọa ta mà, may mắn là một tin tức vô cùng tốt. Hài tử ngoan, hiện tại con có khó chịu hay không?"
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, nói: "Đã khiến Hoàng tổ mẫu lo lắng, con vừa mới ói qua một hồi, hiện giờ đã đỡ hơn rất nhiều."
Thái Hoàng Thái Hậu: "Người mang thai chính là như vậy, những ngày này con muốn ăn cái gì, muốn uống gì, đều không cần nhịn. Mặc kệ thời điểm nào, bất kể có phải thời gian dùng bữa hay không, cứ việc phân phó người phòng bếp đi làm là được, người mang thai không thể nào chịu đói được. Nhưng mà có nhiều thứ là không thể ăn, chút nữa ta sai người phân phó phòng bếp, những thứ đó cũng không thể bưng đến trước mặt Hoàng Hậu."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu một cái.
Thái Hoàng Thái Hậu đã thông báo cho nàng, rồi hướng vào bên trong điện dặn dò thêm một lần nữa cho người hầu hạ thật tốt, để cho bọn họ mang điểm tâm tốt nhất lên, cuối cùng nói: "Ta đi thắp nén hương cho Hoàng tổ phụ cùng Tiên đế, nói cho bọn họ biết tin tức tốt này."
Nói xong. Mặt mũi tràn đầy tươi cười rời đi.
Hoàng Đế đi qua cạnh nàng, quay đầu lại hỏi Tiết Tĩnh Xu: "Hoàng Hậu đói rồi sao?"
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu: "Hiện tại ăn không vô."
Hoàng Đế liền khoát khoát tay, để cho tất cả hạ nhân lui ra.
Bên trong điện cuối cùng chỉ còn lại hai người bọn họ, hai người đối mặt với nhau rất lâu, cũng chưa hề mở miệng. Hoàng Đế vươn tay ôm Tiết Tĩnh Xu vào trong ngực mình, nhẹ nhẹ vỗ về lưng nàng.
Tiết Tĩnh Xu mở trừng hai mắt, hiện tại mới có chút hơi kỳ lạ cùng không dám tin: "Bệ hạ, thiếp mang thai."
Hoàng Đế nhẹ nhàng gật đầu: "Phải, ta và Mạn Mạn có hài tử rồi."
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu sờ bụng của mình: "Hiện tại nó ở trong bụng thiếp, một tiểu tiểu đoàn(*), không nhìn thấy cũng không sờ thấy. Bệ hạ chàng nói, mấy ngày này thiếp mệt mỏi rã rời, không phải là bởi vì con đang nhắc nhở chúng ta sao?"
(*) Đoàn đoàn (tròn tròn), ý ở đây là mới là một cục máu tròn nhỏ vẫn chưa thành hình.
Hoàng Đế bao lấy bàn tay nàng, cùng nàng, cùng nhau vuốt ve bụng, "Nếu là như vậy, là do ta không đủ tỉ mỉ, không có phát giác được gợi ý của con."
Khóe miệng Tiết Tĩnh Xu cong lên cười khẽ: "Con ở trong bụng thiếp mà thiếp cũng không biết, Bệ hạ làm sao có thể biết rõ đây?"
Hoàng Đế hôn lên trán nàng, không lên tiếng.
Bây giờ Tiết Tĩnh Xu sinh ra cảm giác rất hưng phấn, nàng rất hiếu kỳ về sinh mệnh nhỏ trong bụng mình, nàng lại hỏi: "Bệ hạ, chàng nói xem là tiểu Hoàng tử, hay là tiểu Công chúa đây?"
Hoàng Đế nói: "Đều tốt cả, nếu là tiểu Công chúa thì tốt nhất lớn lên giống như Hoàng Hậu vậy."
"Vậy nếu như là tiểu Hoàng tử?"
"Cũng sẽ giống như Hoàng Hậu."
Tiết Tĩnh Xu cười nói: "Nếu là Hoàng tử, vậy nên giống vẻ oai hùng như Bệ hạ, vậy mới không thẹn là hài tử của Bệ hạ."
Hoàng Đế gật đầu: "Đều do Hoàng Hậu định đoạt."
Tiết Tĩnh Xu lại lườm hắn: "Đều là ta định đoạt, lẽ nào Bệ hạ cái gì cũng đều không cần nghĩ sao?"
Hoàng Đế yên lặng một chút, không biết sao Hoàng Hậu vừa mới cười, giờ lại biến sắc nhanh như vậy.
Hắn nhớ trước đó Trương Chi Khung đã nói qua tâm tình nàng sẽ dễ nổi nóng, trong lòng không biết là nên nói hắn ta liệu việc như thần, hay là mỏ quạ đen.:v
Hắn suy nghĩ một chút, còn nói: "Hoàng Hậu nghĩ như thế nào thì ta cũng nghĩ như vậy."
Lúc này Tiết Tĩnh Xu mới hài lòng, lại cúi đầu khẽ vuốt bụng mình.
Bởi vì Hoàng Hậu có thai, toàn bộ trên dưới hành cung đều là không khí hân hoan vui mừng. Mặc kệ những người này là vui mừng thật hay chỉ giả vờ vui mừng, ít nhất trên mặt mỗi người đều là cười hớn hở.
Tiết Tĩnh Xu dùng bữa tối với Hoàng Đế, cùng nhau đi dạo một vòng ở hoa viên, mới đi một chút nàng đã mệt rã rời, sau đó trở về điện Yên Ba, rồi rửa mặt chuẩn bị đi ngủ.
Mấy ngày nay Tiết Tĩnh Xu hay mệt mỏi nên Hoàng Đế đã có vài ngày chưa được thân cận với nàng, hôm nay biết được Hoàng Hậu có thai, tảng đá trong nội tâm như được bỏ xuống, nên rất hào hứng.
Lúc hắn vào nội điện thấy Hoàng Hậu đã quấn ở trong chăn, liền lôi nàng ra vây lại ở trong lòng mình, hai tay sờ soạn khắp nơi.
Tiết Tĩnh Xu lại đẩy hắn ra.
Ngày xưa nàng đẩy Hoàng Đế, đều là ỡm ờ muốn, chưa chắc là thật lòng muốn đẩy ra, hôm nay lại không chút do dự, đẩy ra sau đó lại đem mình bọc kín.
Hoàng Đế nhìn tay mình trống rỗng, sững sờ một cái: "Hoàng Hậu sao vậy?"
Tiết Tĩnh Xu nói ra: "Lời này phải là thiếp nên hỏi Bệ hạ mới đúng, hiện tại thiếp có thai, oa nhi trong bụng lại còn nhỏ, sao chịu được việc Bệ hạ lăn qua lăn lại đây?":)
Hoàng Đế chưa bao giờ nghĩ tới có thai cùng với không được hành phòng lại liên quan với nhau, hắn cố gắng thuyết phục Tiết Tĩnh Xu: "Trương Chi Khung chưa từng nói qua cấm kỵ này, chuyện này hẳn không trở ngại."
Tiết Tĩnh Xu lắc lắc đầu, nói: "Trương Thái y còn chưa đem các việc cấm kỵ trình lên, thỉnh Bệ hạ trước nhịn một chút đi."
Hoàng Đế đã tự giác nhịn vài ngày, hôm nay lại cao hứng, có chút không thể nhẫn nhịn.
Hắn xoay người lại, mặc áo khoác lên đi ra khỏi nội điện, kêu Đức Lộc lập tức đi Thái y viện gọi Trương Chi Khung tới, hắn muốn ở trước mặt Hoàng Hậu hỏi hắn ta một câu, tốt nhất là phản bác lại vấn đề của Hoàng Hậu, nếu không về sau mười tháng không thể đụng vào Hoàng Hậu, hắn nhịn thành bộ dạng gì đây?
***
Tác giả có lời muốn nói: người nào đó hưng trí bừng bừng chuẩn bị làm mất mặt Hoàng Hậu, kết quả... Mặt rất đau a cẩu còn dư lại ~
Editor: Cái này gọi là tự tạo nghiệp không thể sống a~~ O(≧▽≦)O
Beta: #PrayforTruongChiKhung:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.