Hoàng Cung Tư Truyện

Chương 44:




Lại một canh giờ nữa trôi qua,An Nguyệt không ngừng dùng khăn tay lau trán cho Hiền phi trên giường.Cô biết mỹ nhân ngủ là một bức tranh đẹp,nhưng nếu nàng cứ ngủ như thế này mọi chuyện sẽ làm sao bây giờ ?Vũ Hiên đế cũng rất cần thế lực của gia tộc nàng,không lẽ lại bỏ mặc nàng như thế sao?Hay thứ tận sâu trong trái tim hắn đã khống chế tất cả mà không còn muốn giữ lại giang sơn trực tiếp đóng gói mang đi?Huống hồ lo lắng một người không đủ,bây giờ trưởng công chúa cũng biến đi đâu mất.
"Đừng rời đi...hoàng thượng...xin đừng rời khỏi tần thiếp"-Hiền phi đang bất tỉnh bỗng nhiên thốt lên,nắm chặt lấy cổ tay An Nguyệt không buông.Miệng lẩm nhẩm nói điều cầu xin,níu kéo,ngọc lệ ướt đẫm hai má.An Nguyệt lắc lắc đầu,vẫn để yên cho nàng nắm,cô biết những lúc này trong mộng là điều kinh khủng nhất.Cô cảm thấy tiếc nuối cho thứ tình yêu của nàng...không lẽ một ngày nào đó cô cũng sẽ như thế sao?Tình cảm lấn át mất lý trí ,tự làm ra những điều mình không chấp nhận được?Cô cũng không nhận bản thân chính là thế,nhưng ai có thể khống chế tình cảm?Trong tình yêu,kẻ nào động lòng trước liền thảm bại.
Từ cửa sổ một bóng áo đỏ nhảy vào,vội vã đến ngồi cạnh An Nguyệt.Cô có thể thấy trưởng công chúa đang rất tức giận nhưng cũng cố nén xuống,hạ giọng hỏi:
"Nàng như thế nào rồi?"
"Du thái y đã hạ châm giải độc,nếu nàng không thể mở mắt ra trong đêm nay e là sẽ ..."
"An quý tần,muội thực sự không có cách giải sao?"-Trưởng công chúa cầm lấy khăn trong tay An Nguyệt,lại lau mặt cho Hiền phi,dùng chút hi vọng còn sót lại mở miệng hỏi cô.
"Muội xin lỗi,loại độc này muội cũng chưa từng gặp qua.Nếu bây giờ muội mạo hiểm chữa trị cho nàng e là thành công cũng không được bao nhiêu,còn có thể làm chất độc trong người nàng phát ra mạnh hơn.Chuyện này chỉ còn có thể chờ vào nghị lực của nàng mà thôi"- An Nguyệt cúi đầu trả lời,đứng lên tiến ra gần cửa sổ.Bỗng nhiên trưởng công chúa lao đến đẩy cô ra phía sau lưng nàng,la lên:
"Kẻ nào?"
Một bóng đen có mái tóc dài tuyệt đẹp,đeo mạng che mặt xuất hiện trước mặt hai người,tay nàng cầm một lọ sứ nhỏ,quăng nó cho trưởng công chúa bắt lấy,nói:
"Đó là thuốc giải, mau đưa cho nàng uống"
"Ngươi là ai?"-Trưởng công chúa rút kiếm đeo bên hông ra , nhảy lên lao ra ngoài
"Ta không rảnh đôi co với ngươi,tin hay không thì tùy.Nếu muốn nàng chết cứ việc tiêu hủy nó"-Hắc y nhân rút ra một phi tiêu nhỏ,quăng về phía trưởng công chúa buộc nàng phải dùng kiếm ngăn chặn.Trong lúc đó thì nhanh chóng biến mất .Trưởng công chúa trở vào lại trong phòng,nhăn mi mở nắp lọ sứ ra.
" Thuốc này không có độc,công chúa không cần phải lo lắng,mau đưa cho nàng uống đi"- An Nguyệt nhìn lọ thuốc kia,suy nghĩ một chút rồi nói với trưởng công chúa.Cô biết người kia có thể là do nữ chính đưa đến,mục đích là gì cũng có thể đoán được một chút.Nhưng chắc chắn không phải là muốn hại Hiền phi.Âm mưu tạo phản của nàng cũng cần đến Hiền phi!
"Được"-Trưởng công chúa trả lời,trút thuốc vào miệng của Hiền phi,dùng lực đẩy xuống.Hai người bắt đầu chợ đợi...thần sắc của nàng cũng đang tốt dần lên.Mồ hôi bắt đầu chảy ra nhiều,nhiệt độ không còn nóng như trước.
"Hoàng thượng đến"-Một giọng nói ẻo lả khá quen thuộc vang lên, An Nguyệt thoáng giật mình.Cô không nhìn Hiền phi nữa mà hướng mắt về cửa,chỉ thấy Ngô công công cầm phất trần đứng cạnh cửa.Bóng dáng kia...Vũ Hiên đế cuối cùng cũng xuất hiện,vẫn như cũ là nụ cười khó đoán kia,vẫn khí thế bình thản thong dong.An Nguyệt rủ mắt,cúi xuống hành lễ.Hắn phẫy tay cho cô đứng lên sau đó lướt qua không nói một lời nào.Tại sao cô lại thấy cổ họng mình đắng chát như vậy?Không lẽ là do chưa dùng điểm tâm?
"Vất vả cho ái phi rồi,Hiền phi không xảy ra chuyện gì chứ?"-Cuối cùng hắn cũng nhìn nàng,dùng ngón tay bắt mạch cho Hiền phi trên giường.Khuôn mặt thoáng qua nét kỳ lạ.
"Bẩm hoàng thượng,Hiền phi nương nương đã được dùng qua thuốc giải rồi,nội trong hai canh giờ sẽ tỉnh lại.Tần thiếp không còn lý do gì để nán lại,tần thiếp xin phép cáo lui"-An Nguyệt nói xong nhanh chóng rời đi,cô cũng không muốn ở lại nơi này làm gì nữa.Ngô công công đứng ở cửa khẽ ngẩng đầu nhìn lên bóng dáng nhỏ bé vững vàng bước đi,ông cũng chỉ biết lắc đầu.Ông cũng chỉ là một thuộc hạ nhỏ nhoi,cũng không thể làm gì được.Chuyện gì nên xảy ra cứ để cho nó xảy ra vậy.
"Còn tưởng hoàng thượng không còn muốn nhìn mặt người tỷ tỷ này nữa chứ?Hay thật ra hoàng thượng đến đây là vì chuyện khác?"-Trưởng công chúa mở miệng nói,nhìn bàn tay Vũ Hiên đế vốn để bên dưới lớp long bào.
"Hoàng tỉ.Trẫm chỉ muốn đến thăm qua Hiền phi"-Kỳ Nhật bỏ tay người trên giường ra,từ tốn trả lời trưởng công chúa.
"Hoàng thượng thật sự quan tâm nàng sao? Người chỉ cần đến gia tộc của nàng,bất cứ cung phi nào trong hậu cung này cũng là một quân cờ để hoàng thượng đem ra thế đi.Người lo sợ gia tộc họ sẽ phản lại triều đình,không lẽ chuyện đó chưa xảy ra sao?Thế lực Trang gia vẫn không ngừng lớn mạnh,còn nắm giữ kim bài miễn tử.Hoàng thượng còn hà tất gì phải đưa các nàng vào hậu cung này?để họ tự lừa dối bản thân rồi cuối cùng vì tranh đấu mà chết đi?"
"Hoàng tỷ,có lẽ tỉ không hiểu rõ.Đối với trẫm ,cơ đồ,sự nghiệp và giang sơn mới là tất cả.Những thứ khác bất quá cũng chỉ là thứ ngán đường.Trẫm tuyệt sẽ không vì những việc vô vị đó mà làm ảnh hưởng lý tưởng của trẫm."
Trưởng công chúa bật cười,xoay người bước đi.
"Được lắm Kỳ Nhật,nói hay lắm.Ta là tỷ tỷ của người,ta sẵn sàng ủng hộ tất cả những thứ mà người muốn.Nhưng một ngày nào đó người nhất định sẽ hối hận không kịp trở tay.Người có được mọi thứ nhưng điều người thật sự muốn lại vụt mất.Hoàng tỷ cũng sẽ mỏi mắt mà trông chờ đến ngày đó,nó tuyệt đối không còn xa đâu."
Bóng áo đỏ vụt đi,biến mất không còn lại gì

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.