Giới Luật Thanh Quy

Chương 13: Bảo Hòa giám (3)




Bảo Hòa giám là một khu vực phức hợp cực kỳ rộng lớn, không thể xây dựng bên trong hoàng cung, mà tọa lạc ở vị trí gần đó. Bao gồm hai khu chính: Thính Nhật cư và Lãm Nguyệt đài.
Thính Nhật cư có các thiên phòng rộng lớn, chuyên dùng để dạy tứ thư ngũ kinh và các giới luật thanh quy của triều đình. Còn Lãm Nguyệt đài được xây dựng dựa trên đài huấn luyện binh sĩ của quân doanh Đại La.
Ở Đại La có một luật lệ bất thành văn, đó là tả tôn hữu ti*.
(*Tả tôn hữu ti: bên trái cao quý, bên phải thấp kém)
Lãm Nguyệt đài có diện tích gấp ba lần Thính Nhật cư, nằm bên cánh tả của Bảo Hòa giám, gồm có nhiều khu vực như trường đua ngựa, sân tập bắn, đại đấu võ và cả đài luyện binh. Đứng đầu nơi này là Thái úy Triệu Tương Doanh.
Còn Thính Nhật cư nằm bên cánh hữu tổng cộng chỉ có vỏn vẹn mười gian phòng, bên trong mỗi gian, thư án của các sĩ tử được đặt đồng tâm, ở vị trí trung tâm là bục giảng, ở giữa bục giảng đặt một lư đồng khắc họa tiết bằng vàng. Ngự sử Dương Thức là người phụ trách Thính Nhật cư.
Tóm lại, Lãm Nguyệt đài tả tôn là khu vực dạy võ, còn Thính Nhật cư hữu ti dạy văn.
Tôn thất hoàng tộc đủ sáu tuổi sẽ bắt đầu học tập ở Bảo Hòa giám.
Còn các hậu tôn của danh môn thế gia nếu thân phận đủ cao quý vẫn có thể nhập học.
Trước khi chính thức bắt đầu học ở Bảo Hòa giám, các sĩ tử sẽ phải trải qua một bài kiểm tra tư chất cả về trí tuệ lẫn thể lực. Tinh thần trọng võ đã thâm căng cố đế trong lòng người dân Đại La bao đời nay, nên ai cũng mong chờ hậu tôn của mình có thể vượt qua vòng thi thể lực.
Những hài tử ốm yếu ở Bảo Hòa giám đều bị xem thường.
Thái úy Triệu Tương Doanh nhìn bản tổng kết phần thi thể lực của Dương Cung Kỳ Tuân, lâm vào trầm tư.
Dương Cung Đồ Cát nuôi dưỡng hài tử thế nào vậy? Ông ta muốn học hỏi.
Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ tạm được, gật đầu ra hiệu cho hắn đã hoàn thành kiểm tra.
Tiếp theo chính là đích tử duy nhất của ông ta, Cẩn Quận vương nhưng thực chất là hỗn thế ma vương Triệu Du.
Triệu Du nhìn Triệu Thái úy ngồi cách đó không xa, vị trí so với võ đài nhóc đang đứng còn cao hơn một hai bậc, hét thật to: "Phụ thân!"
Mi mắt của Triệu Tương Doanh giật giật, ra hiệu cho đám thị vệ trên võ đài hãy bắt đầu phần kiểm tra của Triệu Du, không cần nương tay.
Triệu Du thấy phụ thân không thèm để ý đến mình thì khẽ bỉu môi, dẫu vậy trong suốt quá trình kiểm tra vẫn cố gắng hết sức.
Tiểu hài tử mấy bữa trước đã âm thầm quyết tâm, phần thi thể lực nhất định phải đạt thành tích tốt hơn Tứ hoàng tử Hoàn Thịnh Thư. Cả sau này cũng vậy, nhóc nhất định sẽ học tập võ nghệ thật tốt, không muốn sự tình giống mấy bữa trước tiếp diễn, sơ suất một chút là sẽ có thể khiến bạch y hài tử kia bị thương.
Vả lại, chỉ có khi nhóc lợi hại hơn thì mới có thể bắt được người đó. Mấy bữa trước đến cả một góc áo mà Triệu Du cũng không nắm được, khiến nhóc nằm trên giường nghẹn uất mấy hôm nay.
Thấy Triệu Du đã chạy đến vòng thứ sáu quanh võ đài mà vẫn chưa chịu dừng lại, ánh mắt Triệu Tương Doanh lộ vẻ kinh ngạc.
Tiểu tử nhà ông ăn trúng gì à?
Nhưng nhớ đến thành tích mười lăm vòng của Dương Cung Kỳ Tuân, ý định kêu Triệu Du dừng lại của ông ta cũng tắt ngúm.
Lúc đó ông ta không kêu tên nhóc Dương Cung Kỳ Tuân dừng lại thì thậm chí hắn còn định chạy thêm vài vòng nữa.
Cuối cùng đến vòng thứ tám, Triệu Du cũng không gắng sức nổi nữa, ngồi bệt xuống đất thở dốc, ánh mắt mong đợi nhìn về phía vị giám quan từ xa kia.
Quả nhiên Triệu Tương Doanh tiêu chuẩn kép vô cùng hài lòng mà gật đầu.
Trong lúc đó.
Hoàn Thịnh Thư nhìn đề kiểm tra trên thư án, lâm vào trầm tư.
Cân nhắc xem nên làm thật tốt, thật nhanh, hay là vẫn dựa theo trình độ của bản thân ở kiếp trước mà làm đây.
Những thứ này, kiếp trước cậu đã học đến thấm sâu vào trong máu, bây giờ không cần suy nghĩ cũng có thể viết ra rành mạch rõ ràng. Nhưng nghĩ đến vị Nhị hoàng huynh thân phận cao quý lại hay bắt bẻ kia, quyết định vẫn là nên điệu thấp. Đôi tay búp măng tinh xảo vừa cố gắng viết thật chậm và vừa nhớ lại xem kiếp trước mình đã viết những gì vào đây, dù vậy lúc Ngự sử đại phu Dương Thức nhìn bài làm của cậu vẫn trợn mắt kinh ngạc.
Đã quá lâu, Hoàn Thịnh Thư thực sự không thể viết lại hoàn toàn những gì bản thân đã làm ở kiếp trước vào, nên không tránh khỏi có vài chỗ sai lệch.
Cuối cùng Dương Ngự sử hai mắt sáng rỡ hài lòng gật lòng ra hiệu cậu có thể ra về.
Cuối cùng ông ta cũng có một học trò đầy tiềm năng rồi. Không biết bản thân đã đợi ngày này bao lâu, đến khi tóc cũng sắp bạc trắng mới có thể gặp được!
Nhìn những nét chữ xinh đẹp trên tờ giấy, Dương Ngự sử đã vượt qua nỗi sang chấn tâm lý sáng nay khi nhìn chữ viết như gà bới, có khi còn ghê hơn thế của tiểu tử Triệu Du.
Lúc Hoàn Thịnh Thư một mình tiến vào thiên phòng, Nhị hoàng tử Hoàn Thanh Chu ngồi ở đông án nhất tầng liền khẽ nhếch miệng cười một tiếng, khiến Dương Ngự Sử đang đứng trên bục giảng ở vị trí trung tâm không khỏi nhíu mày. Ông ta đã nhận định Tứ hoàng tử là học trò ưu tú của mình, thấy cậu bị cười nhạo thì không khỏi hơi khó chịu trong lòng.
Nhưng đối phương là hoàng tử có mẫu tộc Thác Hàn hùng mạnh chống lưng, một vị văn quan dù có là Nhất phẩm như ông ta cũng không thể tùy tiện đắc tội được.
Thư đồng của Nhị hoàng tử là một trong số các hư mệnh tử, Ái Tân Lam Điệt. Ái Tân cùng Thác Hàn là thân tộc từ lâu, nên việc Ái Tân Lam Điệt được chỉ định làm thư đồng cho nhi tử của Hoàng hậu Thác Hàn Mẫn là việc hai gia tộc đều âm thầm sắp đặt.
Ái Tân Lam Điệt không cùng Hoàn Thanh Chu cười nhạo Hoàn Thịnh Thư mà chỉ nhìn cậu bằng một ánh không rõ ý vị.
Cuối cùng nụ cười khinh bỉ của Hoàn Thanh Chu cũng không giữ được quá lâu, khi nhìn thấy Tứ hoàng đệ nhỏ tuổi của hắn ngồi ngang tầng với bản thân.
Thiên phòng của Thính Nhật cư gồm tứ tầng, mỗi tầng chỉ có bốn thư án ở bốn hướng đông tây nam bắc, sắp xếp theo kết quả kiểm tra năng lực.
Tuy Hoàn Thịnh Thư chỉ vừa nhập học, nhưng tư chất của cậu chắc chắn không hề thua kém các vị hoàng huynh của mình, nên được các vị giám quan sắp xếp ngồi ở tầng đầu tiên, là tầng của những người ưu tú nhất.
Dương Ngự sử từ khi xem xét bài kiểm tra của cậu đã biết trước kết quả này.
Kiếp trước Hoàn Thịnh Thư không có kí ức chỉ dựa hoàn toàn vào thực lực của bản thân đã có thể giành được một vị trí ở nhất tầng, huống chi là kiếp này nhớ được tất cả.
Giả vờ không nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Hoàn Thanh Chu, Hoàn Thịnh Thư sau khi ngồi ngay ngắn trước thư án của mình thì nhìn bức hoành phi trống trước mặt, đôi tay nhỏ nhắn mở thư luận đang được đặt trên kê gỗ ra, đọc trước những nội dung cậu đã sớm thuộc lòng.
Một khắc sau, các học trò còn lại cũng đến, tổng cộng tám người.
Triệu Du và Đại hoàng tử tiến vào thiên phòng cùng lúc. Thư đồng của họ là Dương Cung Kỳ Tuân và chất tử của Duệ Phi – đích mẫu của Đại hoàng tử, Duệ Từ.
Thư đồng của các hoàng tử và hậu tôn danh môn thế gia không được ngồi cùng thư án với thư chủ của mình mà chỉ được đứng bên cạnh, nhiệm vụ chủ yếu là giúp các thư chủ mài mực và sắp xếp các bức hoành phi lại ngay ngắn.
Đối với các thư đồng, việc được cùng thư chủ ngồi nghe giảng đã là một đặc ân to lớn.
Vì thành tích 'rực rỡ' của mình mà Triệu Du rất miễn cưỡng được xếp ngồi ở tam tầng. Lý do vì sao không để hắn ngồi ở tứ tầng luôn cho vuông là vì nể mặt Triệu Thái úy, dù gì hiện tại tam tầng ngoài Triệu Du cũng chỉ có một người nữa mà thôi.
Dù vậy ngồi ở vị trí vừa cao vừa cách xa bục giảng thế này lại rất hợp ý Triệu Du, nhóc vô cùng vui vẻ mà ngồi vào bắc án tam tầng của mình.
Nhưng thứ duy nhất khiến nhóc không hài lòng là vị trí này cách Hoàn Thịnh Thư quá xa, dù không bị chắn tầm nhìn do người kia ngồi ở tây án nhất tầng, nhưng ngoại trừ ngắm sườn mặt của tiểu hài tử dương chi bạch ngọc ấy ra thì Triệu Du không làm được gì nữa.
Nhóc quên mất ngoại trừ thi thể lực còn thi cả trí tuệ nữa. Bây giờ chỗ ngồi sẽ cố định đến ít nhất là năm năm nữa mới có thể thay đổi, khiến nhóc không khỏi ôm đầu, nhóc muốn thi lại...
Dương Cung Kỳ Tuân đứng bên cạnh thấy Triệu Du ban nãy còn vui mừng hớn hở khi được ngồi ở tam tầng bây giờ lại đang ôm đầu rầu rĩ, Dương Ngự sử đã ra hiệu giờ học bắt đầu mà tiểu tử bên cạnh cũng không buồn quan tâm.
Hơi do dự nhìn qua Dương Ngự sử đã liếc mắt sang hướng này, Dương Cung Kỳ Tuân tốt tính nhắc nhở Triệu Du:
"Cẩn Quận vương điện hạ, Ngự sử đại nhân bảo ngài lật thư luận chương thứ ba."
Triệu Du định ăn vạ trên thư án như khi còn ở Triệu phủ, nhưng chợt nhớ đến quyết tâm cải thiện thành tích của mình thì hơi ủ rũ mày chau mà lật sách, giọng nhỏ xíu: "Ta biết rồi."
Dương Cung Kỳ Tuân an tĩnh mài mực bên cạnh, nghe Dương Ngự sử giảng về đạo lý tả tôn hữu ti và các cấp bậc trong tầng lớp quyền quý ở kinh thành thì mày kiếm hơi nhăn lại một cái rất nhẹ. Do vị trí họ đang ngồi ở trên cao có thể nhìn bao quát xung quanh nên không ai phát hiện ra.
Lúc này hắn chợt chú ý đến vị hoàng tử nhỏ nhắn đang ngồi ở tây án nhất tầng. Khác với sự kiêu ngạo toát ra từ trong xương cốt của Nhị hoàng tử ở đối diện, vị Tứ hoàng tử này bên cạnh lại không có lấy một thư đồng. Đôi tay trắng như ngọc tự mình mài mực, đôi mắt bồ câu xinh đẹp điềm tĩnh thờ ơ với mọi ánh nhìn không thiện ý hướng về phía mình.
Do vị trí cả hai đang ngồi nên Dương Cung Kỳ Tuân chỉ có thể thấy một bên sườn mặt của cậu, nhưng nét đẹp hiền hòa di truyền từ mẫu thân khiến cậu dù có trưng ra nét mặt lạnh lùng vẫn không khiến người khác sợ hãi giống như hắn.
Hắn nhớ đến hai lần chạm mặt vị hoàng tử này, người đó đều từ trên cao nhìn xuống.
Nhưng ánh mắt trong trẻo sạch sẽ đó khi nhìn hắn không có lấy một tia khinh thường nào, hoàn toàn khác với những đôi mắt cao cao tại thượng chẳng mang chút độ ấm mà hắn từ lâu đã nhìn đến quen kia.
Những định kiến tầng tầng lớp lớp mà giới trí thức ở kinh thành áp đặt lên sách vở khiến Dương Cung Kỳ Tuân bất mãn, nhưng thân phận thấp kém của hắn ở kinh thành là sự thật không thể chối cãi.
Hắn cũng chẳng lưu luyến gì chốn xa hoa này, chỉ mong nhanh qua nhược quán, lúc đó bản thân có thể trở về Dương Nam châu.
Hoàn Thịnh Thư biết Dương Ngự sử là một văn quan thanh liêm, một lòng nghĩ cho uy quyền của hoàng tộc, dẫu năm đó phụ hoàng dùng quyền lực đàn áp các châu thổ gây ra phẫn uất trong lòng dân chúng, nhưng ông ấy vẫn một lòng suy nghĩ cho phụ hoàng.
Miết nhẹ hoành phi đã ghi đầy chữ trên tay, mãi suy tư trong lòng nên không nghĩ đến, sự thất thần của cậu đã khiến Dương ngự sử chú ý.
Dương Thức sau khi kết thúc buổi học hôm đó đã giữ Hoàn Thịnh Thư lại, khuôn mặt hòa ái nhìn tiểu hài tử mà ông ấy rất vừa lòng trước mặt, cân nhắc từ ngữ mà mềm giọng hỏi:
"Tứ hoàng tử cảm thấy bài giảng của lão phu thế nào?"
Hoàn Thịnh Thư cân nhắc rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói thật với vị thầy cậu kính trọng cả đời trước mặt.
"Học trò quanh năm ở Thượng Cẩn, cứ như tỉnh đế chi oa*, chưa từng được đến những châu thổ trù phú khác, nên thật lòng không dám bình luận."
(*Tỉnh đế chi oa: Ếch ngồi đáy giếng)
Dương Ngự sử không nghĩ tiểu hài tử lại suy nghĩ sâu xa như vậy, giơ tay xoa nhẹ đầu cậu: "Con nói cũng đúng."
Hoàn Thịnh Thư ngẩng đầu: "Nhưng nghi kỵ thần tử là tối kỵ trong đạo Đế vương. Những người ở các châu thổ đó cũng là con dân của phụ hoàng, học trò chỉ hy vọng sau này Thượng Cẩn sẽ không phải dùng đến vũ lực để khiến họ thần phục."
Dương Thức không đáp lời cậu ngay mà chỉ thở dài. Ánh mắt thâm túy nhìn tiểu hài tử, không hề tức giận vì suy nghĩ của cậu mà ân cần giảng giải:
"Năm xưa Tùy Chính đế vì quá nhân từ cả tin mà bị Thái tổ Hoàng đế âm thầm bày mưu tính kế lật đổ. Con thực sự nghĩ rằng đối với họ nhân từ thì sẽ không ai có dã tâm sao?"
Hoàn Thịnh Thư chỉ cụp mắt trầm mặt, Dương Thức cũng không hy vọng cậu có thể hiểu được ngay.
"Cường giả vi tôn*. Vị trí Hoàng đế không phải là chỗ dành cho những kẻ nhu nhược, tàn nhẫn đôi khi cũng là điều cần thiết."
(*Cường giả vi tôn: Kẻ mạnh làm vua)
Hoàn Thịnh Thư bỗng ôm chầm lấy Dương Ngự sự, trong đầu lại chỉ còn đọng lại hai chữ 'tàn nhẫn', giọng hơi run run: "Học trò đã hiểu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.