Những cử chỉ, lời nói hành động và cách anh quan tâm đến cô ấy kia, có thể đối xử với em một phần như vậy hay không? Chỉ một chút thôi cũng được! Em không cần tất cả, chỉ cần anh đối với em bằng một phần đổi với cô ấy mà thôi.
Có được hay không anh? Bức tường mạnh mẽ ở bên ngoài của Thẩm Quân Dao hoàn toàn sụp đổ, toàn bộ sự đau đớn kìm nén hoàn toàn bộc lộ hết ra bên ngoài, ai cũng có thể nhìn ra Thẩm Quân Dao đang đau đớn đến mức độ nào? Cô thật sự đã không thể nào chịu nổi nữa rồi, làm ơn, hai người hãy dừng lại đi! Trác Du Hiên nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe cùng sự đau đớn kia của Thẩm Quân Dao, trong lòng của hắn đang vô cùng hả hê mà không có một chút gì là thương hại cho người vợ hiện tại của mình một chút nào cả.
Khiến Thẩm Quân Dao đau khổ chính là niềm vui của Trác Du Hiên hẳn, cho nên hản biết gì là thương cảm chứ? Đôi mắt ngấn lệ của Thẩm Quân Dao nhìn Trác Du Hiên đang ôm chặt eo của người phụ nữ kia, cô đau đớn nói với Trác Du Hiên.
Từng tiếng nấc truyền ra từ cổ họng của người con gái làm cho người ta không khỏi xót xa.
"Trác Du Hiên, nhưng em vẫn còn là vợ của anh! Chẳng lẽ anh không tôn trọng điều này một chút nào hay sao?"
Thẩm Quân Dao không quan tâm đến việc Trác Du Hiên đánh hay mảng chửi mình ra sao.
Nhưng giờ cô vẫn là vợ của anh, đây là sự thật không thể chối cãi được.
Chẳng lẽ Trác Du Hiên thật sự không dành cho Thẩm Quân Dao bất kì một sự tôn trọng nào thật sao? Trác Du Hiên buông người phụ nữ kia ra, hắn ta sắc mặt lạnh lẽo bước từng bước về phía của Thẩm Quân Dao.
Khí thế lạnh lẽo toát ra từ người của hắn khiến cho Thẩm Quân Dao không ngừng run sợ.
Tiếng bước chân dựng lại thì cánh tay của hắn đã siết chặt cằm của Thẩm Quân Dao, khiến cho gương mặt của cô nhăn lại vì đau đớn.
Âm thanh tức giận hoà cùng sự lạnh lẽo phát ra từ miệng của người đàn ông đang nhìn chằm chằm gương mặt của Thẩm Quân Dao như có ý nhắc nhở.
"Thẩm Quân Dao, cô còn muốn ảo tưởng cô là vợ tôi đến lúc nào nữa? Chẳng qua cô chỉ là một con chó mà tôi giữ lại bên cạnh của mình mà thôi.
Mà đã là chó thì không xứng đáng được tôn trọng nghe rõ hay chưa?"
Trác Du Hiên cổ tình nhấn mạnh từng chữ, cánh tay của hắn bóp chặt chiếc cảm xinh đẹp kia của Thẩm Quân Dao, khuôn mặt vô cùng đáng sợ bởi những đường gân xanh nổi đầy trên mặt cùng với cánh tay của hẳn.
Ai cũng có thể nghe ra tiếng nghiến răng nghiến lợi phát ra từ miệng của Trác Du Hiên.
Thẩm Quân Dao nhăn mặt, cả người của cô bỗng dưng run lẩy bẩy.
Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được từng hơi thở cực kỳ nóng cứ như là bị lửa thiêu cháy đang phả vào gương mặt của cô.
Thẩm Quân Dao cổ gắng đẩy cánh tay kia của Trác Du Hiên ra nhưng cho dù làm cách nào, Thẩm Quân Dao cũng không thể làm được.
Còn về cô tình nhân nhỏ bé kia của Trác Du Hiên, ả ta đang đứng khoanh tay một bên nhìn Trác Du Hiên đang "dạy dỗ"
vật cưng của mình.
Ả ta vốn đã không vừa mắt với Thẩm Quân Dao ngay từ lúc bước vào rồi, ả chỉ muốn tìm một cơ hội dạy cho cái con nhà quê ăn mặc rách rưới này một bài học mà thôi! Trong lòng của ả lúc này chắc chắn đang vô cùng hả hê cho mà xem.
Ả còn đang ảo tưởng rằng sau này mình sẽ trở thành nữ chủ nhân của căn nhà này cơ chứ.
Mặc dù ả biết rằng Trác Du Hiên đã có vợ, nhưng ả vẫn tham lam mơ đến cái vị trí mà không bao giờ có thể thuộc về tay của ả kia.
Phía bên kia, Thẩm Quân Dao đang đau đớn vô cùng, nước mắt cứ vô thức ứa ra từ nơi hốc mắt đỏ hoe của người con gái.
Nhưng Trác Du Hiên cũng không vì thể mà chịu buông tay, hắn ta còn siết thật chặt hơn nữa để làm cho Thẩm Quân Dao đau đến mức không thể nào nói được gì.
"Thẩm Quân Dao, không phải là cô luôn miệng nói mình là vợ của tôi sao? Đã là vợ của tôi mà không thể khiến cho tôi thoả mãn thì tốt nhất đừng có mở mồm nói cô là vợ của tôi nữa"
Trác Du Hiên tức giận đẩy cả người của Thẩm Quân Dao ngã lăn xuống sàn nhà.
Ánh mắt hản lạnh lẽo nhìn người con gái đang đau đớn vô cùng ở dưới sàn nhà kia mà chẳng nảy sinh một chút lòng thương nào cả.
Trác Du Hiên vẫn còn đang để bụng chuyện đêm hôm qua hay sao? Chỉ vì không thoả mãn được bản thân mình, vì Thẩm Quân Dao không khiến cho hắn hài lòng, chính vì vậy Trác Du Hiên mới ra ngoài tìm người phụ nữ khác hay sao? Trác Du Hiên xưa nay vốn rất chăng hoa, không một ai là không biết điều đó.
Nhưng bây giờ, Trác Du Hiên vẫn còn một người vợ tên là Thẩm Quân Dao ở nhà.
Hắn ra ngoài tìm phụ nữ thì thôi đi, nay hắn ta lại có thể công khai đưa người phụ nữ đó về nhà, để cho cô ta sỉ nhục vợ của mình mà hắn không một lời nào can thiệp vào, đã thế còn cùng với cô ta xúc phạm Thẩm Quân Dao nữa chứ.
Thẩm Quân Dao ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Trác Du Hiên, sâu trong ánh mắt ấy chất chứa bao nhiêu là sự đau đớn chôn giấu.
Đôi môi khô khốc của Thẩm Quân Dao hơi mấp máy, cô khó khăn phát ra tiếng nói đau đớn từ cổ họng đang đau rát vô cùng kia.
"Em biết là anh khó chịu, nhưng hôm qua em thật sự không thể.
Em tới kỳ....
Chưa để cho Thẩm Quân Dao nói hết câu, Trác Du Hiên đã ngay lập tức cắt ngang lời cô nói.
Hắn không cho phép Thẩm Quân Dao lên tiếng biện minh bằng bất cứ lý do gì.
"Tôi mặc kệ cô là đang bị làm sao.
Nhưng cô đã không thoả mãn tôi thì đừng có lên tiếng với việc tôi ra ngoài tìm phụ nữ khác.
Thẩm Quân Dao, hãy nhớ rằng cô không có cái quyền đó.
Nếu cô không thể giúp tôi giải quyết nhu cầu của mình thì tôi chỉ có thể ra ngoài tìm người phụ nữ khác mà thôi!"
Trác Du Hiên dừng lại một lúc nhìn người con gái đang vô cùng đau đớn ở dưới kia, ánh mắt cùng lời nói vẫn lạnh lẽo vô cùng, không cho người ta cảm nhận được một chút hơi ấm nào cả.
"Thẩm Quân Dao, cô nhớ cho kỹ, tôi đưa người phụ nữ nào về nhà, cô cũng không được phép lên tiếng.
Tôi hay người tôi đưa về nói gì cô cũng chỉ có thể im lặng mà làm theo, cấm được phép lên tiếng xen vào."
Người phụ nữ kia nhanh chóng bước đến, ả õng ẹo dựa vào người của Trác Du Hiên, bàn tay từ từ vuốt ve lồng ngực rắn chắc của hẳn như cố tình khiêu khích.
"Trác thiếu, anh bớt giận đi nào! Anh nói nhiều với chó như vậy làm gì chứ? Chỉ khiến bản thân của mình mệt hơn mà thôi! Hãy lại đây với em, em sẽ khiến anh vui vẻ đến không bao giờ quên."
Trác Du Hiên nhìn cơ thể uốn éo của người phụ nữ này, khoé môi của hắn hơi nhếch lên, cánh tay giữ chặt eo của ả ta.
"Bảo bối, em đừng có mà nuốt lời đấy.
Đến lúc đấy em đừng có cầu xin buông tha cho em là được"
Người phụ nữ hơi cười.
Sau đó Trác Du Hiên quay sang chỗ của Thẩm Quân đang đau đớn ngồi ở phía bên kia, giọng nói phát ra từ miệng của hẳn như đang muốn ra lệnh.
"Thẩm Quân Dao, cô còn ngồi đây làm cái gì? Còn không mau đi nấu cơm cho tôi! Đợi lát nữa chúng tôi làm xong chuyện, bảo bối của tôi chắc chắn sẽ cảm thấy mệt, cần phải bổ sung dinh dưỡng""
Trác Du Hiên vừa cười vừa xoa cắm cô tình nhân nhỏ của mình.