Độc Sủng

Chương 38: Vạn Lý Trường Thành từ xương người (11)




Có điều, ôm cây đợi thỏ cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Thượng Thư Thanh đưa tro cốt của Thượng Thanh Từ về ngoại thành tỉnh L. Còn cha mẹ lại chọn một nghĩa địa công cộng cho cô ấy.
Dựa núi nhìn biển, là một nơi rất thích hợp để nghỉ ngơi.
Bình thường chỗ này rất ít người. Gần đây chuyện Thượng Thanh Từ qua đời bị nhắc lại nên rất nhiều người chú ý đến nơi này.
Hai bên vờn nhau lâu như vậy, sau lần thăm dò ở lò sát sinh, cảnh sát không còn ôm tâm lý ăn may bắt được hung thủ nữa.
Hắn sẽ xuất hiện ở mộ địa như thế nào?
Trở lại thành phố L, Dạ Sắc thậm chí còn bắt đầu hoài nghi với kết luận của Bùi Bạch Mặc rằng Thượng Thư Thanh nhất định sẽ đến thăm mộ của Thượng Thanh Từ.
Ngôi mộ trống trải thế này, không có bất kì chỗ khuất nào, hắn dám đảm bảo bản thân sẽ có thể thoát thân sao?
Dạ Sắc không dấu nghi vấn của bản thân, cô thẳng thắn hỏi Bùi Bạch Mặc: “Nếu là anh, anh sẽ chú ý đến ngôi mộ của người yêu sao?”
Động tác lật thực đơn của Bùi Bạch Mặc không dừng, ánh mắt vẫn dán vào những món ăn ngon mắt trên đó, thuận miệng đáp: “Anh sẽ hợp táng cùng người yêu mình, ngôi mộ ấy sẽ không chỉ là của người anh yêu mà còn là của anh nữa. Tất nhiên là phải chú ý rồi.”
Đáy lòng Dạ Sắc như có một dòng nước ấm chảy qua, thấy anh vẫn hăng hái nghiên cứu thực đơn, hỏi tiếp: “Nếu nó chỉ là của một người thì sao?”
“Không thể.” Bùi Bạch Mặc dứt khoát phủ định.
Dạ Sắc hối hận bản thân không hỏi trực tiếp: “Thượng Thư Thanh sẽ đến thật chứ?”
Bùi Bạch Mặc nghe vậy mới gập thực đơn lại, để sang một bên, mấy món trong đó, chân gà không ra chân gà, táo không ra táo, như đang cố tình khiêu khích tính soi mói của anh.
Anh nghiêng người nhìn Dạ Sắc, giống như đang giảng chuyện cho một đứa bé: “Đó không chỉ là một khối bia mộ. Đó là bức thư tình Thượng Thanh Từ để lại cho hắn. À không, nói tỏ tình có vẻ đúng hơn.”
Dạ Sắc nhớ lại câu nói được khắc trên mộ Thượng Thanh Từ mà Lâm Khẩn từng nói.
‘Anh là bức thư tình em đọc cả đời không biết chán’
Một kẻ coi thường mạng sống của con người sẽ trân trọng tình yêu của mình sao?
Chuyện đến nước này, không biết tiếp theo sẽ thế nào nữa.
Sau khi Dạ Sắc bàn bạc với Hứa Nam Khang, hai người quyết định lại đến nhà họ Thượng một lần nữa.
Bùi Bạch Mặc rất tự giác đi theo cô.
Xe vừa tiến vào đường cái ở ngoại ô gần núi, Dạ Sắc liền nhận được tin từ đám người Lâm Khẩn, có mấy người đang tiến về phía mộ của Thượng Thanh Từ, không rõ có phải là fan hâm mộ của cô ấy hay không.
Dạ Sắc bỏ tai nghe, mở loa ngoài, để Bùi Bạch Mặc có thể nghe được tình hình.
Mặc dù Thượng Thanh Từ đoản mệnh, nhưng cũng là một nữ minh tinh hot nhất một thời, thời gian ba năm không ngắn cũng chẳng dài, những fan hâm mộ trước kia vẫn còn rất nhiệt tình.
Đám người Lâm Khẩn đứng đợi gần mộ một lúc, không thấy Thượng Thư Thanh xuất hiện, nhưng lại có một nhóm người tự xưng là fan hâm mộ của Thượng Thanh Từ đến tưởng niệm.
Họ cẩn thận bày bó hoa mang theo lên mộ Thượng Thanh Từ, vừa dọn sạch mộ bia, vừa tỏ vẻ không cam lòng khi nhìn vết bẩn trên đó.
Một người sau khi qua đời còn được nhiều người nhớ mong đến vậy, cũng coi như là một lời an ủi với người còn sống.
Nhóm fan hâm mộ này có vẻ không lớn tuổi lắm, lúc đến còn cãi nhau ầm ỹ, lúc rời đi lại cực kì yên lặng.
Khi lên núi, họ còn hàn huyên vài câu với nhân viên bảo vệ nghĩa trang, khi về họ không cả chào hỏi với mấy người ấy.
“Tình yêu của fan hâm mộ đối với thần tượng của mình, chẳng phải là nên thể hiện cụ thể sao. Fan hâm mộ của Thượng Thanh Từ mà ngay cả ít phẩm màu trên bia mộ cũng không lau chùi sạch sẽ?” Lâm Khẩn tỏ vẻ nghi ngờ nhóm fan đang đi xa dần.
“Không có đồ dùng? Tin bia mộ của Thượng Thanh Từ đã sớm được đăng báo, chút chuyện ấy mà cũng không nghĩ ra. Hay thấy không quan trọng? Bên dưới, phần bình luận em đã đọc qua, có rất nhiều người vào đọc bài viết rồi. Hay mấy người này vốn không phải là fan hâm mộ của cô ấy, chỉ tiện đường ghé qua? Nói vậy em là người phản đối đầu tiên. Nơi này xa nội thành, nếu chỉ trùng hợp tiện đường ghé qua, thì hoa họ mang đến sẽ không phải là loài hoa hiếm mà Thượng Thanh Từ thích nhất – hoa hồng đen.”
Dạ Sắc cũng đồng ý với việc này.
“Chúng ta quay về.”
Cô vừa tắt điện thoại, liền nghe thấy giọng nói kiên định của Bùi Bạch Mặc.
Dạ Sắc cười một tiếng, chỉ một giây nữa, cô cũng sẽ nói câu này.
Bên kia, Dạ Sắc vẫn còn đang trên đường về. Bên này cảnh sát hỗ trợ điều tra do thành phố L điều đến cũng đã chặn đường nhóm người này để hỏi tình hình, nhưng cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Như mọi người suy đoán, họ đúng là fan hâm mộ của Thượng Thanh Từ, lại còn từ xa đến.
Nguyên nhân việc không làm sạch bia mộ, là vì người trông coi nghĩa trang đã nói lúc họ lên, vết bẩn trên bia mộ Thượng Thanh Từ, sau khi làm sạch sẽ làm ảnh hưởng đến bia mộ.
Họ chỉ vì tin lời nói này, nên không dám động chạm gì đến bia mộ.
Lâm Khẩn và Hứa Nam Khang nhìn nhân viên bảo vệ.
Nghĩa trang lớn như vậy, lại chỉ có hai nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ trước mặt họ, là một người trung niên, dáng người mập lùn. Bụng bia hơi trũng xuống, đỉnh đầu cũng có chút hói. Dù có phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không thể thay đổi dáng người cao to của Thượng Thư Thanh thành như vậy.
Lâm Khẩn chuyển ánh mắt đến người đàn ông còn lại.
Người này có vẻ khá lớn tuổi, cao, lại quá gầy, lưng hơi gù, tóc mai đã bạc.
Không phải là Thượng Thư Thanh mà họ cần tìm.
“Việc vệ sinh bia mộ Thượng Thanh Từ là do hai người làm?” Hứa Nam Khang hỏi.
“Đúng.”
“Không.”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, nhưng đáp án của hai người lại hoàn toàn khác nhau.
Hứa Nam Khang bắt đầu nhíu mày, liền nghe đến người lớn tuổi đính chính lại: “Đúng vậy, một mình tôi phụ trách.”
“Ngày bia mộ của Thượng Thanh Từ bị nhiễm bẩn, có chuyện gì lạ xảy ra không?” Hứa Nam Khang không bám lấy vấn đề đáp án khác nhau của hai người.
“Ban đêm không có ai trực ban, sáng hôm sau chúng tôi đi tuần tra mới phát hiện.” Lần này là người đàn ông trung niên buồn bã trả lời.
“Sao lại phải nhắc mấy người trẻ kia không được làm sạch bia mộ của Thượng Thanh Từ?”
Lần này người đàn ông lớn tuổi mở miệng, nhưng không trả lời vấn đề của Hứa Nam Khang, mà nói: “Đúng vậy, là tôi bảo bọn họ.”
“Vì sao?”
Hứa Nam Khang hỏi lại lần nữa.
Người đàn ông cao hơn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Hứa Nam Khang nửa ngày, sau đó mới khó khăn mở miệng, lời nói lại cực kì trơn tru: “Để họ nhanh chóng rời đi.”
Hứa Nam Khang nhìn qua vai người đàn ông.
Sau tấm rèm là một chiếc giường đôi.
Gối đầu dài đủ cho hai người ngủ, trên giường có một chiếc chăn lớn màu xanh đậm. Dưới giường là một đôi dép lê, một đôi lớn một đôi nhỏ, cùng loại, cùng màu. Trên tủ đầu giường có đặt một chiếc cốc, bên trong có cắm đôi bàn chải đánh răng cũng cùng loại, cùng màu.
Ngay gần ngoài cửa có hai chiếc chậu rửa mặt, bên trên có kí hiệu của nghĩa địa công cộng Vân Châu, cũng cùng một màu xanh.
Hứa Nam Khang không hỏi tiếp mà dẫn Lâm Khẩn rời đi.
Rời khỏi phòng bảo vệ nghĩa trang, Lâm Khẩn không chịu được, hỏi Hứa Nam Khang: “Tổ trưởng, sao không hỏi tiếp bọn họ? Nhìn chỗ nào em cũng thấy bất thường.”
Hứa Nam Khang cười: “Nói thử xem cậu thấy bất thường chỗ nào xem? Cảm thấy hai người đó đang nói dối à?”
“Lời khai không đồng nhất, người đàn ông cao kia rõ ràng đã nhìn người lùn hơn một cái, sau đó người lùn kia liền im miệng.”
Đuôi mắt Hứa Nam Khang có chút do dự, anh cũng không biết có nên nói thật cho Lâm Khẩn biết hay không. “Mới đầu hai người họ nói dối chuyện làm sạch bia mộ, chuyện này chẳng liên quan đến ai trong hai người. Nhưng câu sau họ nói thật.
Họ muốn những người trẻ kia rời đi sớm. Nhưng lại không biết nơi này đang có rất nhiều người mai phục.
Biết vì sao họ muốn mọi người đi hết và sau đó họ làm gì không?”
Lâm Khẩn lắc đầu.
Hứa Nam Khang vỗ vỗ vai Lâm Khẩn, nói thầm với cậu: “Họ là một đôi tình nhân đồng tính, họ cần không gian. Đoán xem, ai là công? Tôi cá là người đàn ông lưng còng.”
Lâm Khẩn trong nháy mắt liền cứng người.
Cậu nhớ rõ ràng, Hứa Nam Khang vốn là người ăn nói thận trọng cơ mà!!! Là một cấp trên không thích nói đùa, không hay trêu trọc, lại cực kì ghét buôn chuyện…. Sao đột nhiên lại thay đổi hoàn toàn thế này?
Đáng tiếc, cậu không có thời gian để thắc mắc vấn đề này.
Lâm Khẩn vừa đuổi theo Hứa Nam Khang, liền nghe thấy tiếng báo cáo.
“Bãi đỗ xe ở sườn núi vừa có một người ép nhóm fan vào một chiếc xe, giờ đang lao thẳng về phía chân núi.”
Hứa Nam Khang cầm bộ đàm, hỏi: “Người bắt cóc có đặc thù thế nào?”
“Khá giống với mục tiêu.”
Dạ Sắc vừa rẽ vào đường lên núi, liền nhận được tin từ Lâm Khẩn.
“Biển số XX7374, Thượng Thư Thanh xuất hiện, đang lao xuống từ sườn núi, sư phụ, chị đang ở đâu?”
“Vừa quẹo vào đường lên núi.”
Dạ Sắc chưa kịp nghe rõ câu tiếp theo của Lâm Khẩn, vừa rẽ liền gặp được chiếc xe XX7374 lao đến từ phía đối diện.
Cô nhìn thoáng qua Bùi Bạch Mặc ngồi bên cạnh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt anh nhìn cô.
Trên tay Thượng Thư Thanh có nhiều mạng người như vậy, mà manh mối bên này lại cực kì ít ỏi.
Đó là một cơ hội cực kì hiếm có. Phải ngăn hắn, bắt hắn.
Bên phải là vách núi, bên trái là dốc núi.
Phía trước là chiếc xe XX7374 đang lao đến.
Dạ Sắc liền đánh xe về phía bên trái, lao vào phía góc chết,
Đúng lúc xe đang lao về phía trái, Dạ Sắc đang nắm chặt tay lái, đột nhiên tay bị Bùi Bạch Mặc nắm lấy.
Lực của cô không bằng Bùi Bạch Mặc, chỉ vài giây sau, Bùi Bạch Mặc liền đảo tay lái, cả thân xe liền lao thẳng vào phía chiếc xe XX7374.
Trong giây lát, Bùi Bạch Mặc thấy được ánh mắt hoảng sợ của Dạ Sắc.
Anh nghiêng người, ôm đầu cô vào lòng mình, dịu dàng nói bên tai cô. “Đừng sợ, nghe anh nói. Dù anh có chết, em cũng không thể biến thành tội phạm.”
Dạ Sắc chưa nghe rõ chữ “phạm”, bên tai liền vang lên tiếng xe va chạm “oành”.
~~~~~~~~~~~~~
Tô Nhĩ: Nếu không có chút tiến triển về tình cảm nào, cậu sẽ được gắn mác vô cảm đấy.
Đất đen: Gian tình, cơ tình, cái gì cũng có, nhưng bà lấy đâu ra lãnh cảm? Bà học ngữ văn chưa đấy!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.