Mọi người chưa từng nghĩ đến Mộ Tình sẽ lớn tiếng quát nữ nhỉ mình trước mặt công chúng như vậy, hơi sửng sốt một chút, sớm nghe nói Mộ Tình không thích Mộ Như Nguyệt, không ngờ sẽ tới mức độ này.
Dù sao cũng là nữ nhỉ mình, máu mủ tình thâm, vì sao bọn họ cảm giác như Mộ Tình hận không thể giết chết nàng? Ngược lại, sủng ái dưỡng nữ Mộ Đình Nhi như vậy.
“Mộ gia?”
Thấy một màn như vậy, Vô Ngu nhíu mày, ánh mắt dân dần lạnh lẽo: “Đồ nhi của ta đừng nói là muốn tiểu tử Tướng quân phủ làm nô bộc cho nàng, dù nàng có muốn Hoàng đế hầu hạ cũng không vấn đề gì, xem ra Mộ gia này thật quá kiêu ngạo rồi, không biết đồ nhi bảo bối của ta mấy năm này sống thế nào”
Nếu không phải Mộ Như Nguyệt không muốn người khác. biết quan hệ của bọn họ, hắn đã sớm lao xuống hung hăng giáo huấn Mộ Tình đáng chết kia! Bất quá, nếu chuyện này không thể tiết lộ, vậy chờ sau khi đại hội kết thúc lôi Dạ Thiên Phong tới gõ một...vài chút, coi như vì đồ nhi bảo bối trút một ngụm ác khí.
“Mộ gia chủ, hình như chuyện này không liên quan đến ngươi” Lý Lộ bất mãn trừng mắt hẳn một cái, tức giận nói, “Lý Lộ ta tuy háo sắc nhưng cũng là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, phụ thân đã dạy ta phải giữ lời hứa, nếu ta đã đáp ứng Mộ cô nương, ta đương nhiên phải tuân thủ hứa hẹn.”
Sắc mặt Mộ Tình đại biến, hắn không ngờ sẽ phát sinh chuyện này.
Mà Lý Lộ đã sớm thấy rõ hành động của Mộ Tình mấy năm nay, bất mãn liếc hắn, nói: “Còn nữa, ta đã sớm nghe nói từ chủ tử đến hạ nhân Mộ gia đều khi dễ, vũ nhục tiểu thư: chân chính của Mộ gia, nhưng lại cực kì sủng ái một dưỡng nữ không biết ở đâu ra, đây là tác phong của một đại gia tộc sao? Hay là nói dưỡng nữ kia là nữ nhi của ngươi với nữ tử thanh lâu nào đó tư sinh?”
Nghe thế, gương mặt xinh đẹp của Mộ Đình Nhi nháy mắt xanh mét, nàng gắt gao nằm chặt tay, ánh mät phẫn nộ nhìn Lý Lộ.
“Tiểu tử này dám vũ nhục nàng là con của nữ tử thanh lâu, thật là không thể tha thứ! Đừng tưởng là công tử Tướng quân phủ rồi muốn làm gì thì làm, thế lực Mộ gia cũng không kém.
Nếu không vì giữ gìn hình tượng nhu nhược bên ngoài, nàng cam đoan sẽ khiến tiểu tử thối này máu tươi đầy đất!
“Lý công tử, ta nể mặt ngươi là hậu bối không chấp nhặt với ngươi, nhưng thỉnh ngươi ăn nói tôn trọng một chút, nữ nhỉ của Mộ Tình ta lai lịch trong sạch, năm đó nếu không phải phụ thân Đình Nhi cứu lão phu nhân, lão phu nhân cũng không tránh được một kiếp, huống chi Đình Nhi ngoan ngoãn thiện lương, người trong Phượng thành ai mà không khen ngợi nàng? Ta không thích Mộ Như Nguyệt đương nhiên có lý do của ta, nàng trời sinh tính tình ngoan độc, ngay cả một nữ tử thiện lương như Đình Nhi cũng khi dễ, làm sao xứng được ta sủng ái?”
Mộ Tình ăn nói hiên ngang lãm liệt, lời lẽ chính đáng, giống như Mộ Như Nguyệt thật sự là nữ nhân tội ác tày trời mà Mộ Đình Nhi là tiểu bạch hoa bị người ta ức hiếp.
Vì phối hợp với lời Mộ Tình nói, Mộ Đình Nhi giả bộ lau nước mät, bộ dáng yếu đuối mong manh khiến người ta yêu mến.
"Phanh!" một tiếng, Dạ Thiên Phong đột nhiên võ bàn đứng bật dậy, thái dương nổi gân xanh, hận không thể lao xuống giáo huấn Mộ Như Nguyệt cùng Lý Lộ chọc Mộ Đình Nhi khóc thương tâm như vậy, nhưng bị Thiên Nguyên đại sư ngăn lại.
“Phong Nhị, tạm thời không nên nóng nảy, yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì, dù sao ngươi cũng là trọng tài, không thể vì mục đích cá nhân mà ra tay.”
Nghe vậy Dạ Thiên Phong bình tĩnh lại, hăn lo lăng nhìn Mộ Đình Nhị, lúc nhìn qua Mộ Như Nguyệt lại tràn ngập chán ghét phẫn nộ.
Nữ nhân này dù không phải phế vật cũng không thể so với Đình Nhi được.