Bọn họ mới là trai tài gái sắc ông trời tác hợp, Mộ Như. Nguyệt bị Dạ Thiên Phong từ hôn kia thì có là cái gì? Sao có thể so được với Mộ Đình Nhi?
Đổi lại là mình, chắc chăn cũng chọn Mộ Đình Nhi mà không phải phế vật uống phí mỹ mạo kia.
“Trương tiểu thư, chúng ta bắt đầu đi” Mộ Đình Nhi quay đầu nhìn Trương Nhã Hân, nở nụ cười thân thiện. Bất kì ai nhìn thấy nụ cười này đều không thể sinh ra ác cảm với nữ nhân này.
“Mộ cô nương, vậy ta không khách khí” Trương Nhã Hân cười khẽ, rút trường tiên bên hông ra công kích, trường tiên đỏ tươi säc bén xẹt qua không trung.
"Tiếng gió gào thét bên tai, Mộ Đình Nhi nghiêng người tránh thoát công kích của đối phương, sau đó thân thể nhanh chóng xuyên qua võ đài, di chuyển ra phía sau đối thủ.
Cảm giác trường kiếm lạnh băng đặt trên cổ, thân thể Trương Nhã Hân chấn động, cười khổ nói: “Mộ cô nương, ta không phải đối thủ của ngươi, cam nguyện nhận thua.”
“Đa tạ” Mộ Đình Nhi thu hồi trường kiếm, liếc mät đưa tình với trọng tài Dạ Thiên Phong.
Kết quả trận tỷ thí này năm trong dự kiến của mọi người, dù sao thì thực lực hai người cũng cách xa nhau, căn bản không có gì để so sánh, Trương Nhã Hân tuyệt đối không phải đối thủ của Mộ Đình Nhi.
Xem ra đại hội lần này, quán quân không ai khác ngoài nàng.
“Phong Nhi, đó là nữ tử ngươi yêu mến sao?” Tử Nguyệt hoàng nhẹ nhàng vuốt chòm râu, cười nói, “Không tồi, bất kể là thiên phú hay tính tình đều rất tốt, ánh mắt ngươi thật tốt, trong ba nữ nhi Mộ gia chỉ có Mộ Đình Nhi không cùng huyết thống là kiệt xuất nhất.”
“Hoàng gia gia thích là tốt rồi” Dạ Thiên Phong giật mình, xem ra lần này Hoàng gia gia cũng thích Đình Nhi rồi, cứ như vậy, dù sư phụ không ra mặt, Hoàng gia gia cũng không ngăn cản hẳn cưới Đình Nhi.
Nghe đối thoại của hai ông cháu, Cơ Như Nhã bên cạnh bĩu môi, trong mắt xẹt qua tia khinh thường, Mộ Đình Nhi kia đúng là rất đẹp, thiên phú cũng không tồi, nhưng khiến người †a cảm thấy quá rá.
Thật ra nàng cảm thấy thưởng thức Mộ Như Nguyệt hơn. Đúng lúc này, thanh âm tuyên chiến lại vang lên.
“Tiếp theo, Mộ gia Mộ Như Nguyệt và Hộ quốc tướng quân Lý Lộ.”
Lời vừa dứt, cả võ trường yên tĩnh lại.
Mà bất cứ ai cũng chưa từng nghĩ đến, ngoại trừ Mộ Đình Nhi còn có người mang lại hiệu quả như thế.
"Trên đài luận võ, bạch y thiếu nữ đi tới chính giữa. Tuy hiện tại thiếu nữ có chút mảnh khảnh nhưng dung nhan tuyệt sắc kia khiến người ta không thể nhìn gần. So với vẻ đẹp nhu nhược của Mộ Đình Nhi, khí chất của nàng lại giống như tuyết sơn lạnh giá, như tùng trúc ngạo nghễ không sợ giá rét.
Tất cả mọi người không thể không thừa nhận, nữ nhi kiệt xuất nhất của Mộ gia là Mộ Đình Nhi, nhưng người đẹp nhất không thể nghi ngờ là đệ nhất phế vật Tử Nguyệt quốc Mộ Như. Nguyệt.
Nàng đẹp như đóa hoa dưới ánh trăng, nhất thời khiến mọi người nhìn không chớp mắt.
“Ngươi chính là Mộ Như Nguyệt.” Lý Lộ cong khóe môi, ánh mắt nhìn Mộ Như Nguyệt có chút càn rỡ, “Nếu ngươi thua †a, ngươi làm tiểu thiếp thứ 13 của ta, thế nào?”
“Có thể" Mộ Như Nguyệt mỉm cười thật tươi nhưng nụ cười kia không hề có độ ấm, “Nhưng nếu ngươi thua, từ nay về sau phải phục tùng ta, nhận ta làm chủ tử, ngươi đồng ý không?”
“Ha hai” Lý Lộ cười to hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía Mộ Như Nguyệt có chút hứng thú, “Đồng ý thì đã sao?” Giọng nói hạ thấp, hắn dừng một chút, nói tiếp, “Bởi vì ta sẽ không thua!”
Mộ Như Nguyệt nổi danh phế vật ở Tử Nguyệt quốc, sao. hẳn có thể thua nàng?