Ngụy Thư Tĩnh?
Vân Trân sửng sốt.
"Việc này có liên quan gì tới Ngụy đại ca? Huynh ấy một không đeo dây thắt, hai sẽ không đi khuyên bảo người ta." Vân Trân hỏi.
Vân Miêu hừ hừ: "Chuyện này muội không hiểu rồi. Muội cảm thấy con người Ngụy thiếu hiệp thế nào?"
"Ừm... Mặt lạnh nhưng thiện tâm, võ nghệ cao cường." Vân Trân nói.
"Còn muội?" Xuân Miêu hỏi Quả Nhi.
Quả Nhi đỏ mặt: "Không ai soái hơn huynh ấy."
"..." Vân Trân có chút đần độn.
"Muội hiểu chưa?" Xuân Miêu nháy mắt với nàng.
"..."
Nàng thật sự hi vọng mình không hiểu.
Nhưng Quả Nhi đỏ mặt cùng ánh mắt ám muội của Xuân Miêu khiến nàng không muốn hiểu cũng phải hiểu.
Cho nên, đây là định nhờ Ngụy Thư Tĩnh hi sinh sắc đẹp sao?
...
Vân Trân ấp a ấp úng nói ra thỉnh cầu của mình.
Vốn tưởng rằng Ngụy Thư Tĩnh sẽ do dự.
Kết quả không cần nghĩ ngợi, y trực tiếp đồng ý.
Bọn họ nhân lúc mặt trời chưa lặn, nhanh chóng đưa dây thắt tới chỗ thôn dân. Quả nhiên đúng như Xuân Miêu nói, người trong thôn đều rất tình nguyện giúp đỡ họ. Đồng thời, dưới tác dụng của "mỹ nam kế", thái độ của mọi người càng tích cực.
Sau khi hẹn bọn họ thời gian đến lấy dây thắt, Vân Trân cảm tạ mãi, rồi cùng Ngụy Thư Tĩnh, Xuân Miêu và Quả Nhi về Thanh Lương sơn trang.
Lúc trở về, giờ cơm đã qua.
Vân Trân tự mình xuống bếp nấu cơm cho họ.
Thời điểm nấu cơm, Xuân Mầm và Quả Nhi ở bên cạnh cắn hạt dưa, Ngụy Thư Tĩnh tới giúp nàng nhóm lửa.
"Ngụy đại ca, chuyện hôm nay thật sự đa tạ huynh." Vân Trân nói.
Ngụy Thư Tĩnh ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nàng: "Không có gì."
Không biết thế nào, bị y nhìn chăm chú, Vân Trân thế mà cảm thấy không được tự nhiên.
Nàng xoay người đi lấy chén, nhân cơ hội tránh đi ánh mắt của Ngụy Thư Tĩnh.
A.
Trong lòng nàng thở dài.
Không chỉ Ngụy Thư Tĩnh, còn có Xuân Miêu và Quả Nhi, nàng đều nợ một phần ân tình. Với tình cảnh của nàng hiện tại, vẫn nên sớm trả thì hơn.
Lúc bọn họ ăn cơm, có người tới.
Vân Trân ngẩng đầu, phát hiện vậy mà là đại nữ nhi của Tôn gia Tôn Thúy Nga.
Tôn Thúy Nga lớn hơn Vân Trân hai ba tuổi, diện mạo thanh tú.
"Trân Nhi, nghe nói muội đang tìm người hỗ trợ thắt dây. Nếu có việc gì, ta có thể hỗ trợ." Tôn Thúy Nga nói.
Mới đầu, Vân Trân còn không biết sao nàng ấy lại qua hỗ trợ, dù sao giữa họ cũng không có giao thoa gì. Có điều rất nhanh đã phát hiện, trong lúc đang nói, Tôn Thúy Nga có trộm nhìn về phía Ngụy Thư Tĩnh, nhìn xong, mặt càng đỏ.
Vân Trân sửng sốt.
Nàng thiếu chút đã quên, người thời cổ đại đều kết hôn sớm.
...
Được mọi người hỗ trợ, trong thời gian quy định, Vân Trân nộp ra được một ngàn nút thắt.
Sau khi giao nộp, Tô trắc phi không khó xử nàng nữa.
Kế tiếp là tết Nguyên Tiêu.
Thiếu đi Xuân Nhụy, công việc chuẩn bị bữa cơm tết Nguyên Tiêu do Xuân Trà phụ trách, Vân Trân vẫn được sắp xếp ở phòng bếp hỗ trợ.
May mà tối đó không xảy ra sai sót gì. Chỉ là lúc hoàng hôn, người của vương phủ từ kinh thành tới, truyền đạt lời của vương gia và vương phi. Sau khi nghe xong, tâm tình Tô trắc phi có chút không tốt, ngay cả bữa tối cũng chỉ ăn một ít.
...
Thời tiết ấm dần.
Vân Trân nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa đông lạnh lẽo này cuối cùng cũng qua.
Nguyên Bảo nói với nàng, hiện tại Triệu Húc ngày càng ít nói chuyện, mỗi ngày đều ở trong thư phòng, không phải đọc sách thì là viết chữ. Tô trắc phi định sau đầu xuân sẽ mời tiên sinh cho hắn.
Có điều trước đó, còn một chuyện lớn phải làm, đó là sửa chữa sơn trang vỡ nát này.