Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 94: Giả dạng lưu manh




Từ Vân Tưởng im lặng, thật lâu sau mới bất đắc dĩ nói: “Xem ra mọi thứ đều là số mệnh. Có điều, chỉ cần ta còn chưa chết thì tuyệt đối sẽ không cho phép cậu động đến nó.”
Kỳ Tễ làm ra vẻ mặt có lỗi, nói: “Nhưng mà lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy đã bán cho tôi một năm tuổi thọ.”
“Cậu...” Từ Vân Tưởng có chút kích động, dường như muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được. Bà chỉ là một bà lão, tay trói gà không chặt, có thể làm gì được Kỳ Tễ đây?
“Đêm đã khuya, chắc là bà cũng mệt rồi, mời bà đi ngủ trước đi. Ngày mai dậy, có thể bà sẽ nhìn thấy cháu cố ngoại của bà đấy.” Kỳ Tễ vỗ vỗ tay, lập tức có một phụ nữ trung niên ăn mặc như bảo mẫu đi vào, mời Từ Vân Tưởng sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Từ Vân Tưởng trừng mắt nhìn Kỳ Tễ một cái rồi mới đứng dậy rời đi.
Kỳ Tễ đi ra ban công bên ngoài, hơi nhếch cằm, nhìn ra bầu trời đêm tối đen như mực phía xa. Trăng sáng sao thưa, dường như biểu thị thời tiết ngày mai rất đẹp, anh khẽ nhếch khóe môi, đợi hơn hai ngàn năm, cuối cùng anh cũng có thể đợi được.
Anh cho rằng trải qua năm rộng tháng dài tôi luyện như vậy, anh đã có thể tâm như nước lặng, gợn sóng chẳng thấy thấy ưu phiền, chỉ có điều càng đến gần thời khắc kia, anh phát hiện bản thân càng kích động, ngay cả tim đập cũng nhanh hơn một chút.
Thì ra tim anh vẫn chưa chết, máu anh chưa lạnh như băng, vẫn có thể đủ sôi sục!
“Ông chủ, mọi công việc ngày mai đã chuẩn bị ổn thỏa, chúng tôi đã sắp xếp nhân viên giám sát khắp các nơi từ nội thành đến ngoại thành, chắc chắn sẽ không để cho bất kỳ ai ngoài mục tiêu phát hiện ra nơi này.” Một bóng đen lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau Kỳ Tễ, hạ thấp giọng báo cáo.
“Các ngươi không phải đối thủ của anh em nhà họ Viên, hơn nữa bọn họ chắc chắn sẽ ngụy trang.” Kỳ Tễ khẽ cười một tiếng, nói: “Chúng ta không thể xem thường chỉ số thông minh của bọn họ.”
“Nhưng mà bọn họ có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có hai người. Hơn nữa ông chủ cho manh mối núi Vô Nhai này, ánh mắt bọn họ sẽ bị đổ dồn cả vào chỗ đó, sẽ không biết đây chỉ là thủ thuật che mắt?” Bóng đen có chút không phục, nói: “Tôi đã sắp xếp lượng lớn người ở gần núi Vô Nhai, chỉ cần nhìn thấy nhân vật khả nghi xuất hiện sẽ lập tức bắt lấy.”
Kỳ Tễ nói: “Núi Vô Nhai thật sự chỉ là một thủ thuật che mắt, nhưng bọn họ có thể bị lừa hay không thì khó nói, vĩnh viễn đừng xem thường đối thủ. Bắc Thanh kia chính là người của Sở mật vụ, anh ta vẫn luôn điều tra ta, biết không ít tin tức của ta, tòa biệt thự này có lẽ đã được ghi chép trong hồ sơ.”
“Vậy phải làm sao?” Bóng đen hơi lo lắng, ngày mai là thời điểm quan trọng nhất, cũng không thể thất bại trong gang tấc.
“Cứ để bọn họ đến đây đi.” Kỳ Tễ thản nhiên nói.
Bóng đen muốn nói lại thôi, nhưng nghĩ đến thủ đoạn của ông chủ quỷ thần khó lường, lại cảm thấy chính mình lo lắng dư thừa. Có thể đi theo bên người ông chủ là vinh quang lớn nhất đời này của hắn, cũng là lựa chọn chính xác nhất! Hắn dám bảo đảm, ông chủ là người sống lâu nhất trên thế giới, cũng là người duy nhất có thể lấy đi tuổi thọ của người khác!
Bóng đen rất kích động, bởi vì ông chủ đã đồng ý với hắn, mỗi khi hắn cống hiến sức lực mười năm, ông chủ sẽ tăng cho hắn thêm một năm tuổi thọ. Hắn hiện giờ mới ba mươi mốt tuổi, đã cống hiến sức lực mười một năm cho ông chủ, tương đương với việc đã kiếm được một năm tuổi thọ!
Vinh quang như vậy, người bên ngoài có hâm mộ như thế nào cũng không thể có được.
Đêm tối dài đằng đẵng thoáng cái qua đi, khi mặt trời lại dâng lên, Từ Du đột nhiên có cảm giác trên vai gánh vác sứ mệnh. Giống như trưởng thành đến bây giờ chính là vì hôm nay. Cô vươn vai, dùng khăn nóng lau mặt, bắt bản thân phải lên tinh thần.
Cô biết, hôm nay chính là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời, cô không biết kết cục của mình như thế nào, nhưng cô rất rõ ràng, con đường này cô phải đi tới cùng, không có đường lui.
“Chị cứ việc yên tâm đi đi, bọn em sẽ âm thầm bảo vệ chị.” Viên Chỉ Hề không biết từ khi nào đã đến bên cạnh cô, cùng cô nhìn về mặt trời vừa nhô lên đằng xa, ánh đỏ vàng tráng lệ này dường như là màu sắc hoa mỹ chói mắt nhất trên thế giới.
Từ Du nghiêng đầu nhìn cậu một cái, bật cười vui vẻ.
Viên Chỉ Hề hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ, làn da vốn trắng nõn trơn nhẵn đã biến thành màu ám vàng, ánh mắt, lông mi cũng được chỉnh trang, so với trước đó thì trông khí khái hơn không ít. Cả đầu tóc dài bị làm thành kiểu smart, trên trán còn nhuộm mấy sợi, bên tai trái đeo hai khuyên tai sáng lấp lánh, nhưng thật ra nhìn vô cùng quê mùa.
Cậu mặc một áo thun màu đen, trên áo thun còn in hình cái miệng khổng lồ, nhìn thế nào cũng không giống đứa trẻ ngoan.
Nếu nói trước đây, cậu đẹp giống như một bé gái chưa nếm trải khói lửa nhân gian, vậy thì hiện giờ chính là một thanh niên đua đòi, lưu manh vô lại, không học hành đàng hoàng, không nghề nghiệp lại quê một cục.
Nếu như nói chỗ nào vẫn còn bóng dáng của Viên Chỉ Hề, đại khái chính là khung mặt và chiều cao, ngay cả vóc dáng cũng không giống, bởi vì bên trong quần áo độn bông, so với trước đây đã mập hơn một chút.
“Như vậy xấu lắm sao?” Thấy Từ Du nhìn chằm chằm, còn không chút che giấu mà phì cười, Viên Chỉ Hề cảm thấy hơi xấu hổ. Đây đều là do Từ Mỹ Hoa hóa trang cho cậu, ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra chính mình nữa là.
“Không, thật ra vẫn rất tuấn tú. Có điều, đến lúc đó em phải giả vờ cho khí chất phù hợp hơn một chút.” Từ Du buồn cười, khiến cho Viên Chỉ Hề luôn thích đơn giản, sạch sẽ hóa trang như vậy, cũng thật sự làm khó cậu chàng rồi.
“Ừm, em hiểu rồi.” Viên Chỉ Hề nói, “Thật ra Kỳ Tễ sẽ không tùy tiện ra ngoài, xác suất bị hắn nhìn thấy vô cùng nhỏ, thuộc hạ của hắn cũng không quen em, rất khó nhận ra em.”
Từ Du tán đồng, gật đầu, nói: “Chỉ cần em không dùng đến võ công thì cơ bản có thể che giấu được. Hơn nữa hiện giờ ngoài đường thiếu gì mấy tên choai choai như vậy không ít, bọn họ sẽ không đặc biệt chú ý tới em.”
“Vậy em thì sao? Chị Từ, chị xem xem tạo hình của em thế nào?” Viên Chỉ Yên cũng lững thững đi ra, sau khi hóa trang thì tạo hình của cô không khoa trương như vậy, chỉ mặc một bộ áo da, quần da bó sát màu đỏ vô cùng hút mắt, trên tay cô còn cầm một cái kính mát màu đỏ, vừa đeo lên mặt liền hoàn toàn trở thành một cô gái đua đòi.
Viên Chỉ Yên trước kia không trang điểm gì thì mang lại cho Từ Du cảm giác một tiểu tinh linh tràn đầy hơi thở thanh xuân, hiện giờ hóa trang như vậy mới phát hiện thật ra gương mặt của cô rất có nét, lại thêm vẻ chín chắn và gợi cảm.
“Có điều kính mát này… giờ đeo có phải không thích hợp lắm không?” Lúc này mới tháng tư, tuy rằng nhiệt độ đã hơn hai mươi độ, nhưng không nóng bức giống tháng bảy, tháng tám, mặt trời cũng không nóng bỏng như vậy.
“Em hiện giờ chính là một cô gái đua đòi, phong cách khác người, đương nhiên phải có vài thứ không bình thường.” Viên Chỉ Yên xoay một vòng, đối với hóa trang của mình vô cùng hài lòng, bộ quần áo này ôm lấy dáng người xinh đẹp của cô, mặc thế này ra ngoài chắc chắn có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, “Hơn nữa đeo cái này có thể che đi phần lớn dung mạo, khiến người khác không nhận ra.”
“Cũng đúng. Em mặc như vậy thật sự rất đẹp, nhưng mà… có khi nào bởi vì quá gây chú ý mà bị nhận ra hay không?” Việc theo dấu này, chẳng phải ăn mặc càng bình thường, càng tầm càng tốt sao?
Ở thành phố nhỏ này, giả dạng lưu manh như Viên Chỉ Hề thật ra rất nhiều, cũng không tính là quá bắt mắt, hơn nữa dung mạo cậu cũng trở nên bình thường hơn rất nhiều. Mà Viên Chỉ Yên vừa khéo lại tương phản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.