“Chờ đã, anh nói chúng ta? Anh Bắc Thanh, anh cũng muốn đi sao?” Vẻ mặt Viên Chỉ Yên đầy nghi hoặc, Bắc Thanh không hề biết chút võ công quyền cước nào, đối phó với người thường thì thôi không nói, lần này, người bọn họ phải đối mặt chính là Kỳ Tễ đó.
Nếu Bắc Thanh đi, chắc chắn sẽ gây cản trở.
“Tôi đương nhiên phải đi, đừng quên, tôi là đội trưởng của mọi người.” Bắc Thanh cố ý đùa giỡn, nói: “Lẽ nào mọi người không sợ tôi một mình bỏ chạy, không để lại tiền lương cho mọi người sao?”
Viên Chỉ Yên nhanh mồm nhanh miệng nói: “Tiền lương rất quan trọng, nhưng mà mạng vẫn quan trọng hơn. Anh Bắc Thanh, tuyệt đối không phải em chê anh, nhưng anh sẽ kéo chân mọi người mất.” Cô cũng không muốn lại bị Bắc Thanh ôm eo chạy như điên.
“Em xem, bình thường khi có người nói câu ‘không phải em chê anh’ như vậy, chính là đang ghét bỏ đối phương rồi còn gì.” Bắc Thanh không tức giận, nhưng cũng không từ bỏ quyết định của mình, “Mọi người cho rằng tôi chỉ có một sản phẩm công nghệ cao là quả cầu bắn trả sao? Chỗ tôi còn có máy lần theo dấu vết, máy định vị, có thể bảo đảm chúng ta lúc nào cũng nắm được hướng đi của Du Du.”
“Trời, không có sản phẩm công nghệ cao này của anh, anh họ em cũng sẽ không để lạc chị Từ. Anh Bắc Thanh, anh quá coi thường bọn em rồi.” Viên Chỉ Yên cười sâu xa, người nhà họ Viên bọn họ ra ngoài, nếu ngay cả chút bản lĩnh đó cũng không có, sao còn tự xưng là con cháu của Viên Thiên Cương được?
Từ Du đột nhiên nhớ tới một việc, liên tục gật đầu nói: “Cái khác chưa nói, dù sao mũi của Viên Chỉ Hề cũng rất thính, dọc đường ngửi mùi tìm cũng được rồi.”
Viên Chỉ Hề kiêu ngạo ưỡn ngực, cậu coi như đây là lời khen ngợi.
Bắc Thanh không ngờ hai anh em này còn có tài nghệ như vậy, lúc này đành phải chịu thua, nhưng vẫn kiên trì muốn đi.
“Tôi đây còn có máy phân tích địa hình, mọi người còn có thể đoán trước được địa hình chỗ Kỳ Tễ sao?”
Anh em Viên Chỉ Hề nhìn nhau, cái này... thì thật sự không thể, nếu nói có thì ông nội và ông cố còn có thể.
“Vậy được rồi, miễn cưỡng dẫn anh theo vậy.” Viên Chỉ Hề thỏa hiệp, có lẽ Bắc Thanh còn có sản phẩm công nghệ cao khác, chỉ là chưa nói ra. Nhiều người thì thêm một phần sức mạnh, huống chi là Bắc Thanh có sản phẩm công nghệ cao.
Bắc Thanh bị hai anh em này chê bai ra mặt nhưng trước sau vẫn giữ được bình tĩnh, khuôn mặt liền mỉm cười. Sự bình tĩnh này cũng khiến người ta không thể không bội phục.
Từ Du đột nhiên cảm thấy người này chính là một con cáo già thuần chủng. Có điều được cáo già như vậy quan tâm cũng không tệ, cô không phải đang chiến đấu một mình, đằng sau cô còn có một nhóm bạn bè, những người bạn có sở trường riêng.
Mọi người cả đêm không ngủ, bọn họ không quen thuộc địa hình ở núi Vô Nhai, bởi vậy cả đêm đều tìm hiểu thông tin có liên quan đến núi Vô Nhai. Lần này lại tra ra không ít thứ.
Ngọn núi này cách nội thành thành phố bên cạnh sáu mươi, bảy mươi dặm, chỉ có một con đường cái rộng hơn hai thước đi qua dưới chân núi, phương tiện công cộng và taxi chắc chắn không có, xe lui tới đều là xe tư nhân, xe vận tải nhỏ, xe ba bánh cùng với xe máy.
Núi Vô Nhai không quá cao, cũng chỉ bốn, năm trăm mét, đỉnh núi quanh năm mây mù che phủ, lúc mây mù dày đặc sẽ bao phủ cả ngọn núi, bao gồm cả phạm vi mấy dặm rừng cây. Đi dọc theo quốc lộ có mấy đường nhỏ đều thông lên núi Vô Nhai, có điều đều phải đi qua mấy trăm mét rừng cây trước, bởi vì mảnh rừng này rất rậm rạp cho nên khiến người ta cảm giác có chút âm u. Hiện giờ cho dù là cư dân ở lân cận, bình thường cũng sẽ không tùy tiện đi vào rừng.
“Kỳ Tễ chưa nói với chị đi theo đường nhỏ nào vào núi, lẽ nào chị chờ ở bên cạnh quốc lộ?” Từ Du thầm nói Kỳ Tễ chắc chắn đề phòng bọn họ, có lẽ là sợ bọn họ tra rõ địa hình.
“Chờ đã, hình như chúng ta đã xem nhẹ một vấn đề quan trọng.” Chân mày Viên Chỉ Hề nhíu chặt, lo lắng nói: “Chúng ta vẫn luôn chú ý vào núi Vô Nhai, nhưng Kỳ Tễ cũng không nói rõ ràng là anh ta ở tại núi Vô Nhai.”
Từ Du lập tức hiểu được ý cậu, bừng tỉnh, nói: “Ý em là, núi Vô Nhai có thể chỉ là thủ thuật che mắt, mục đích chính là để thu hút sự quan tâm của chúng ta, phân tán lực chú ý? Bà cố ngoại cũng có thể không bị giấu ở núi Vô Nhai, mà là ở chỗ khác?”
“Đúng vậy, đúng vậy, cái này rất có khả năng, Kỳ Tễ vô cùng gian xảo, tuyệt đối sẽ không để lại sơ hở lớn như vậy cho chúng ta tìm.” Bắc Thanh cũng được nhắc nhở, thật ra rất nhiều tội phạm bắt cóc đều thích chơi chiêu này nhất, trước dẫn người giao tiền chuộc tới một chỗ, chờ sau khi người đó tới nơi lại bảo tới địa điểm thứ hai, có khả năng sẽ thay đổi địa điểm ba bốn lần. Có người còn thay đổi thời gian.
“Nói vậy, chúng ta muốn đi theo Du Du sẽ rất khó khăn, cũng không có cách nào đoán trước tình hình địa điểm cần đến thật sự như thế nào.”
Viên Chỉ Yên thật sự bội phục cách suy nghĩ của những người này, đề nghị: “Vậy chúng ta cứ tra hết những chỗ đặc biệt của thành phố bên cạnh sao?”
“Những nơi như thế quá nhiều, chúng ta không thể làm xong chỉ trong một đêm.” Lớp kính lạnh như băng của Bắc Thanh lóe lên một tia gian xảo, khẽ cười, nói: “Nếu tôi là Kỳ Tễ, nói không chừng sẽ lựa chọn một chỗ không chút bắt mắt.”
“Anh Bắc, Kỳ Tễ ở thành phố bên cạnh có bất động sản không?” Từ Du bỗng nhiên hỏi.
Bắc Thanh ngẩn ra, lập tức vui vẻ nói: “Tôi điều tra trước một chút.” Anh gõ bàn phím lạch cạch một lúc lâu, cuối cùng vẻ mặt vui mừng, nói: “Thật sự có một căn biệt thự, căn biệt thự thuộc một trong những thân phận trên danh nghĩa của anh ta, tôi điều tra vị trí cụ thể, phát hiện ở ngay trên đường tới núi Vô Nhai, có điều cách nội thành chỉ có mười dặm.”
“Chính là chỗ này rồi.” Mọi người rũ sạch vẻ u sầu, trên mặt đều có thêm chút tự ti.
Cùng lúc đó, trong một biệt thự trang hoàng xa hoa ở thành phố bên cạnh, một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi đối mặt với một bà cụ, chính là Kỳ Tễ và bà cố ngoại của Từ Du, Từ Vân Tưởng.
Bầu không khí giữa hai người không thể nói là hài hòa, nhưng cũng không giương cung bạt kiếm, chỉ có thể nói rất bình thản.
“Kế hoạch của cậu sẽ không thành công. Tuy rằng Từ Du là con cháu nhà họ Từ bọn ta, nhưng quan hệ của nó với ta cũng không gần gũi, sẽ không vì bà lão như ta mà một mình đi vào nơi nguy hiểm. Anh bạn trẻ, ta khuyên cậu mau chóng dừng tay lại đi, cậu làm như vậy sẽ bị trời phạt.” Từ Vân Tưởng tuổi tác đã cao, bà rất gầy, dường như chỉ còn lại da bọc xương. Nếp nhăn trên mặt rất sâu, làn da vàng sạm, tóc bạc trắng, nhưng mà một cụ già như vậy lại khiến Kỳ Tễ không dám xem thường.
“Hình như bà biết tôi muốn làm gì nhỉ, xem ra tôi không bắt nhầm người. Về phần cháu gái cố của bà, tôi tin cô ấy chắc chắn sẽ đến. Chắc bà hoàn toàn không hiểu Từ Du rồi.” Kỳ Tễ dường như nghĩ tới điều gì đó, khóe môi không khỏi lộ ra một nụ cười thản nhiên.
“Cậu hiểu nó đến vậy sao?” Trái lại, lần này Từ Vân Tưởng có chút bất ngờ, bà bình tĩnh nhìn chằm chằm Kỳ Tễ, hỏi: “Có thể nói với bà lão tôi một câu, cậu làm sao tìm được nó hay không?”
Ánh mắt Kỳ Tễ lấp lánh, bà cụ này nói là tìm được, mà không phải gặp được, xem ra đối phương rất hiểu rõ chuyện của mình.
“Có thể, nhưng thật ra cũng không phải tôi tìm được cô ấy, mà là cô ấy tìm được tôi. Buổi tối hôm sinh nhật thứ hai mươi mốt của cô ấy, cô ấy đã chủ động xông vào tiệm Trường Sinh của tôi.”