Sư phụ, người nói thật chứ?” Ánh mắt Kỳ Trạch sáng lên, buột miệng thốt ra. Ngay sau đó mới chợt nhận ra, nhìn thoáng nhìn qua Kỳ Tễ, trên mặt đầy vẻ áy náy.
Từ Phúc vỗ vỗ vai Kỳ Trạch, ôn hòa cười nói: “Đương nhiên là thật, vi sư đã lừa gạt các con bao giờ chưa? Lò đan dược này của vi sư có không ít viên, đến lúc đó vi sư cùng các con đích thân đưa cho cha mẹ các con có được không?”
“Nhưng mà sư phụ, mấy năm này chúng ta vẫn không thể trở về đúng không? Liệu có khi nào không về được nữa không?” Đối với lời nói của ông ta, Kỳ Tễ vẫn còn nghi vấn, có thể Kỳ Trạch dễ bị lừa, nhưng cậu thì không.
“Vậy thì lại chờ vài năm thôi. Đồ nhi, có lời này sư phụ vẫn chưa nói với các con. Số mệnh Đại Tần đã dần dần suy bại, chống đỡ không được mấy năm nữa. Chúng ta chỉ cần ở lại đây thêm vài năm, chờ số mệnh Đại Tần hoàn toàn suy kiệt chính là lúc trở về, đón cha mẹ các con đến là được rồi.”
“Thật sao?” Kỳ Tễ có chút ngạc nhiên, ngay cả vận mệnh quốc gia mà sư phụ cũng có thể tính ra? Nếu thật là như vậy, việc sư phụ đưa mọi người tới đây ở tạm, trái lại thật sự là biện pháp tốt.
Nhưng Kỳ Tễ cảm thấy, Từ Phúc cũng có toan tính riêng của mình, ông ta muốn tự lập một bầu trời riêng.
“Sư phụ sẽ không lừa các con. Được rồi, các con đi về trước đi, việc thuốc trường sinh bất tử không cần quan tâm, chờ thành đan là được.” Từ Phúc đẩy hai anh em ra ngoài, sau khi đóng kín cửa phòng mới có chút đăm chiêu, không phải tên nhóc Kỳ Tễ này đã nhìn ra gì đó rồi chứ?
Ngoài cửa, Kỳ Tễ nắm chặt nắm tay, vẻ mặt chán nản, cậu thật sự vẫn không dám nói ra, không dám đối nghịch với sư phụ.
“Ca, chúng ta trở về đi.” Kỳ Trạch lôi kéo cánh tay cậu rời khỏi nơi thị phi này.
Năm mươi ngày, lại liên tục có thêm năm mươi người mất tích, mỗi một người, hai anh em Kỳ Tễ đều thấy trong mắt, ghi tạc trong lòng, áp lực gánh chịu cũng càng lúc càng lớn.
“Tổng cộng đã chết chín mươi chín người, bốn mươi chín bé gái, năm mươi bé trai. Thuốc trường sinh bất tử hôm nay là thành đan rồi, tiểu Trạch, chúng ta cuối cùng không cần tiếp tục chịu đựng sự tra tấn vì có thêm người chết nữa.” Kỳ Tễ vùi mặt vào trong lòng bàn tay, có lẽ, cậu cũng trở nên vô tình vô nghĩa rồi, ngay cả đồng cảm với những người đã chết này thế nào đi nữa nhưng cũng không đứng ra ngăn chặn.
Lẽ nào, cậu cũng có lòng dạ nham hiểm giống sư phụ, vì trường sinh bất tử mà có thể hy sinh bất cứ thứ gì.
“Ca, cái này không phải lỗi của ca, không phải lỗi của chúng ta, không cần khó chịu nữa.” Đầu Kỳ Trạch tựa lên vai Kỳ Tễ, nước mắt lại chảy xuống lúc nào không hay, làm ướt vai Kỳ Tễ.
Lúc thuốc trường sinh bất tử thành đan lại khiến gió mưa biến sắc, chớp giật sấm rền!
Sự kiện, nhiều ngày liên tục có người mất tích đã sớm khiến dân chúng hoảng sợ trong lòng, có lẽ có người đã đoán được, chẳng qua người khôn giữ mình, oán thán mà không dám nói gì; hoặc có thể rất nhiều người thật sự không đoán được, nhưng may mắn thoát được một kiếp. Nhưng cho dù thế nào thì đều bị mưa rền gió dữ xảy ra bất thình lình đánh vỡ tâm thần, cho rằng đây là sự trừng phạt đến từ ông trời, sợ tới mức mãi lâu sau mà vẫn không thể bình tĩnh lại.
“Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…” Từ Phúc thu đan dược đã luyện thành công, ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, cuối cùng ông ta cũng đã luyện chế thành công thuốc trường sinh bất tử rồi! Cuối cùng cũng luyện chế thành công rồi!
Nhìn mấy viên đan dược màu đen tản ra mùi thơm kỳ dị trong bình, trong ánh mắt Từ Phúc vụt qua một tia điên cuồng, từ nay về sau còn phải sợ trời đất ư? Sợ thế nhân sao? Ông ta chính là thần của thế giới này!
Nhưng ông ta cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, nếu việc người dân mất tích vừa chấm dứt, ông ta liền luyện thành đan, vậy thì không khỏi sẽ dẫn tới nhiều ngờ vực. Từ Phúc cẩn thận cất bình đan dược đi, lại tùy tiện bỏ thêm vài thứ vào trong lò, giả vờ tiếp tục luyện đan.
Từ đó về sau, quả nhiên không ai mất tích nữa, đám đông hoang mang khiếp sợ cũng thở phào nhẹ nhõm, Kỳ Tễ và Kỳ Trạch cũng vậy. Nhưng bởi vì mãi mà không nhận được tin Từ Phúc luyện chế đan dược thành công, nên hai anh em vẫn không dám lơi lỏng cảnh giác.
Lại qua nửa tháng, Từ Phúc đột nhiên mở cửa phòng luyện đan, tuyên bố đã luyện chế thành công thuốc trường sinh bất tử, điều này như một liều thuốc trợ tim cho tất cả mọi người, vẻ lo lắng cũng đã biến mất một chút.
Nhìn thấy bình trắng trong tay Từ Phúc kia, Sử Tiền Trì vừa kích động, vừa nghi hoặc, hỏi: “Tiên sinh, trong này chính là thuốc trường sinh bất tử?”
“Đúng vậy, ta vừa thành đan liền lấy ra cho mọi người xem.” Từ Phúc mở nắp bình ra, ngay lập tức có một mùi thuốc mê người bay ra, khiến cho Sử Tiền Trì hận không thể lập tức nuốt ngay một viên.
“Có điều tiên sinh, trong này hẳn là chứa không dưới một trăm viên sao?” Ông ta vẫn nhớ Từ Phúc từng nói, ít nhất có thể luyện chế ra một trăm viên. Nhưng cái bình nhỏ như vậy, có thể chứa mười viên hay không cũng là một vấn đề rồi.
Sử Tiền Trì cảm thấy, có lẽ mình đã bị lừa rồi.
Từ Phúc đau lòng nói: “Lần đầu tiên luyện chế thuốc trường sinh bất tử, kinh nghiệm ta không đủ, vốn là liều lượng một trăm viên lại phần lớn đều thất bại, cuối cùng chỉ luyện ra sáu viên, ta thật sự hổ thẹn với mong đợi của mọi người.”
Sử Tiền Trì thật sự có chút thất vọng, nhưng vừa nghĩ tới tốt xấu gì cũng không phải một viên, có sáu viên, chắc chắn sẽ có phần của mình. Nghĩ tới đây, tâm trạng ông ta liền khôi phục lại.
“Tiên sinh nói gì chứ, từ cổ chí kim ngài chính là người tài nhất! Thuốc trường sinh bất tử, thứ chỉ có thần tiên mới có được này mà ngài lại luyện chế ra được, vậy không phải đồng nghĩa là sánh ngang với thần tiên sao?!” Sử Tiền Trì nịnh hót khiến Từ Phúc lâng lâng. Tất nhiên vào lúc đan thành, Từ Phúc đã tự nhận là sánh ngang thần tiên rồi.
Từ nay về sau trường sinh bất tử, đây không phải thần tiên thì là gì?
Có điều Từ Phúc cũng không lén ăn trước một viên, tuy rằng là đan dược chính mình luyện chế ra, cũng chắc chắn có hiệu quả trường sinh, nhưng vẫn có một phần cảnh giác.
Dù sao cũng có sáu viên, chờ người khác ăn trước một viên, xem xem hiệu quả sau đó thế nào rồi tính.
“Đúng, đúng, đúng, ngài chính là thần tiên rồi.”
“Trong trong lòng chúng tôi ngài chính là thần tiên!”
“Tiên sinh, mau dùng một viên đi, xem xem có phải thật sự có thể trường sinh bất tử hay không.”
“…”.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Mọi người mồm năm miệng mười bàn luận, ngay cả Kỳ Tễ và Kỳ Trạch cũng có chút chờ mong.
Sáu viên, bản thân sư phụ dùng một viên, Sử Tiền Trì một viên, vậy cũng còn dư bốn viên. Nếu hai anh em bọn họ mỗi người được chia một viên thì có thể giữ cho cha mẹ rồi, về phần chính mình, cùng lắm thì về sau lại tìm kiếm máu phượng hoàng để sư phụ luyện chế thêm…
Nhưng mà lại luyện chế một lần, có phải lại phải hy sinh chín mươi chín người hay không? Kỳ Tễ lại trở nên rối rắm.
Từ Phúc khoát tay áo, mỉm cười nói: “Gần đây thân thể ta không khỏe, luyện đan đã lâu, trong thân thể tích tụ không ít độc tố tạp chất, cần tinh lọc trước một chút mới có thể dùng đan dược.”
Tất cả mọi người đều nghe vậy đều tỏ vẻ đã hiểu, gật gật đầu. Lần này lần này luyện đan hơn một trăm ngày, có thể hiểu được là vô cùng mệt mỏi, thân thể cũng chịu không nổi, quả thật cần nghỉ ngơi một thời gian trước mới được.
Con ngươi Sử Tiền Trì đảo quanh một vòng, chủ động nói: “Tiên sinh, hay là để tôi tới giúp thử thuốc đi.”
Mọi người lập tức nhìn chằm chằm Sử Tiền Trì, mặt lộ vẻ hâm mộ, ghen tỵ, có điều Sử Tiền Trì là người có địa vị cao nhất dưới Từ Phúc, để ông thử thuốc cũng là thích hợp nhất.
Từ Phúc khen ngợi, nói: “Nếu đã như vậy thì để ông làm người mở đường này đi.”
Ông ta lấy từ trong bình thuốc ra một viên đan dược rồi đưa cho Sử Tiền Trì.