Công Lược Đều Là Tu La Tràng

Chương 154: Bạn Gái Cũ Đột Kích (19)




Editor:KL
Lần nữa nhìn thấy Bùi Uyên lấy lại tinh thần từ trong mừng rỡ, Đường Ninh trực tiếp đồng ý với Tô Mặc chuẩn bị tạm thời mang theo Bùi Uyên đến tiểu viện Tô gia.
Ai bảo Tô Mặc ra lý do thuyết phục như vậy chứ? Sợ đám người Sâm ca không giảng đạo nghĩa, cầm tiền còn nhớ hận Đường Ninh lúc trước ngoan thủ, một khi lên ý xấu gì mặc kệ là khách sạn hay là tiểu viện Tô gia bên này chỉ sợ đều ứng phó không được, mọi người ở cùng một chỗ tốt xấu gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, vừa vặn nhà hắn có đủ phòng.
Lý do như vậy, Đường Ninh thực sự là nghĩ không ra bất luận lý do gì để cự tuyệt, thế là rất nhanh cô liền mang theo Bùi Uyên thu dọn một chút hành lý của mình, cùng đi tiểu viện Tô gia.
Nhân viên cô chiều hôm qua liền cùng lúc xuất phát trở về Thanh thị, chỉ có Đường Ninh còn cùng Tô Mặc ước hẹn đi Văn Sơn, lại trễ một ngày cho nên hoàn toàn không cần lo lắng sẽ liên luỵ đến trên người những người này.
Bạn nói lo lắng đám người Sâm ca cầm tiền còn lên ý xấu như vậy, không bằng thừa dịp thời gian còn sớm, mọi người dứt khoát cùng nhau ngồi xe rời đi không phải tốt sao.
Chuyện này có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi, lý do chủ yếu là em gái nhỏ Tô Nhã vẫn còn đang đi học,, giấy tờ rất nhiều thứ còn chưa có xử lý, cho dù nhanh cũng cần tiêu tốn một hai ngày xử lý một chút, bọn họ không thể đều đi đem một mình cô bé lưu lại, đến lúc đó đám người Sâm ca sẽ trút giận toàn bộ lên một mình tiểu cô nương người ta, như vậy thật không còn kịp rồi...
Thế là em gái nhỏ Tô Nhã buổi sáng thấy ca ca nhà mình vội vã xông ra ngoài, tới gần chạng vạng tối không chỉ đem người mình thích là chị Đường Ninh trở về nhà mình, thậm chí còn siêu trình độ phát huy cũng nhận bạn trai người ta trở về!
Hoàn toàn không biết đến loại thao tác này, nữ sinh cao trung Tô Nhã kinh ngạc đến suýt chút làm rơi gói mì tôm.
Thấy Đường Ninh mang bạn trai soái khí mắt hình như có chút vấn đề cùng mình chào hỏi, còn nói cái gì quấy rầy, Tô Nhã đặt xuống gói mì trong tay, dùng khăn lau miệng, nói không sao, không sao, tuỳ ý ở.
Trên mặt Tô Nhã một mảnh nhu thuận lễ phép, kì thực trong lòng sớm đã lộn xộn đến không biết thế nào mới tốt nữa, chị Đường Ninh vậy mà đã có bạn trai? Bất quá cũng bình thường, chị Đường Ninh muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, dáng người tốt, tính cách càng là làm người khác ưa thích, cô nếu không có bạn trai, cô bé cũng hoài nghi mắt nam nhân trên đời này đều bị mù!
Nhưng chuyện này đều không phải mấu chốt, mấu chốt là cô có bạn trai, anh của cô bé còn... Còn...
Chuyện này chẳng phải là nạy góc tường sao?
Một lòng học tập liền thầm mến đều chưa từng có, Tô Nhã cảm giác tam quan chính mình đang lung lay sắp đổ, sau đó kìm nén không được mang ánh mắt dò xét ca ca nhà mình một chút, lại dò xét một chút.
Không nghĩ tới anh vậy mà là như vậy...
Sau đó cô bé liền phát hiện anh của cô bé còn làm tiểu tam rất phách lối, hoàn toàn nhìn không ra một điểm thẹn thùng xấu hổ của tiểu tức phụ như trước đó ở trước mặt chị Đường Ninh, cái này khiến Tô Nhã trước kia muốn tìm bạn trai như ca ca điên cuồng ở trong lòng lắc đầu.
Mấu chốt anh của cô bé lợi hại nhưng vị bạn trai mắt hình như không nhìn thấy của chị Đường Ninh cũng không phải đèn đã cạn dầu.
Đúng vậy, dù chưa ăn qua thịt heo nhưng đã nhìn qua heo chạy, em gái nhỏ Tô Nhã chỉ một chút liền nhìn thấu sóng ngầm mãnh liệt giữa ca ca nhà mình cùng bạn trai của chị Đường Ninh.
Chẳng lẽ đây chính là tình yêu của người trưởng thành sao, thật là đáng sợ!
Tô Nhã khống chế không nổi mà nuốt ngụm nước miếng, vì làm dịu nội tâm áp lực của mình lại sờ về phía mì sống mình để ở một bên, cắn một ngụm nhỏ.
Bất quá cô bé thấy chị Đường Ninh giống như cũng không phát hiện hai nam nhân bên cạnh mình không thích hợp, còn một mặt thiên chân khả ái, thẳng giống cây sắt thép, không ngừng ý đồ gia nhập vào cuộc trò chuyện giữa hai con gà chọi. Sau đó nói nhiều một câu sẽ khiến cho hai người kia "Chém giết" một bậc, có thể nói, nếu không phải ánh mắt chị Đường Ninh thực sự nhìn không ra một tia khác thường, Tô Nhã liền đã hoài nghi, cô có phải có chủ tâm hay không!
Mắt thấy sắc trời càng lúc càng tối, mùi thơm của thức ăn sát vách cũng chậm rãi truyền tới, cao trung học tập quá nặng, ăn hết một gói mì rất nhanh liền lại đói bụng, Tô Nhã thừa dịp ca ca nhà mình cùng vị bạn trai kia tạm thời ngưng chiến, vội vàng đáng thương giơ lên tay mình.
Trong nháy mắt đem ánh mắt tất cả mọi người đều thu hút đến phía mình, ngay cả vị bạn trai không nhìn thấy kia cũng có cảm giác hướng về phía cô bé, trong lòng bỗng nhiên nhảy một cái, suýt chút bị nước miếng của mình sặc đến, Tô Nhã chịu áp lực cực lớn, lắp bắp nói, "Ca... Ca, chị Đường Ninh... hiện tại không còn sớm, chúng ta có phải nên ăn cơm hay không?"
Nghe được một câu nói như vậy, vừa nhìn diễn vừa châm ngòi, chơi đến quên cả trời đất Đường Ninh liếc nhìn sắc trời ngoài cửa đã hoàn toàn tối xuống, hơi nhíu nhíu mày, "Đúng vậy, trời đã tối rồi, nên ăn cơm thôi, Tiểu Nhã, em chắc là đói bụng rồi đúng không?Tối nay chúng ta ăn cái gì đây?"
"Mì sợi."
"Cơm."
Đường Ninh vừa kết thúc câu hỏi, Tô Mặc cùng Bùi Uyên đồng thời cấp ra ý kiến khác nhau.
Vừa nói xong đề nghị của mình, hai nam nhân hơi dừng lại, sau đó cùng nhau quay đầu hỏi Đường Ninh bên cạnh.
"Đường Ninh, chị vẫn luôn thích ăn mì, trước chị đã nói với tôi, tôi đều ghi tạc trong lòng. Vừa vặn trong nhà còn có chút bột mì, làm một ít mì cà chua, chị chắc chắn sẽ thích, có được không?"
Đây là Tô Mặc tri kỷ.
"Cơm cũng tương đối tốt, lần trước chúng ta cùng đi chú Tần ăn cơm, em không phải nói qua mùi vị cơm cùng canh chua rất tuyệt sao? Kỳ thật cũng không phải nhất định phải trong nhà ăn, anh trước khi đến liền đã nghe ngóng nơi này có một nhà hàng đồ ăn mùi vị làm không tệ, khó khăn mới tới đây một chuyến, chúng ta cùng đi nếm thử, em cảm thấy thế nào?"
Đây là Bùi Uyên ôn hòa.
"Ừm, em cảm thấy đều rất tốt. Đúng rồi, Tiểu Nhã, em có ý kiến gì không? Chị thấy em tương đối đói..."
Ở một bên run lẩy bẩy, Tô Nhã cơ hồ vừa nhìn thấy ánh mắt Đường Ninh rơi xuống trên người mình, cô bé liền lập tức ở trong lòng hét to một câu không tốt, nhưng vẫn là trễ, chị Đường Ninh đã hỏi ra.
Một chút bị kéo đến trung tâm phong bạo, Tô Nhã lúc này liền cười ngây ngô vuốt vuốt đầu, "Kỳ thật... Kỳ thật em vẫn chưa đói, thật không đói bụng, vừa mới ăn một gói mì hiện tại bụng còn có chút no, em cũng không muốn ăn..."
Tuổi còn nhỏ liền đã học được dùng dáng tươi cười che giấu nội tâm bi thương, Tô Nhã càng không ngừng ngượng cười.
"Phải không? Vậy chúng ta..."
Câu nói kế tiếp Đường Ninh còn chưa nói xong, trước đó vẫn ngồi cạnh cô Tô Mặc bỗng nhiên liền đứng dậy, "Thẩm Dần ca nói đến nên không phải là canh chua cá của lão Tô trên thị trấn sao, kỳ thật tôi trước kia cũng làm công ở nhà hàng của ông ấy, nếu anh muốn ăn không cần đến cố ý ra ngoài, món canh chua cá nhà hàng ông ấy ngon nhưng mùi vị món khác đều chẳng thế nào cả. Huống chi, canh chua cá tôi sớm đã làm ngon hơn cả đầu bếp nhà ông ấy làm."
"Nếu không như vậy đi, dù sao Lưu thẩm cũng đã về nhà, không bằng bữa tối liền để tôi làm đi, làm chút mì cũng nấu chút cơm, lại làm canh chua cá, dù sao ở nhà so với bên ngoài cũng sạch sẽ hơn một ít, chị Đường Ninh, chị nói xem có đúng không?"
Tô Mặc nói đến mức đặc biệt khéo hiểu lòng người.
"Thế này có quá làm phiền cậu không?"
Đường Ninh vội hỏi như vậy.
"Sẽ không, trước đó chị giúp tôi chuyện lớn như vậy, chỉ là giúp chị làm bữa cơm thôi có đáng là gì đâu? Chị đợi tôi một chút, tôi hiện tại liền đi thị trấn mua cá trở về, cá đen được chứ?"
Tô Mặc một mặt tràn đầy phấn khởi.
"Đương nhiên là có thể."
Đường Ninh đáp.
Hai người cứ như vậy một hỏi một đáp, có thể nói là hoàn toàn đem bạn trai ném ra ngoài.
Bất quá bạn trai này cũng là ngoan nhân, như vậy còn có thể cười được.
Tô Nhã ở trong lòng yên lặng nói.
Nhưng bất kể như thế nào, hiệp này, ca ca thắng.
Trong ánh hoàng hôn buông xuống, đưa mắt nhìn Tô Mặc ra ngoài tiểu viện, Đường Ninh vừa mới quau đầu liền thấy thần sắc Bùi Uyên sa sút đứng ở sau lưng cô.
"Ninh Ninh..."
Thanh âm của nam nhân lại thấp lại nặng, nghe thấy Đường Ninh nháy mắt liền nhíu chặt mày.
"Sao thế?"
Bùi Uyên nâng lên hai con ngươi tối tăm mờ mịt của mình, bên trong cơ hồ đựng đầy lo lắng cùng sợ hãi, càng xen lẫn một tia chật vật nhàn nhạt.
"Anh... so với Tô Mặc, anh có phải quá vô dụng hay không? Mắt của anh không nhìn thấy, thậm chí liền muốn làm cho em bữa cơm cũng làm không được, anh..."
Câu nói kế tiếp Bùi Uyên không nói ra được, bởi vì Đường Ninh cũng sớm đã đưa tay ôm lấy eo của hắn.
"Làm sao lại như vậy? Tô Mặc là Tô Mặc, anh là anh, anh tại sao phải cùng cậu ấy so sánh?"
"Thế nhưng..."
"Không có thế nhưng, anh chính là anh, trong lòng em anh là độc nhất vô nhị, không cần cùng bất luận kẻ nào so sánh."
Đường Ninh ôm chặt hơn nữa.
"Đường Ninh... Cho nên, em sẽ không cảm thấy anh có chỗ nào không tốt đúng không?"
"Đương nhiên, em mãi mãi không cảm thấy anh có chỗ nào không tốt."
Đường Ninh chân thành nói.
"Anh..."
"Hửm?"
"Anh muốn... Hôn em một cái, có thể chứ? Anh không có ý gì khác, anh đã cực kỳ lâu đều không thấy em, anh rất nhớ rất nhớ em, càng muốn..."
Câu nói kế tiếp Bùi Uyên còn chưa nói xong liền lập tức cảm nhận được trên môi mềm nhũn, rõ ràng là tự mình tính kế nhưng vừa cảm nhận được mềm mại này nhịp tim liền mất đi nhịp điệu bình thường.
Đường Ninh...
Nếu không phải sợ hù đến Đường Ninh, hắn rất muốn, rất muốn trực tiếp dùng sức đem Đường Ninh dùng sức ôm vào đến trong ngực của hắn.
Thế nhưng không thể, còn cần đợi thêm một chút, đợi thêm một chút.
Mà lúc này, mới vừa từ phòng vệ sinh đi ra, liền thấy tình cảnh trong viện như vậy, Tô Nhã lập tức bưng kín mắt của mình, khe hở mở đến thật to vụng trộm nhìn ra, trong lòng nặng nề mà thở dài một hơi.
Ca ca cho dù mình thắng nhưng trên thực tế căn bản chính là thua rối tinh rối mù.
Đợi đến ăn xong bữa ăn tối Tô Mặc tỉ mỉ chuẩn bị,, đã tới mười giờ tối, cũng đến lúc nên lên giường ngủ.
Đường Ninh cùng Bùi Uyên cũng bị Tô Mặc an bài hai gian phòng một nam một bắc, mà phòng Đường Ninh ở sát vách Tô Mặc.
Chuyện này nếu không phải anh của cô bé khi dễ mắt người ta không nhìn thấy, Tô Nhã không tin.
Ngay khi Tô Nhã xách theo trái tim phòng bị vị bạn trai này lại muốn thả đại chiêu gì đó, vượt quá dự kiến của cô bé, bạn trai cũng không có ra chiêu, có thể là được nụ hôn kia của chị Đường Ninh trấn an, lặng yên tiếp nhận ca cô bé an bài ở gian phòng phía nam.
Chắc là cao thủ so chiêu tối hôm nay dừng ở đây rồi, cuối cùng yên tâm, Tô Nhã ngáp dài đi đánh răng.
Nhưng rất nhanh nghe được động tĩnh bên ngoài, cô bé một tay giơ bàn chải đánh răng, một tay cầm ly súc miệng đi ra xem xét mới phát hiện một phút đồng hồ trước chính mình thực sự quá ngây thơ, còn ngây thơ hơn học sinh tiểu học thổi bọt xà phòng.
Bởi vì, cô bé thấy được bạn trai không cẩn thận đá ngã nước nóng, nước sôi trực tiếp liền văng đến bắp chân của mình, còn tốt chỉ có mấy giọt, không ra cái vấn đề lớn gì.
Nhưng hắn đã như vậy chị Đường Ninh làm sao có thể còn cam lòng để một mình hắn ở một gian phòng lạ lẫm thế này chứ, lập tức liền muốn để bạn trai cùng với cô ở một gian phòng, thậm chí liền ca ca đưa ra đã hắn tới chiếu cố đều bị chị Đường Ninh cự tuyệt.
"Không cần, tôi có thể chiếu cố, lại nói Thẩm Dần anh ấy không quen cùng những người khác cùng ở một phòng, để tôi là được rồi."
Đường Ninh dắt tay nam nhân bên cạnh, dưới sự trầm mặc của Tô Mặc, muốn mỡ trị bỏng, liền dẫn hắn đi gian phòng của mình.
Trở về phòng Đường Ninh vừa nói Bùi Uyên đem ống quần vuốt đi lên, muốn bôi một chút mỡ trị bỏng cho hắn, ai ngờ vừa mới thoa xong Tô Mặc liền gõ cửa phòng, đưa nước sôicho bọn họ, sau đó lại là đồ ăn vặt, hoa quả, đồ uống đưa mãi chưa xong.
Khi Đường Ninh mịt mờ ám hiệu bọn họ buồn ngủ, khả năng không cần những vật này, thiếu niên liền làm quá hơn, hắn bắt đầu bắt chuột, bắt gián, mạnh mẽ ầm ĩ bọn họ một buổi tối.
Ngày thứ hai, xong xuôi thủ tục chuyển trường, ngồi vào ghế lái phụ, Tô Nhã đầu tiên là lễ phép chào tài xế lái xe, vừa nhìn thấy chỗ ca ca nhà mình cùng bạn trai đáy mắt bầm đen ngồi phía sau Tô Nhã liền giật mình, đợi đến cô nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của chị Đường Ninh ngồi giữa hai người không có bất kỳ biến hóa nào, cô bé thoáng thở phào một cái.
Không phải, chờ một chút, mắt chị Đường Ninh không có quầng thâm, bạn trai cùng ca ca có, đây có phải là có chút quá kì quái hay không, không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ đêm qua vứt chị Đường Ninh đi làm cái gì nữa nha!
Không thể nghĩ, chỉ cần tưởng tượng liền dễ dàng hướng về phía không lành mạnh.
Bạn hỏi Đường Ninh cũng bị quấy nhiễu một đêm, vì cái gì sắc mặt không có một chút tiều tụy, đừng hỏi, cô chính là thiên sinh lệ chất(*trời sinh xinh đẹp). Nói đùa thôi, có hệ thống tồn tại, cô đương nhiên không cho phép chính mình cũng như hai con gà chọi Tô Mặc, Bùi Uyên.
Sau đó rất nhanh, Tô Nhã liền đã nhận ra bầu không khí quỷ dị trong xe, cô bé từ kính chiếu hậu liếc trộm một chút, thấy được chị Đường Ninh đầu tiên là hướng về phía ca ca cười cười, lại nhẹ gãi gãi tay của bạn trai.
Nếu không phải hiểu biết Đường Ninh, biết cô căn bản không ý gì khác, Tô Nhã đã hoài nghi chị Đường Ninh thế này có phải Hải Vương nuôi cá như người trên mạng thường nghị luận hay không, nếu không làm sao cô lại thuần thục như vậy chứ?
Bất quá hẳn là tính cách chị Đường Ninh của cô bé chỉ là thẳng như sắt thép, căn bản không thể ra nhìn ra sóng ngầm giữa ca ca cùng bạn trai như cô bé.
Chỉ có thể nói, có đôi khi vô tri cũng là một niềm hạnh phúc nha!
Tô Nhã ở trong lòng yên lặng nói như vậy.
Xe chạy trên đường bằng phẳng rộng lớn, những chiếc lá phong đỏ rực của Văn Sơn lướt qua.
Thấy cái cớ này, đến cùng còn là Tô Mặc trước tiên nhịn không được kéo cánh tay Đường Ninh liền bắt đầu hứng thú bừng bừng giới thiệu phong cảnh ngoài cửa sổ cho cô.
Lực chú ý của Đường Ninh một chút liền bị hắn hấp dẫn.
"Đúng vậy đó, thật rất đẹp, đáng tiếc lần này đến đều không thể đi ngắm..."
"Không sao, nếu sau này chị Đường muốn ngắm, tôi tùy thời đều có thể cùng chị trở về, có được không?"
"Thật sao? Được!"
Đường Ninh cười cười.
Chính là lúc này, vài tiếng ho nhẹ vang lên bên người cô, cô vội vàng xoay người đầu nhìn về phía Bùi Uyên, "Sao thế? Có phải cửa sổ mở quá lớn hay không? Anh đêm qua nói với em xuất ngoại mấy ngày naycảm mạo luôn luôn không tốt, có phải cổ họng khó chịu hay không?"
Vừa nói chuyện Đường Ninh vừa ra hiệu Tô Mặc trước tiên đem cửa sổ kéo lên một chút.
"Không sao, chỉ là cổ họng có chút ngứa mà thôi, anh có phải quấy rầy em ngắm phong cảnh không?"
Bùi Uyên cau mày xin lỗi.
"Không có không có..."
Đường Ninh lắc đầu, thấy rõ ràng trong mắt Bùi Uyên dâng lên khát vọng nhàn nhạt, vẻ ảo não lúc này chợt lóe qua trong mắt, mới vừa cùng Tô Mặc trò chuyện vậy mà quên mắt bạn trai nhà mình không nhìn thấy, là cô quá không chú ý.
"Anh muốn biết phong cảnh phía ngoài sao?"
Nghĩ tới đây, Đường Ninh vội vàng mở miệng hỏi.
"Anh... anh có thể chứ? Thế nhưng anh căn bản không nhìn thấy..."
"Không sao, em trước đó không phải đã nói với anh rồi sao?Em nói em có thể làm mắt của anh, bên ngoài có cảnh sắc gì em đều có thể nói cho anh nghe..."
Nói như vậy xong, Đường Ninh dắt tay Bùi Uyên liền vừa nhìn phong cảnh bên ngoài vừa tiến đến bên tai Bùi Uyên miêu tả sinh động như thật với hắn.
Ngay khi Tô Nhã cho là mình lại một lần nữa bại trận, cô bé trợn mắt hốc mồm nhìn thấy ca ca cô bé từ trong ba lô móc ra bình giữ nhiệt inox rót nước nóng liền đưa tới bên miệng Đường Ninh vừa nói dứt lời.
"Chị, chị nói nhiều lời như vậy chắc là khát nước rồi, uống nhanh đi, đây là trà bưởi mật ong sáng nay tôi chuẩn bị mùa thu uống vào nhuận cổ họng thanh phổi, hôm qua nghe chị nói chuyện, tôi liền phát hiện cổ họng của chị liền đã có chút khàn..."
Tô Mặc ôn hòa nói như vậy.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, Đường Ninh nhìn qua trà bưởi mật ong trước mắt, đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười nhẹ, "Cảm ơn Tô Mặc, cậu thật cẩn thận!"
Đang nói chuyện, cô vừa định đem trà trong tay trà chia một phần cho Bùi Uyên, Tô Mặc liền sớm đã chuẩn bị kỹ càng khác lấy cái ly khác, lại rót trà đưa tới, "Không cần chia, tôi chuẩn bị không ít, nơi này còn có."
Không chỉ có là bọn họ, ngay cả Tô Nhã cũng được chia một ly trà bưởi mật ong ngọt ngào, uống đến mắt đều nheo lại.
Ngay khi mọi người đắm chìm trong trà bưởi mật ong,, Bùi Uyên bỗng nhiên lơ đãng mở miệng hỏi, "Ninh Ninh, một hồi chúng ta là về Lam Kình Loan sao?"
"Lam Kình Loan?" Đường Ninh vẫn chưa trả lời, Tô Mặc liền đã trước một bước mở miệng, "Không phải về biệt thự sao?"
"Hay là nói chị về sau cũng sẽ không về biệt thự nữa?"
Tô Mặc nhíu chặt mày, "Thế nhưng... Thế nhưng tôi còn thiếu chị nhiều tiền như vậy, tôi cũng sẽ không làm những chuyện khác, chỉ có thể chiếu cố chị, trừ cái này tôi thực sự nghĩ không ra còn có thể dùng biện pháp gì khác để báo đáp chị, nếu như chị muốn đi Lam Kình Loan, có thể... Có thể cho tôi cũng cùng theo qua không? Nếu không lương tâm tôi sẽ bất an..."
"Thế nhưng cậu không thấy... Không tiện sao?"
"Làm sao có thể chứ? Tôi thích chiếu cố chị Đường Ninh, sau khi chị vất vả làm việc, tôi có thể làm ra món ăn cho chị, phối đồ cho chị, tôi rất vui khi được làm thế. Chỉ cần Thẩm Dần ca ca không ngại là được..."
"Bất quá người tốt như Thẩm Dần ca ca chắc chắn sẽ không ngại đúng không?"
Tô Mặc cười đến một mặt đơn thuần.
Nghe hắn nói, Đường Ninh cũng quay đầu nhìn về Bùi Uyên.
Chỉ thấy Bùi Uyên nhẹ cong cong khóe môi dưới, trong mắt không có một tia khúc mắc, "Đương nhiên không."
Xem hết toàn bộ quá trình tranh đấu, Tô Nhã đưa tay liền nhấp một hớp trà bưởi mật ong trong tay, nhưng vẫn là không thể làm dịu cảm giác miệng đắng lưỡi khô của mình.
Nam nhân thật đáng sợ!
Cùng lúc đó, bên kia, đứng trên ban công biệt thự, Hàn Tuyển giơ điện thoại, nghiêm túc dò hỏi, "Xác định Đường tổng tám giờ tối hôm nay đến Thanh thị sao? Tốt, tôi đã biết."
Cúp điện thoại, tay Hàn Tuyển đặt trên lan can ban công, hắn đã làm xong hết thảy chuyện chính mình có khả năng, nhà cũng chuyển tới sát vách Đường Ninh, hiện tại liền làm bộ ngẫu nhiên gặp cũng đều nghĩ xong, hắn đã làm xong nấc thang, chỉ chờ Đường Ninh đi xuống.
Bởi vì lúc trước hắn đã nghĩ qua, Thẩm Dần kia tâm cơ thâm trầm, quỷ kế đa đoan như vậy, nếu bởi vì Đường Ninh hiểu lầm mà rời đi, khả năng liền thật rơi vào bẫy của hắn (BU), hắn nhất định phải thừa dịp Đường Ninh hiện tại còn có cảm tình với hắn, còn chưa có hoàn toàn bị Thẩm Dần kia câu dẫn mà nghĩ hết biện pháp đem Đường Ninh dỗ trở lại bên cạnh hắn.
Sau này vấn đề của hai người bọn họ, hai người bọn họ trước tiên nội bộ hảo hảo giải quyết, dù sao tuyệt không để người ngoài có bất kỳ thời cơ nào lợi dụng!
Hàn Tuyển thề son sắt nghĩ như vậy.
Mà hắn ngồi trên ghế salon vừa mua đợi đến hắn suýt chút ngủ thiếp đi, thời gian cũng đã đến mười giờ rồi cũng không đợi được nửa cái bóng của Đường Ninh, nôn nóng, hắn vừa định lần nữa bấm gọi cho nhân viên của hắn, gần như đồng thời, hắn từ trên ban công thấy được Bentley của Đường Ninh từ đằng xa chậm rãi lái tới.
Thấy thế, lần nữa ở trong lòng đem lời ngẫu nhiên gặp nói một lần, kiên cường kềm chế kích động đi tới cửa ra vào, nghĩ nghĩ, Hàn Tuyển về tới cạnh ghế sa lon, cầm lên túi rác chưa đầy bao nhiêu, mang dép lê, cũng nhanh bước đi xuống lầu dưới.
Hắn trước tiên làm bộ vô tình đem rác ném vào thùng rác trống rỗng, sau đó mới giống như là chú ý xe của Đường Ninh, có chút kinh ngạc quay đầu, khóe miệng giương lên.
"Đường Ninh, không nghĩ tới..." em vậy mà ở chỗ này?
Câu nói kế tiếp Hàn Tuyển căn bản đều còn chưa nói hết, liền thấy tâm cơ biểu Bùi Uyên theo Đường Ninh trên xe trực tiếp đi xuống, tay trái nắm tay phải Đường Ninh.
Hàn Tuyển còn đến không kịp sinh khí liền lại nhìn thấy một thiếu niên tóc đen dương quang xán lạn cũng vội vàng từ trên xe đi xuống, đưa tay liền nhận lấy hành lý trong tay Đường Ninh.
"Cái này vẫn là để tôi..."
Hắn nghe được người này chẳng biết xấu hổ nói như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Hàn Tuyển: Ba cẩu nam nữ các người! Ọe! Không muốn mặt! Ọe! [ phẫn nộ đến nôn mửa. jpg]
Bùi Uyên: Ninh Ninh, hắn thật hung a, anh thật đáng thương ~~
Tô Mặc: chị, hắn thật hung a, chị thật đáng thương ~~
Đường Ninh:...
Rất hoan nghênh Tu La tràng, ha ha ha ha ~
10h48-13h 4/12/2022
Gần 4500 chữ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.